Hai phu thê nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ thấy xa xa một nam một nữ chạy như bay đến, nam tử chạy trước trong tay cầm một bộ cung, nữ tử chạy sau trong tay cũng cầm một cây xiên.
Không cần hỏi, vừa rồi hai mũi tên kia kia khẳng định đều là do nam thợ săn bắn đấy, xem khoảng cách ước chừng hơn tám mươi bước, lại khó bắn ra được chuẩn như thế. Nhưng lúc này Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên lại bất chấp cẩn thận đánh giá lại nam tử kia, bởi vì nữ tử đi sau kia cả hai phu thê đều biết, đó là người vừa ra đi một thời gian ngắn trước Đậu Hồng Tuyến.
- Hồng Tuyến, tại sao ngươi lại ở đây?
- Chúng ta không phải đặc biệt đến tìm người!
Hai phu thê gần như đồng thời mở miệng, lời nói ra lại hoàn toàn bất đồng với sự tình. Đã chạy đến gần tên nam tử kia thấy Hồng Tuyến và đối phương có quen biết, lập tức dừng bước lại, cười gật đầu. Sau đó rút đeo bao ở bên hông ra, hướng về phía con hổ ngồi xổm xuống tìm tòi, mũi dao sắc bén lập tức đâm từ chỗ da mềm dưới cổ con hổ, đâm thẳng vào tim, sau đó lại nhanh chóng kéo ra phía ngoài, con hổ xui xui xẻo đến ngay cả tiếng rên hừ cũng không kịp kêu lên một tiếng, chết ngay tức khắc.
- Thân thủ giỏi!
Phu thê Trình Danh Chấn đồng thanh tán thưởng. Vừa rồi bản lĩnh bắn tên bắn hổ của người thanh niên đã làm cho người xem thấy rất ngoạn mục rồi, mà giờ đâm nhổ từng cái, càng hiện ra y có trình độ võ công cực kỳ cao thâm. Động tác làm việc với huyết tinh khó như vậy, mà y lại làm thành thục sinh động giống như mây bay nước chảy, làm người ngoài căn bản không cảm nhận được chút sát khí nào, ngược có phần thích thú thưởng tâm duyệt mục.
Chỉ tiếc là có người căn bản không thưởng thức,lại còn đứng cách rất xa, lớn tiếng quát lớn:
- Ngươi sao lại làm huyết chảy ra rồi! Nếu mà nói muốn làm huyết chảy ra…, Vừa rồi phí sức lớn như vậy để bắn vào mắt nó làm cái gì? Đúng là một ngốc tử!
Vừa quở trách, Đậu Hồng Tuyến vừa chạy tới bên xác của con hổ, từ bên hông cởi xuống một chiếc túi da đựng nước, tận dụng hết khả năng thu thập huyết hổ lại.
- Ngươi xem, ngươi xem, chỉ còn lại có một chút, đâu còn đủ cho ngươi dùng nấu thuốc. Rất vất vả mới tìm được một con hổ như vậy mà…
Lúc ấy thanh nam tử bị nàng quở trách đến sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, muốn phản bác lại vài câu lại tự biết mình không có lý, đành phải đứng một bên. Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên hai người giờ mới phát hiện khí sắc của nam tử trong không tốt, làn da tái nhợt, tóc khô khốc, hai mắt ảm đạm vô thần, hiển nhiên là vừa mới trải qua một cơn bệnh nặng.
Vì không muốn làm cho đối phương khó chịu, Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một lúc, cười đề nghị:
- Huyết hổ sau khi phơi khô làm thuốc mới có hiệu quả. Trời này lại rất lạnh, chờ ngươi phơi khô huyết thì đến bao giờ? Chi bằng đi với ta đến Bình Ân, ở đó ta còn một ít hàng tích cóp tư trước!
- Không đi!
Đậu Hồng Tuyến đầu cũng không ngẩng lên, lớn tiếng cự tuyệt.
- Đến chỗ của người, lại phải nghe đại ca ta lải nhải, vất vả lắm ta mới thoải mái được vài ngày, chỉ có đồ ngốc mới tự bước chân vào cửa lần nữa!
- Đậu Vương Gia giờ đã đi Liêu Thành!
Trình Danh Chấn đoán được Đậu Hồng Tuyến nhất định không biết những thay đổi của Đậu Gia Quân gần đây, cười giải thích.
- Cho dù ta có truyền tin cho y, cách hai ba trăm dặm đường, người đưa tin đi nhanh nhất lúc quay lại cũng phải mất từ ba đến năm ngày. Khi Đậu Vương Gia tìm đến, ngươi có thể sớm đi rồi. Hơn nữa Đậu Vương Gia gần đây bận rộn rất nhiều việc, chỉ sợ cũng không có thời gian đến đây tìm ngươi.
- Đúng đấy, chân trên người chưa mọc ra, ngươi sẽ không đuổi đi ở phía trước đúng không? Đến chỗ ta ở vài ngày đi, muội tử. Thật khó tìm được một lang trung tốt như Tôn lục thúc, bệnh tật nguy nan tạp chứng đều có thể chữa trị tốt!
- Tự mình không đến, phái người đến cũng phiền giống nhau!
Đậu Hồng Tuyết vẫn mạnh miệng như cũ, nhưng động tác trên tay chậm dần. Ngẩng đầu, nàng nhìn lướt qua người thiếu niên đứng bên cạnh, thấp giọng hỏi:
- La công tử, ý của ngươi thế nào? Vào trong thành tìm một lang trung tốt chứ?
Loại này giọng điệu, cùng lời giáo huấn vừa rồi, giọng điệu quả thực khác nhau một trời một vực. Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên nghe kinh ngạc, nhìn đối diện, trên khóe miệng đều mỉm cười.
Nam tử bị hỏi không biết nên làm gì, ngay trước mặt hai phu thê Trình Danh Chấn, như trước cau mày đáp lại.
- Đi Bình Ân, nơi đó an toàn sao? Ta không muốn gây nhiều phiền toái cho ngươi, cũng không muốn tìm phiền toái cho mình!
- Làm phiền ngươi còn chưa đủ sao?
Đậu Hồng Tuyết trừng mắt nhìn hắn ta, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần ta không gật đầu, không ai dám trêu chọc ngươi! Trình đại ca và Đỗ Quyên tỷ tỷ đều là người chân thực, hai người bọn họ sẽ càng không bắt ngươi để lập công đâu!
- Vậy, vậy thì hãy đi đi. Không phải có lang trung tốt sao?
Nam tử trẻ tuổi ngẫm nghĩ một chút, do dự mà đồng ý.
- Người đó là công tử chưa từng trải qua mưa gió!
Từ đối phương nói ra mấy câu chân lý, Trình Danh Chấn lặng lẽ đưa ra kết luận. Nếu không phải bị người quen chiếu cố, lúc nói chuyện nhất định sẽ chú ý một chút cảm giác bên ngoài. Chỉ tiếc Đậu Hồng Tuyết có mắt không tròng, không cần nghĩa huynh Vương Phục Bảo tính tình thật thà, lại đi coi trọng tên ngân tốt sáp đầu này.
- Người này cũng thật rất biết nói chuyện!
Đỗ Quyên trong lòng cũng sinh thất vọng với người nam tử trẻ tuổi.
- Tuy nhiên ngày thường cũng thật đủ xem rồi,chẳng trách Hồng Tuyết bị hắn làm cho mê muội rồi!
Có Đậu Hồng Tuyết ở đây, hai phu thê cũng không nhìn sắc mặt người nam tử, cười cười khách khí nói:
- Vậy cùng đi đi, trước tiên vất vả đi vài bước, chờ đến bên ngoài, sẽ bảo các huynh đệ nhường cho vị công tử này một con ngựa cưỡi!
- Không cần, người của ta đang ở gần đây. Vừa rồi bị súc sinh này dọa chạy, cho nên mới không cho bọn họ cùng đến đây!
Đậu Hồng Tuyết khoát tay, cười giải thích. Sau đó đem ngón tay chảy đầm đìa máu bỏ vào trong miệng thổi, theo một tiếng huýt sao thanh thúy, xung quanh rừng cây có tiếng kèn lớn ầm ầm hưởng ứng.
- Bắt đầu tới nơi này đã bị ngươi chiếm!
Đỗ Quyên cười trêu ghẹo.
- Ở cửa nhà ta chiếm núi làm vua, hảo muội tử, ngươi cũng được lắm đấy!
- Cái này không phải vì tìm nơi an tĩnh cho y dưỡng bệnh sao?
Đậu Hồng Tuyến bị nói ngượng ngùng, vội vàng thấp giọng giải thích.
- Tỷ tỷ tốt, muội cũng không dám ở trước mặt tỷ đùa giỡn. Muội chỉ chiếm cái sườn núi nhỏ, mà tỷ tỷ năm đó có thể đã chiếm nửa đầm Cự Lộc!
- Ba hoa!
Đỗ Quyên vỗ nhẹ đầu Hồng Tuyến một cái, cười nói.
- Đỗ đương gia tha mạng!
Hồng Tuyến lập tức xé cổ họng thét chói tai, dường như thực sự bị đả thương. Thân tín gần đó không biết ý, đem tiếng kèn thổi gấp hơn, trong nháy mắt, đã đều giục ngựa tới trước mặt.
Thấy là hai phu thê Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên, đoàn người mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, giữ chặt cương ngựa chắp tay thi lễ. Nhưng vào lúc này, thân vệ Trình Danh Chấn cũng thúc ngựa vọt tới, thấy mấy chục người mặc trang phục Đậu Gia Quân, đều giật mình kinh hãi. Tuy rằng cưỡi ngựa, nhưng toàn bộ binh khí lại lại giơ lên trước ngực.
- Khẩn trương lại đây, bái kiến muội muội Đậu Vương Gia!
Trình Danh Chấn sợ đối phương hiểu lầm, khẩn trương gọi nhóm thân binh tới. Ngũ Thiên Tích dẫn dắt các tướng sĩ xuống ngựa, miệng nói.
- Bái kiến quận chúa!
Chắp tay thi lễ, Đậu Hồng Tuyến chịu không nổi sự khách khí của đoàn người, cau mày xua tay.
- Cái gì quận chúa, Hương chủ đấy, không lằng nhằng nữa, giúp ta đặt con hổ lên lưng ngựa đi, buổi tối cách thủy cho mọi người ăn!
Thấy Quận chúa hiền hòa như thế, Ngũ Thiên Tích trong lòng tỏa ra thiện cảm. Cười ha hả đáp ứng, tiến lên chỗ con hổ chết hai tay cầm lên, ném ngang lên lưng ngựa. Dù tọa kỵ của hắn là một con ngựa tốt thất tái ngoại, cũng bị xác con hổ bốn năm trăm cân ép tới lảo đảo, nhìn chủ nhân chăm chú liền liều mạng chống đỡ, mới không nằm sấp tại chỗ.
- Sợ là phải cắt trước!
Ngũ Thiên Tích đau lòng nhìn ngựa yêu. Hai tay lại đem xác hổ ôm xuống dưới, nhẹ nhàng đặt ở mặt đất.
- Ai có đao pháp tốt, lại đây lột da hổ. Cẩn thận một chút, nhiều hơn nữa lỗ đâm thì không có gì lạ!
Có một thân binh ở giữa đã làm đồ tể, vội vàng chạy lên nhận. Trước tiên dùng dao găm vây quanh khuỷu tay hổ mấy đao. Đem hổ chưởng đầy đủ cắt xuống. Sau đó bắt đầu tiến hành từ miệng hổ, từ đầu đi xuống khẽ lột chậm, trong một lát, liền đem một khối thịt hổ nhẵn bóng thao da cứng rắn rút ra.
Huynh đệ song phương chưa từng thấy qua tay nghề như thế, không kìm nổi lớn tiếng reo hò. Thiếu niên anh tuấn đứng cạnh Hồng Tuyến cũng không đi theo giúp vui, mà chậm rãi đến bên cạnh Ngũ Thiên Tích, chắp tay thi lễ.
- Vị huynh đài này thể lực thật tốt, tại hại Yến La Sơn Thành, muốn thỉnh giáo cao danh quý tính!
- Ngươi nói ta à, Ngũ Thiên Tích. Con hổ này là ngươi bắn chết à, tài bắn cung tốt lắm!
Ngũ Thiên Tích căn bản chưa nghe qua tên của đối phương, sáng ngời cái đầu, không hề để ý đến lời nói.
Đến lúc này, Đậu Hồng Tuyến mới nhớ chính mình vẫn chưa giớ thiệu với song phương. Khẩn trương nhảy lên trước, líu ríu nói:
- La đại ca, qua bái kiến Trình đại ca và Đỗ Quyên tỷ tỷ. Muội từng nói qua với huynh, Trình đại ca và Quyên tử tỷ tỷ đều là Hà Bắc lục lâm trên đường được tính là anh hùng.
Dứt lời, nàng lại quay đầu về hướng Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên.
- Đại ca, Quyên tử tỷ, vị này chính là U Châu La Thành La công tử. Vừa rồi muội mải xem lão hổ rồi, quên không giới thiệu cho mọi người, mọi người chớ có trách muội!
Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên mới vừa rồi cảm thấy thiếu niên kia lạnh băng băng khó có thể tiếp cận, cho nên không chủ động tiến lên tự làm mất mặt. Giờ phút này bị Đậu Hồng Tuyến một mực can thiệp, cũng không cách nào cùng đối phương khá chân nhi rồi, song song cười chắp tay.
- Hóa ra là U Châu La công tử, ngưỡng mộ đã lâu!
- Ngươi chính là Trình Danh Chấn?
La Thành ngây một lúc, lập tức cười chắp tay đáp lễ.
- Trình tướng quân ở Bình Ân cứu sống vô số người, trên đường Hà Bắc không một ai dám chạm vào một ngón táy cái. Vừa rồi La mỗ trí nhớ tồi, xin tướng quân đừng để trong lòng!
“Ngươi vừa rồi mới là sợ vợ chồng ta bắt cóc ngươi chạy đi mất!”
Đỗ Quyên trong lòng thầm nhủ. Nhưng nghe đối phương khen ngợi trượng phu của mình, vẫn khiến nàng rất vui vẻ. Cười cười, theo Trình Danh Chấn khách khí nói:
- Vừa rồi mọi người không phải đều bận rộn sao? Ai cũng không chú ý có ai. Đi thôi, chúng ta đi trước, để các huynh đệ cắt thịt hổ xong rồi từ từ đuổi theo sau!
- Như vậy, làm phiền Trình tướng quân chỉ đường!
La Thành giống như lập tức thay đổi thành người khác, thu hồi sự đề phòng và vẻ lạnh lùng, cao ngạo, cười đáp ứng. Dứt lời, vẫn không quên coi trọng Ngũ Thiên Tích liếc mắt một cái, dường như thấy được tuyệt thế bảo bối.
- Thiên Tích, ngươi đừng tiếp tục làm nữa. Lại đây dẫn đường cho La công tử!
Trình Danh Chấn đoán được tâm ý đối phương, cười cười, thấp giọng ra lệnh.
- Ôi!
Ngũ Thiên Tích sảng khoái đáp ứng, thúc ngựa dẫn đầu hướng ra phía ngoài. Một bên xung, một bên ở trong lòng bồn chồn:
- Ở đâu ra tên công tử bột này, chẳng những lừa Đậu cô nương mất hồn mất vía, ngay cả giáo đầu đối với y cũng khách khí?!
- Bất quá hắn ta cũng có bộ dạng thật tuấn tú!
Trong lúc đó đồng thời, trong lòng y vang lên một âm thanh. Quay đầu lại vừa liếc măt nhìn La Thành, miệng giống như rút gân cong lên,
- Con bà nó, so với đại cô nương ngày thường đều trắng nõn. Nếu không phải bệnh cũng muốn chết, bảo vệ không cho người đoạt trở về làm cậu ấm nuôi dưỡng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...