Khai Quốc Công Tặc

- Tạ ơn giáo đầu!

Vương Phi Lập tức ôm quyền thi lễ, lo sợ Trình Danh Chấn thu hồi lại lời vừa nói ra. Gã đã sớm muốn có được trang bị của Hùng Khoái Hải và Ngũ Thiên Tích, cho nên bây giờ nhớ kỹ chiến lợi phẩm được phân chia. Giờ phút này cuối cùng đã được như ý nguyện, không kìm nổi vẻ mặt dương dương đắc ý.

Nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của gã, vẻ mặt các tướng lĩnh khác lập tức đầy ghen tỵ. Vây quanh Trình Danh Chấn, mồm năm miệng mười thay mình đòi công đạo. Tâm trạng Trình Danh Chấn đang rất tốt, gật gật đầu, phân phó nói:

- Các ngươi từ từ thôi, đừng có ồn ào như vậy. Mỗi người cấp dưới trướng từ đội trưởng quan quân trở lên đều được lĩnh một bộ giáp dày, một phen quan chế giáo dài. Lĩnh xong rồi nếu còn thừa, thì đếm lại xem còn bao nhiêu, rồi mang chia đều đến các bộ phận. Tự mình đi lấy của mình, đừng có ngày nào cũng nhớ đến, cũng ít nhiều giảm nhẹ được gánh nặng đồ quân nhu cho quân doanh!

Các tướng lĩnh cảm thấy hài lòng, cười ha hả tản đi. Chưa đến hai canh giờ, đồ quân nhu, áo giáp khí giới đã được phân chia hết hầu như không còn gì. Không chỉ có đội trưởng, nhóm Lữ Suất từng người một đã được võ trang chỉnh tề, không chỉ cần có thân thể khỏe mạnh, xưa nay tinh binh còn coi trọng sự tinh nhuệ, một nửa kiện giáp làm từ da trâu cũng đã được phân phát, thiết túi dư các loại trang bị “Hoàn mỹ”. Trong phút chốc, đội ngũ chỉnh tề tiếng hoan hô như sấm động.

Những người đã trải qua nhiều nên có nhiều kinh nghiệm, lén lút đem buộc sau lưng cánh cung gỗ điều quân, bên hông đai lưng bó chặt. Đối với tính tình của Trình Danh Chấn họ hiểu rất rõ, bọn họ biết rằng rất nhanh sẽ có một trận đánh vô cùng ác liệt. Nếu không, với tính cách của Giáo đầu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem áo giáp mà phân phát xuống bên dưới như vậy.

Sự thật quả như tiên đoán của những người có kinh nghiệm, quận Võ Dương “Ruồi nhặng” rất nhanh chóng đã quay lại, đoàn người hạ trại nghỉ ngơi, bọn họ cũng hạ trại ở phía xa nghỉ ngơi. Đoàn người khởi hành đi, bọn họ cũng khởi hành đi theo. Cứ như vậy đoàn người đi trước, bọn họ theo sát phía sau, lề mà lề mề theo vài ngày. Đợi đến khi đội ngũ đã đi gần đến Minh Thủy, đột nhiên lòng can đảm nổi lên, reo hò đánh vào Minh Châu Quân. Tuy rằng Trình Danh Chấn chỉ dùng nửa canh giờ để đánh lui bọn họ, nhưng tốc độ hành quân lại không thể lại chậm lại lần nữa. Không đợi đoàn người nhìn thấy tường thành Minh Thủy, Ngụy Đức Thâm mặt dày lại lần nữa đánh vào. Cùng lúc đó, đoàn người nhìn thấy một con ngựa từ phía Nam lao tới.


- Nàng dẫn người đuổi Ngụy Đức Thâm đi, ta đi xem tình hình bên Nhị Mao một chút!

Trình Danh Chấn tất nhiên biết rằng đó là người của mình đưa tin, ngẫm nghĩ một lát, thấp giọng ra lệnh cho Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên nhìn hắn gật gật đầu, dẫn dắt Vương Phi và các tướng lĩnh vừa đi vừa hò hét. Một lát sau, để tiện dồn quận binh Võ Dương vào một chỗ rồi giết. Lúc này nhóm quận binh cuối cùng đã lấy ra bản lĩnh thật sự, ước chừng dây tả hữu tầm canh ba mới hậm hực lui ra. Mượn cơ hội này, Trình Danh Chấn cũng hiểu được tiền phương nhất định xảy ra tình huống mới, bày trung quân trướng ngay tại chỗ, thu binh về họp các tướng lĩnh cẩn thận nghiên cứu kỹ lưỡng.

- Ngươi đem tình hình cẩn thận nói lại cho mọi người nghe. Để mọi người cùng bàn luận kế sách!

Trình Danh Chấn thấy người tới vừa đúng lúc, gật gật đầu, thấp giọng chỉ bảo.

- Vâng ạ!

Người đưa tin sắp xếp lại suy nghĩ, thấp giọng kể:

- Hai ngày trước chúng ta đến thành Thanh Chương, Tang Hiển Hòa mang theo quan quân đuổi sát phía sau. Thừa dịp quân hắn ta chưa ổn định, Vương Tướng quân mang theo đoàn người đánh phản kích lại. Làm cho quan quân lui ra phía xa mười dặm mới hạ trại. Sau đó Vương Tướng quân lại sai người tổ chức cho gia quyến các huynh đệ lui lại theo cửa Bắc, đã sơ tán toàn bộ họ vào trong núi rồi!

- Tang Hiển Hòa dẫn theo bao nhiêu người, lão binh như thế nào?

Đỗ Quyên nghe xong không còn kiên nhẫn nữa, cau mày truy hỏi một câu.

- Chúng ta ở trên thành đếm sơ qua một chút, tính toán theo cờ hiệu, có lẽ ít nhất là hai vạn ba nghìn, nhiều nhất là hai vạn năm nghìn. Lão binh đại khái chiếm ba thành, nói giọng Hà Đông rất nặng. Được trang bị áo giáp, khí giới rất tốt, so với lúc quay lại những người đó không kém hơn một chút nào!

Người đưa tin ngẫm nghĩ một chút, báo báo những con số ước lượng.


Đây đã là đối thủ mạnh nhất của Minh Châu Quân, trước đây từng có đối thủ có số lượng lớn như trên, nhưng binh lính đều là những lưu dân chưa qua huấn luyện, khí giới đơn sơ, sĩ khí thấp, nhân sĩ có nhiều hơn nữa, cũng không chịu nổi sức công phá của đoàn người. Mà lần này, đều là quan binh võ trang chỉnh tề, và quân số ước chừng lớn hơn Minh Châu Quân hơn ba lần.

- Ha hả, bố đang lo áo giáp không đủ phân đây. Đây không phải là có người tự mình ngoan ngoãn đưa tới cửa sao!

Không đợi Trình Danh Chấn tiếp tục hỏi, Vương Phi Cười trêu ghẹo.

Gã cũng không phải là một tên ngốc to gan, mà chỉ là không muốn thấy các huynh đệ bị số lượng quân địch hù dọa. Những lời này quả nhiên có tác dụng làm thay đổi bầu không khí, lập tức có người cười tiếp lời,

- Theo ý ta, Võ Dương quận binh sẽ liền có chuyện như vậy mà. Chúng ta để lại hai ngàn người ở phía sau, đủ để tiến sát thành Minh Thủy. Còn dư lại đi theo Giáo đầu, lập tức đi đến thành Thanh Chương, đánh cho Tang Hiển Hòa không kịp trở tay!

- Đúng, lần trước họ Tang chạy trốn nhanh, lần này sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!

- Vương, Vương Tướng trước khi thuộc hạ chuẩn bị đi, đã nói với thuộc hạ, xin ngài không nên vội vàng đánh!

Những lời người đưa tin nói không hợp với không khí nào nhiệt nơi này lắm, hàm chứa sự cẩn thận, lại vô cùng rõ ràng.

Tiếng huyên náo lập tức ngừng lại, đoàn người quay đầu lại, cùng nhau nhìn về phía chủ soái. Trên mặt Trình Danh Chấn vẫn lộ rõ vẻ bình tĩnh như cũ, ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục hỏi:


- Bên trong thành Thanh Chương hiện có bao nhiêu nhân khẩu, trong thành Bình Ân và thành Minh Thủy nữa? Ba thành này lòng dân vẫn còn yên ổn sao?

- Nhận được mệnh lệnh của Giáo đầu, Đỗ lão Đương gia lập tức an bài cho gia quyến các huynh đệ rút lui. Tình hình trong ba thành cũng không khác lắm, cũng giống như chúng ta, sợ quan quân trả thù, đều tạm thời trốn vào trong núi. Có ít người không phải là gia quyến của các huynh đệ, cũng sợ không muốn bị Tang Hiển Hòa nắm trong tay, cũng đi theo chúng ta. Hiện giờ những người còn lại trong thành đều là những người già yếu thật sự không đi nổi, còn có một chút quan quân kỷ luật ôm một chút hy vọng. Tuy rằng không cùng một lòng với chúng ta, nhưng không có can đảm cấu kết cùng quan quân!

Đây là tin tức tốt lành duy nhất từ khi rút về Nam, làm lòng người nhất thời lại có hy vọng. Có điều tiên quyết này, mặc dù ở cả trước mặt và sau lưng đều có quân địch, Trình Danh Chấn cũng có đầy sự tin tưởng vào sự chuẩn bị chu toàn.

- Còn tin tức nào khác không? Tình hình đầ Cự Lộc như thế nào?

- Bên kia đầm Cự Lộc vẫn chưa có tin tức gì báo về, cũng giống như chưa nghe thấy Trương gia ở bên kia gặp phiền toái gì. Những người còn lại chỉ là một đám ô hợp, à còn có phong thư, Vương Tướng quân sai thuộc hạ đưa cho ngài!

Người đưa tin sờ sờ trên ngực, lấy ra một phong thư ướt đẫm mồ hôi,

- Hình như là Ngõa Cương Quân Tạ tổng quản phái người đưa tới, người của y nói, y nói Tạ tổng quản cảm thấy rất có lỗi với mọi người, cho nên nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để chuộc tội!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui