Ði đứng nằm ngồiKhông lìa bỏ nóLìa bỏ cái đóTức thành lầm lỗi.Cái đó là cái gì? Chính là câu thoại đầu để chúng ta dụng công tham thiền.
Lấy chân tâm mà tu Ðạo, đề khởi câu thoại đầu rồi tham cứu một cách miên mật, không dứt đoạn.
Hàng giờ, hàng khắc, hàng phút, hàng giây, không một tạp niệm nào, một vọng tưởng nào xen vào, tóm lại trong tâm tư, niệm trước niệm sau, chỉ rặt một câu thoại đầu là đề mục tham cứu.
Vậy thì đâu còn thời gian nào khác để nói chuyện với nhau, làm rộn người khác?Cũng không có cơ hội để lười biếng nghỉ ngơi, càng không có dịp để nói chuyện thị phi, chuyên một lòng giữ câu thoại đầu để tham ngộ.
Có câu kệ rằng:Mọi sự qua suông sẻKhó xả duy nổi nóngNếu quả không tức giậnÐó là hòn ngọc quýLại không biết hận ngườiSự việc đều trôi chẩyPhiền não chẳng hề sanh Lấy đâu tạo oan nghiệt? Thường chỉ rặt trách người Khổ đau chuốc mãi mãi.Người tham Thiền nếu có được thái độ như vậy mới mong có ngày "nhập môn".
Tại Thiền đường ai ai cũng phải hồi quang phản chiếu, quay về nơi mình, tự hỏi mình, có phải ta đương dụng công, hay ta đương phóng tâm theo vọng tưởng? Hãy nhìn chính mình, phải chăng ta đương rọi sáng để soi chính ta? Chớ không phải soi ra ngoài? Ðó là điều chúng ta phải rất mực chú ý.Dụng công nơi Thiền đường, ta phải ghi nhớ hai câu sau:Ma-ha-tát, chẳng lý tới kẻ khácDi-đà Phật, ai nấy tự lo lấy!Từng thời từng khắc, tự quản lý mình, khỏi cần để ý tới ai, càng không nên làm phiền hà người khác, như vậy là chướng ngại sự dụng công của mọi người, khiến họ có thể lỡ cơ hội khai ngộ, một việc không thể chấp nhận được.
Như tôi thường nói với quý vị:Thành thực nhận lỗi mìnhKhông bàn lỗi người khácLỗi người tức lỗi taÐồng thể gọi Ðại bi.Ai ai cũng có tư tưởng đó thì tất cả đều một lòng một ý tu hành, không còn nghĩ gì khác, chẳng còn nhiều chuyện bàn tán, làm rộn mọi người.Người tham thiền cốt yếu phải nhận định cho rõ rệt một vấn đề căn bản.
Ðó là vấn đề gì? Cái đó là tập khí.
Ngồi thiền là để loại trừ tập khí, những thói xấu, để thanh lọc tâm tư, để giải trừ những thói xấu đố kỵ những ai hơn mình.
Hãy mang những tâm đố kỵ, những tâm phiền não vô minh, gạt bỏ hết.
Có như vậy, Chân tâm sẽ tỏ lộ, trí huệ sẽ hiển bầy, và lúc đó thiền giả mới có hy vọng nhận được tin vui.Bởi đâu mà mọi người ưa những chuyện thị phi? Chính vì lý do ngu si.
Bởi đâu mà sanh tâm tật đố? Cũng là do ngu si.
Bởi đâu mà có tâm hại người? Là ngu si hết.
Phàm làm những chuyện không hợp lý đều do ngu si mà phát sanh ra.
Vậy bởi đâu mà có ngu si? Chính vì không chịu tu tập thiền định, nên không có trí huệ, cho nên chúng ta cứ luẩn quẩn trong vòng nhân ngã thị phi, không ra khỏi được.
Do đó, chúng ta phải hồi quang phản chiếu, nhìn nhận lỗi mình trong quá khứ, dốc lòng hối cải, thay vì khư khư giữ mãi những tập khí xấu xa mà không chịu buông bỏ.Tại sao khi ngồi thiền lại buồn ngủ? Bởi cầu Pháp mà lòng không chân thực.
Nếu như thành tâm cầu Ðạo thì tuyệt đối không bao giờ buồn ngủ.
Quý vị hãy thử kinh nghiệm coi, tôi nói lẽ đó có đúng hay không?Thiền thất khai thị, tháng 12, 1980.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...