Đợi cho mọi người chia nhau ăn hết nồi canh, sắc trời tối hẳn, Trình Tiểu Cửu đứng dậy chào mẹ, đưa hai người chủ tớ Tiểu Hạnh Hoa về nhà.
- Trong góc nhà có hai chiếc đèn lồng, là do chủ quán bán đèn tặng cho con đó. Đường bẩn, con thắp đèn sáng soi lối mà đi, đừng để cho bùn đất vấy lên quần áo của Hạnh Hoa!
Trình Chu Thị ánh mắt ngập tràn nụ cười, nhẹ nhàng nói.
- Con biết rồi, thưa mẹ. Cái ngọn nến dầu bò đặt trong đèn lồng chỉ bé như ngón tay, e là không đủ để thắp sáng! Mẹ cứ ngủ trước đi ạ, con tiễn Hạnh Hoa về nhà rồi, lại còn phải đi tuần doanh phòng nữa. Nếu như Nhị Mao có đến tìm con, thì mẹ cứ nói với hắn là con về doanh trại rồi nhé!
Trình Tiểu Cửu vừa đồng ý, vừa đến bên góc nhà lấy ra hai chiếc đèn lồng to như quả dưa hấu. Trong mắt hắn thì hai chiếc đèn đẹp đẽ ấy chỉ có tác dụng làm vật trang trí, cơ bản là không thể dùng để chiếu sáng được. Nếu muốn đi đường đêm thì sự lựa chọn tốt nhất vẫn là dùng đuốc lửa, ánh lửa bập bùng chiếu sáng khiến cho ngay cả những con muỗi đáng ghét cũng chẳng thể nào lại gần được.
Ngọn nến trong đèn tuy nhỏ, nhưng hiệu quả chiếu sáng của nó thì khiến tốt hơn tưởng tượng nhiều lần. Sau khi đi được hơn nửa dặm đường, tim nến mới hơi nghiêng xuống một chút. Có một mùi thơm ngọt ngào bốc lên từ kẽ hở của đèn lồng, mới ban đầu chỉ thoang thoảng hương, sau này thì càng ngày càng nồng. Cho tới khi ba người đi đến đường chính, mùi hương hoa ngọt ngào nồng nàn như thể một bát mật ong đặc quánh, khiến cho người ta cảm thấy dường như đang đi trong một rừng hạnh hoa mùa xuân, cảnh sắc tứ phía đều hoa rơi thơm ngát.
- Mùi gì mà thơm vậy nhỉ?
Trình Tiểu Cửu đưa chiếc đèn lồng lại gần, ghé sát mũi vào miệng đèn ra sức lấy hơi hít ngửi.
Tiểu Hạnh Hoa tỏ ra sành sỏi hơn hắn, với lấy chiếc đèn từ tay hầu gái Xảo Nhi đưa lại gần xem, ngay lập tức ngạc nhiên nói:
- Ngọn nến bên trong đèn đích thị là mật lạp vùng Việt Châu chính thống! Chắc chắn không phải là nến dầu bò!
- Mật lạp? Mật ong cũng có thể làm được nến?
Trình Tiểu Cửu tròn xoe hai mắt ngạc nhiên hỏi tiếp.
- Đương nhiên là mật lạp, một ngọn này mất đến ba mươi tiền cơ đấy!
Tiểu Hạnh Hoa gật gật đầu nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai ngọn đèn.
- Chúng ta thổi tắt một ngọn đi, lãng phí quá. Còn lại một ngọn kia để dành cho ca ban đêm thắp sáng học bài, cái đó tốt hơn nến dầu bò, hơn nữa lại không gây hại cho mắt!
- Không sao đâu! Góc nhà vẫn còn một nửa bao. Ban nãy ta sợ không đủ để thắp sáng bèn lấy thêm một vài cây mang theo!
Trình Tiểu Cửu cười nói, từ trong ngực hắn cẩn thận lấy ra bốn cây nên tựa như lấy bảo bối.
- Chỗ này tặng hết cho muội, có thể dùng nó để mà hong quần áo!
Mắt Tiểu Hạnh Hoa sáng bừng lên tựa như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
- Cảm ơn Tiểu Cửu ca!
Nàng ấy mừng rỡ giành lấy bốn cây nến, một mặt cất giấu cẩn thận, một mặt vặn mũi nói đoạn:
- Năm này Lưu Nhị Nha có được một nửa nhỏ mật lạp, vậy mà đi khoe khoang khắp nơi tựa như vớ được bảo bối vậy. Bọn muội kêu ả thắp lên để cho mọi người được mở mang tầm mắt, vậy mà ả lại thoái thác không nỡ đốt. Lần tới ả đến nhà muội chơi, muội sẽ đốt bốn cây nến ở bốn góc nhà, Hứ, để xem đến lúc đó sắc mặt của ả ta sẽ ra sao!
Trình Tiểu Cửu chẳng thể nào tham gia vào mấy cái chuyện đàn bà con gái ganh tị nhau, chỉ có thể làm người nghe cười ha ha. Tiểu Hạnh Hoa tựa như một con vẹt tập nói, chi chi cha cha nói luôn một hồi những chuyện của muội ấy và đám bạn thân trong mấy tháng gần đây, từng chuyện từng chuyện một nói không dứt lời. Cho đến hôm nay nàng ấy cuối cùng cũng đã hiểu được tâm tư của Tiểu Cửu, vì vậy nên hy vọng có thể lại được như ngày bé có thể chia sẻ với đối phương tất cả niềm vui nỗi buồn. Cứ nói như vậy một lúc, nói đoạn lại vô tình nhắc đến đại tiểu thư của Chu phủ.
Một mùi hoa thơm nồng nàn theo cơn gió thổi bay đến, vấn vương trong tâm trí Trình Tiểu Cửu, rồi lại tán ra xa. Tiểu thư Chu gia, cái cô gái dịu dàng, lương thiện ấy, dù đã cách một lớp rèm che nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô ấy. Hắn đột nhiên nhớ đến lời nhờ vả của Vương Nhị Mao, cười đoạn cất tiếng ngắt lời Tiểu Hạnh Hoa:
- Tiểu thư Chu gia thường đến hiệu thuốc vậy sao? Đàn ông trong nhà đều bận chuyện gì? Sao lại để cho cô ấy buộc phải đảm đương chuyện buôn bán?
- Đại ca của tỉ ấy tự xưng là người đọc sách, sinh ra là để phò giúp Hoàng thượng trị vì thiên hạ, vì vậy hắn không chú ý đến việc làm ăn! Nhị ca thì chỉ để tâm đến phụ nữ, không làm việc nghiêm chỉnh. Cha của tỉ ấy tuổi tác đã cao, chân tay lại không nhanh nhẹn. Chẳng còn cách nào khác, Tú Anh tỉ chỉ còn cách tự lo liệu lấy chuyện kinh doanh! Lại thêm tỉ ấy vốn cũng thích thú y thuật, vậy nên trong vòng một tháng cũng phải có mấy ngày lui tới hiệu thuốc. Lần trước huynh và Nhị Mao, hai người đến đó bốc thuốc, may mắn thế nào lại gặp được tỉ ấy!
Tiểu Hạnh Hoa chẳng nghĩ ngợi gì thuận lời bèn nói.
Mặt Trình Tiểu Cửu nóng bừng, cũng may là trời tối, nên mới không lo lắng hai người bọn Tiểu Hạnh Hoa và Xảo Nhi chú ý đến. Nghĩ lại mà xem, mới có hơn mười ngày trước bản thân mình suýt chút nữa bị người ta coi như kẻ ăn xin đánh được ra khỏi hiệu thuốc, vậy mà chớp mắt một cái, một ngọn nến hơn ba mươi tiền cũng được người ta không chút ngại ngần xem như một món quá bình thường mang đến tận nhà biếu tặng, bất giác cảm thấy tựa như đang nằm mơ. Ngay đến cả hạnh phúc trước mắt cũng trở nên thật mơ hồ, khao khát có được nó, có được rồi thì chỉ sợ bị vụt mất; tựa như tỉnh giấc rồi nhưng lại sợn hãi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ!
Tiểu Hạnh Hoa chẳng ngại vị hôn phu của mình hỏi chuyện người phụ nữ khác, nhưng nàng rất nhạy cảm nhận ra đối phương đang có sự thay đổi về tâm lý tình cảm. Nàng cầm lấy cánh tay của Tiểu Cửu lắc lắc, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Cửu ca đừng thở dài nữa! Không phải là do Tú Anh tỉ nói cho muội biết đâu. Là do tên lẻo mép Vương Nhị Mao, hắn bây giờ đang phát cuồng vì tình, chỉ cần nhìn thấy muội là luôn miệng nhắc đến Chu Tiểu thư!
- Ta chẳng bận tâm đến những chuyện này!
Trình Tiểu Cửu gật đầu, gương mặt lộ ra vài nét tươi tắn, nói đoạn:
- Ta rất cảm ơn người bạn tốt của muội, nếu hôm đó không có sự giúp đỡ của cô ấy, vị tiên sinh bán hàng đó ắt hẳn sẽ không chịu hạ giá bán thuốc cho ta!
- Bọn họ đều là lũ chỉ dùng mắt chó nhìn người đấy!
Tiểu Hạnh Hoa tức giận chửi mắng,
- Tiểu Cửu ca không cần phải so đo với bọn họ. Chỉ cần thay một bộ quần áo sạch sẽ, bọn họ sẽ ngay lập tức vẫy đuôi đến nịnh nọt huynh ngay! Nếu như huynh vẫn còn muốn xả giận thì chọn một hôm muội sẽ thuê mấy người tới đó làm loạn. Cứ nói rằng do tên bán hàng cắt xén thuốc làm nhỡ việc chữa bệnh khiến cho người sống uống thuốc trở thành người chết. Sau đó muội sẽ lén thông báo cho Tú Anh tỉ biết, để cho tỉ ấy đuổi tên bán hàng và lũ tay chân của hắn về quê!
- Không cần phải làm quá như vậy!
Trình Tiểu Cửu lập tức lắc đầu, hắn không muốn khiến cho người khác mất đi miếng cơm.
- Ta chỉ là nghĩ đến tình cảnh lúc đó mà cảm thấy đau buồn mà thôi, chứ không thù hận bất cứ một ai. Dù gì thì bọn họ mở cửa kinh doanh, cũng chẳng thể lỗ vốn mà bán thuốc cho ta được!
- Tiểu Cửu ca thật mềm lòng!
Tiểu Hạnh Hoa bắt lấy cánh tay của Tiểu Cửu, khóe mắt đầu mày đều ngập tràn nụ cười. Văn võ song toàn, khoan dung độ lượng, đây mới chính là Tiểu Cửu ca ca mà nàng biết. Tìm khắp Huyện Quán Đào này, đàn ông như vậy chẳng quá nổi ba người. Trong số đó có một người là cha của nàng, người kia? Nàng ấy nhân lúc Tiểu Cửu không chú ý bèn lén nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Nghĩ đến cái người đó làm gì! Tên đó không thể điềm đạm chững chạc như Tiểu Cửu ca ca.
Nói chuyện một hồi, đường Thành Hiền đã hiện ra trước mắt. Ở đây dường như nhà nào cũng treo đèn lồng trước cửa. Đường phố được quét rọn sạch sẽ không chút bụi bặm, so sánh với cái ngõ nhỏ Lư Thỉ thì dường như hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Tiểu Cửu không muốn nhìn thấy vẻ nhiệt tình giả tạo của ông nhạc phụ tương lai nên hắn dừng bước trước của nhà Chu gia một đoạn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...