qqViệc đã đến nước này, cũng không thể quay đầu lại. Các tướng lĩnh được sự chấp thuận của Trình Danh Chấn, kéo nhau ra khỏi trướng. Có thân vệ thay Hùng Khoát Hải tìm thanh then cửa bọc thép cho y, sau đó dâng binh khí lên mời Ngũ Thiên Tích chọn. Sau vây quanh giá binh khí đi một vòng, lắc đầu nói:
- Ta vẫn là dùng Mạch Đao thuận tay, Trình tướng quân có thể sai người giúp ta tìm, nếu không tiện, đưa cho ta giáo dài là được rồi!
- Đi lấy cho y Mạch Đao!
Trình Danh Chấn gật đầu không chút do dự. Sau đó cầm lấy thanh giáo dài của mình, đi hai vòng xung quanh hai giao thủ. Nếu chẳng may Hùng Khoát Hải không địch lại, lập tức tiến lên phía trước tách hai người ra. Thà rằng không thu hàng Ngũ Thiên Tích, cũng không muốn tổn thất một viên dũng tướng.
Tạ Ánh Đăng còn có lòng tin với Hùng Khoát Hải hơn là Trình Danh Chấn, nhân lúc Ngũ Thiên Tích tiếp túc cử động gân cốt, gọi Hùng Khoát Hải đến bên mình, khẽ hỏi:
- Lão Hùng, ngươi có nghĩ là sẽ thắng hắn không?
- Đương nhiên!
Hùng Khoát Hải trừng ánh mắt, trả lời cộc lốc.
- Gọi ta một tiếng sư phụ, ta sẽ dạy ngươi một chiêu nhất định thắng!
Tạ Ánh Đăng cười cười, tiếp tục nói.
- Đừng nói là một tiếng, mười tiếng cũng được!
Hùng Khoát Hải vội vàng trả lời. Trong lòng của y kì thực cũng không nắm chắc phần thắng, chỉ có điều xuất phát từ lòng căm phẫn, nên mới chủ động nghênh chiến. Nhưng thật sự đến thời khắc mấu chốt, tâm trạng đã ổn định lại, tâm tư cũng thay đổi nhanh hơn so với bình thường.
Tạ Ánh Đăng khẽ mỉm cười, ghé miệng gần tới tai Hùng Khoát Hải, trực tiếp trao quyền. Binh pháp này y đột nhiên tâm huyết dâng trào, đột nhiên có suy nghĩ kì diệu. Mà bởi vì khởi nguồn sớm nhất của trận Mạch Đao là ở Giang Nam, vùng đất không có chiến mã, tạo ra để chuyên đối phó với kỵ binh tài giỏi phương bắc. Còn Tạ Gia Giang Nam vẫn là danh môn đứng thứ nhất thứ hai trong Nam triều, trong sách có ghi chép cụ thể cách sử dụng và phá giải Mạch Đao. Tạ Ánh Đăng từ nhỏ đọc nhiều sách, sớm đã thuộc làu nội dung trong sách. Trước giờ chưa tìm được cơ hội chiến đấu thực sự, bây giờ nhìn thấy Ngũ Thiên Tích ỷ mạnh, cho nên mới nhớ ra, chuẩn bị mượn tay của Hùng Khoát Hải chứng minh gia học của mình.
- Uy lực của Mạch Đao tuy rằng cực mạnh, nhưng chiêu pháp lại có hạn. Tổng cộng chỉ có tám chiêu…
Tạ Ánh Đăng thấp giọng giảng giải cho Hùng Khoát Hải, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ngũ Thiên Tích.
Ngũ Thiên Tích không tin đến lúc lâm trận mới mài gươm thì có tác dụng gì, hoạt động cánh tay cánh chân, hồn nhiên không thèm để ý đến hành động của hai người Tạ Ánh Đăng và Hùng Khoát Hải.
Sau một lúc, vài tên thân vệ dâng mạch đao của Ngũ Thiên Tích đến, đặt dưới chân của y. Các tướng lĩnh hưng phấn đến lạ thường, đều lui mấy bước, làm thành một vòng tròn, hò hét trợ uy cho cả hai bên. Rất nhiều sĩ tốt vốn đã ngủ, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt, cũng đều bò dậy, núp ở phía xa xa thò đầu ra nhìn xung quanh. Trình Danh Chấn thấy thế, ra lệnh cho bọn họ đi sát vào xem trận chiến, đồng thời lệnh cho quan quân tăng cường canh gác, để tránh cho mọi người vui quá hóa buồn.
Ngũ Thiên Tích vốn bộ dạng rắn chắc, một tay cầm đao, tỏ ra uy phong lẫm liệt. Chỉ thấy y rung rung Mạch đao, bày ra mấy tư thế. Sau đó nghiêng người đứng vững, khiêu khích Hùng Khoát Hải:
- Đến đây đi, chịu ơn không giết của các ngươi, nên cho ngươi động thủ trước!
- Cháu quỷ mới hiếm!
Hùng Khoát Hải lập tức cười gằn đáp lại, trên miệng không phục, tay chân lại không hề chậm trễ, quay tròn then cửa, đập một gậy xuống.
Thiên Tích hét lớn, một chiêu tiểu quỷ hỏi đường, nghiêng người tránh thế côn của Hùng Khoát Hải, phản thủ một đao đáp lại. Binh khí của Hùng Khoát Hải vừa thô vừa cứng, không sợ Mạch Đao sắc bén, trực tiếp đập ra ngoài, chống chọi với mũi đao của Mạch đao.
Lần này nếu thật sự va chạm, Mạch Đao e là cong lưỡi. Ngũ Thiên Tích thương binh khí, đành phải đổi chiêu. Cùng với tiếng cười lạnh, Hùng Khoát Hải tiến lên phía trước, dùng gậy quét ba đường trên người Ngũ Thiên Tích. Ngũ Thiên Tích bị chịu thiệt, chiêu nào cũng bị động, không thể không lùi lại phía sau, tránh bị đối phương đập gãy hai chân.
Hai binh khí rất nhanh, chợt lóe chợt tắt, lập tức khiến cho cả sân đầy màu sắc. Các tướng lĩnh đều trầm trồ khen ngợi, tiếng vỗ tay vang lên rung trời. Có người cổ động tinh thần Hùng Khoát Hải, không ngờ côn đập xuống nhanh quá, chiêu nào chiêu nấy buộc Ngũ Thiên Tích phải chống chọi.
Mạch đao kia vốn dĩ là binh khí sắc bén nhất trong quân, mạnh công kích nhưng yếu phòng ngự, khi sử dụng cần chú ý hỗ trợ lẫn nhau. Mấy chục thanh niên trai tráng cùng nhau phối hợp, có thể đủ công kích đại trận hàng ngàn người. Nhưng dùng để chiến đấu đơn đọc, uy lực lại bởi vì thiếu phòng ngự mà yếu đi rất nhiều.
Tạ Ánh Đăng dạy cho Hùng Khoát Hải chiêu khéo léo đó là bắt được yếu điểm Mạch Đao không giỏi phòng thủ. Y để cho Hùng Khoát Hải động thủ ngay từ đầu, lập tức không gián đoạn công kích. Bất kể đối phương biến chiêu thế nào, chỉ cần đuổi cùng giết tận, không để cho đối phương có cơ hội thở. Cũng bởi vì người kì lại bẩm sinh Hùng Khoát Hải có khả năng tiếp nhận kĩ thuật chiến loại này, đổi lại là người khác, căn bản không có sức lực để kiên trì tấn công trong thời gian dài. Chỉ thấy y hét lớn, một gậy đập vào khoảng không, lập tức lại một gậy bổ sung, ép cho đối thủ lùi bước liên tục, căn bản không cách nào đổi chiêu.
Ngũ Thiên Tích lại tránh mấy gậy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Y đã liệu định rằng sức lực của Hùng Khoát Hải vượt xa người thường, cho nên cố gắng né tránh phải so đấu thể lực với đối phương. Nhưng lại không nghĩ rằng khí lực của Hùng Khoát Hải lớn như thế, liên tục mười bốn, mười lăm chiêu đánh không ngừng nghỉ, rõ ràng là còn có thể tiếp tục đánh nữa.
- Tiểu tử, chớ có tránh!
Nói thì chậm, chứ mọi thứ diễn ra rất nhanh. Hùng Khoát Hải được thế, không buông tha người, lại nện một gậy xuống.
Còn lui xuống nữa sẽ bị ép ra khỏi vòng tròn, trong tình huống không còn cách nào khác, Ngũ Thiên Tích đành phải dùng cạnh đao ngăn đại côn của Hùng Khoát Hải. Chỉ nghe một tiếng giòn tan, đinh tai nhức óc. Bóng dáng hai người trong nháy mắt giao thoa vào nhau, trong nháy mắt lại tách ra. Hùng Khoát Hải cầm côn mà đứng, ngạo nghễ thở gấp. Ngũ Thiên Tích lại ngẩn người tại chỗ, vẻ mặt khó mà tin được. Mọi người lại nhìn Mạch đao trong tay y, bên cạnh đã bị cong, vừa hay cắt được hoa màu, chứ không thể để làm binh khí được nữa rồi.
- Hay! Hùng tướng quân uy vũ!
Những người đứng xem tay gạt mồ hôi, thấy Hùng Khoát Hải thắng lợi, lập tức hãnh diện, gào thét.
Ngũ Thiên Tích trong lòng vẫn không phục, nhưng câu nói đổi binh khí mãi vẫn không thể thốt ra, gương mặt chầm chậm chuyển từ vàng sang đỏ, lại chầm chậm từ đỏ sang tím.
- Thế nào, chúng ta so một trận nữa chứ?
Hùng Khoát Hải thở gấp đều đặn, lập tức khoe mẽ.
Bị hỏi, Ngũ Thiên Tích khó mà mở miệng. Có lòng đồng ý, nhưng nghĩ lại, thay đổi Mạch đao, đối phương vẫn một gậy tiếp một gậy như vậy, đến binh khí cuối cùng trong tay mình rồi cũng bị mẻ. Đụng tới loại quái vật toàn thân dùng không hết khí lực, ngoại trừ việc tự nhận xui xẻo ra, căn bản không còn kế thoát.
- Ngươi có so tài nữa không, Hùng ca đang hỏi ngươi đấy?
Mạnh Đại Bằng bỡn cợt tiến lên phía trước, chế nhạo Ngũ Thiên Tích.
- Không so tài nữa!
Ngũ Thiên Tích da mặt dù dày nữa, cũng không thể miễn cưỡng chống chọi. Vứt “lưỡi liềm” trong tay, lớn tiếng đáp lại. Mọi người nhìn y, y lại uất ức không tìm thấy chỗ giãi bày, đành cắn răng, nhanh chóng bổ sung:
- Ta có thể đầu hàng, nhưng chỉ đi theo vị Hùng tướng quân này, không đi theo người khác!
- Có thể!
Trình Danh Chấn lập tức đồng ý, ánh mắt hướng nhìn Tạ Ánh Đăng, trong ánh mắt tràn đầy thiện ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...