- Cha của ta không phải là người xấu!
Vị tướng quân thân mặc giáp đen đứng chắn trước ngựa, tự vung đao đâm vào bụng. Máu tươi bắn ra, nhuộm đen cả bầu trời xám xịt trên đỉnh đầu. Cả thế gian trong chốc lát đều biến thành hai màu đen trắng. Tinh kì đen, trường sóc đen, áo giáp đen, còn cả linh hồn đen tối ẩn dưới lớp mặt nạ đen. Chỉ có ánh mắt của viên tướng quân đó là trắng dã, trong vẻ bi thương lộ ra sự thất vọng và nhục nhã.
- Chạy đi!
Máu tươi chầm chậm trào ra khỏi khóe miệng hắn, ào ào không dứt.
- Cha còn không mau chạy đi, ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi!
Tiếng than khóc không ngừng vang lên bên tai, ngày đêm tra tấn linh hồn Trương Kim Xưng.
- Tiểu Kỉ tử!
Trương Kim Xưng hét thất thanh, khóc lóc bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
- Ta không phải là cha con, ta không phải...
Bầu trời đã sáng tỏ, nhưng lão lại nhắm mắt lần nữa, từ chối tỉnh lại khỏi cơn ác mộng. Nếu đó thật sự chỉ là một cơn ác mộng thì tốt quá, tất cả đều không tồn tại trong hiện thực. Lão sẽ không mất đi đứa con trai duy nhất, một đứa trẻ đã làm đến chức tướng quân, tiền đồ rộng mở, đủ để khiến liệt tổ liệt tông Trương gia cảm thấy nở mày nở mặt; cũng sẽ không phải nhìn thấy trong ánh mắt của đứa trẻ ấy dáng vẻ nhục nhã và không cam lòng tự sâu trong tâm hồn.
- Tại sao lại là con? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?
Đáng tiếc rằng, đó lại chẳng phải là giấc mộng.
Lí Trọng Kiên mở cho lão một lối thoát không phải là vì tình cảm ngày xưa, mà là vì Trương Quý con trai của Trương Kim Xưng, đồng thời cũng là ái tướng tâm phúc của Lí Trọng Kiên. Hơn một tháng trước, Ti thương tham quân của Bác Lăng quân Đại Tùy là Trương Quý mổ bụng tự sát trên chiến trường, muốn lấy máu mình rửa tội cho cha hắn là Trương Kim Xưng. Trong khoảnh khắc đó, hai bên giao chiến đều ngẩn ra, mấy vạn cặp mắt nhìn sững không chớp. Thân binh của Trương Kim Xưng gần như dựa vào bản năng, kéo chủ tướng nôn ra máu hôn mê ngất xỉu chạy vào rừng hoang. Lí đại tướng quân định thần lại cũng không thật sự muốn truy kích, chỉ phái mấy mươi tâm phúc đuổi theo lấy lệ, đuổi bọn họ chạy ra khỏi chiến trường.
Đây mới là chân tướng thật sự của việc Trương Kim Xưng còn sống sót. Tuy rằng chân tướng ấy tàn khốc như vậy, khiến lão không cam tâm tình nguyện như vậy. Nếu lúc đó còn có sự lựa chọn, Trương Kim Xưng thà rằng trước khi hai cha con nhận ra nhau nơi chiến trường, lão đã bị Lí Trọng Kiên một đao chém đứt đầu. Như thế, con trai lão sẽ không chết, Trương gia sẽ vĩnh viễn tự hào về điều đó. Về phần bản thân lão, mục nát hòa vào cát bụi, nhưng trong quá trình mục nát ấy cũng cảm thấy tự hào vì đã từng nuôi dạy nên một người con chính trực, thiện lương, dũng cảm.
- Cha ta không phải là người xấu!
Đã hơn một tháng trôi qua, lời thanh minh yếu ớt ấy vẫn còn văng vẳng bên tai Trương Kim Xưng. Mỗi khi lão nhắm mắt lại, tình cảnh lúc đó lại tái hiện, hết lần này đến lần khác tra tấn dày vò linh hồn lão. Đó là đứa con trai duy nhất của lão, không giống như Trương Hổ và Trương Bưu, không cần a dua nịnh hót lão, vẫn dĩ nhiên sẽ được thừa hưởng toàn bộ của cải quyền thế của lão. Đó là đứa con trai duy nhất của lão, cùng lúc với việc kế thừa họ của lão là phải gánh trên lưng tất cả tội nghiệt mà lão phạm phải.
Thế nhưng, nó lại hoàn toàn vô tội. Trương Kim Xưng vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng mà hai cha con lão chia tay lúc trước. Lúc đó lão còn là Trương Nhị - một gã bán hàng rong thâm niên lão làng có tiếng ở Hà Bắc, chính vì nghĩ cách cứu viện lão bằng hữu Tôn An Tổ không may dính phải kiện cáo mà phải chạy trốn khắp nơi. Con trai lão Trương Quý là vướng bận duy nhất của lão, để tìm đường thoát cho con, lão không ngại mặt dày đến cầu xin người mình đã từng đắc tội là Lí Húc, thỉnh cầu đối phương nể "giao tình" ngày trước mà ban cho con lão một bát cơm.
Không ngoài dự liệu, Lí Húc quả nhiên đồng ý. Vì Lí Húc muốn lão tận lực đi ứng cứu Tôn An Tổ. Người đó là ân nhân của Lí Húc, đồng thời cũng là chỗ tri kỉ, thâm giao của Trương Kim Xưng lão. Lúc sắp chia tay, Trương Kim Xưng nhớ mình cũng giống như là bậc cha chú của người khác, muốn cho con trai một tấm gương tốt ngay bên cạnh. Lão bảo con trai phải học tập Lí Húc, học tập người ta tuổi con nhỏ như thế mà đã hiểu chuyện đến vậy. Học tập người ta tuổi nhỏ như thế mà đã tranh được một phần sản nghiệp, có thể giúp bản thân và phụ mẫu cơm áo không lo. Thậm chí, ngay cả việc Lí Húc may mắn được con gái tộc trưởng bộ lạc ở tái ngoại để ý, Trương Kim Xưng cũng hi vọng con trai mình có thể học tập, nếu Trương Quý con hắn may mắn lấy được một người, thế thì không phải Trương gia đã tìm được một chỗ dựa vững chắc ở tái ngoại rồi đó sao...?
Giờ xem ra, con lão đã ghi nhớ kỹ tất cả những lời hắn nói, hơn nữa còn làm rất tốt. Không những học Lí Húc cách hành sự đối nhân xử thế, mà còn nối đuôi người ta, rập khuôn theo lão dấn thân vào quân ngũ, rập khuôn theo lão trở thành quan quân, rập khuôn theo lão thăng quan tiến chức. Có điều, bản thân Trương Kim Xưng lại không còn là Trương Nhị bán hàng rong năm nào, mà đã trở thành một Trương đại đương gia ăn tim gan người sống, chém giết đến mức thi thể la liệt khắp vùng Hà Bắc.
- Cha ta không phải là người xấu!
Câu này, trừ đứa con ngốc nghếch ấy ra, còn có ai dám tin? Nếu ngay cả Trương Kim Xưng cũng không phải là người xấu, cả thiên hạ này đã chẳng còn ai là người xấu nữa rồi! Phản bội bạn bè, ám hại đồng liêu, không giữ tín nghĩa, lạm sát kẻ vô tội, tàn sát cướp bóc, bất luận là phạm phải điều nào, chẳng phải đều là tội ác không thể dung thứ hay sao? Tiếc là trong lòng đứa con trai ngốc ấy, tất cả những gì còn nhớ đến là Trương Nhị - một tiểu thương vì một đồng mà cò kè mặc cả, mặt dày mày dạn, thậm chí khom lưng cúi mình!
Càng hồi tưởng về đứa con trai chất phác và thiện lương, Trương Kim Xưng càng căm ghét bản thân. Lão vô cùng phẫn uất vì sao bản thân mình tội ác tày trời mà vẫn sống nhởn nhơ? Đứa con trai tuổi trẻ trung hậu chất phác, lại phải oan uổng đi đến bước đường cùng. Lão hi vọng mình có thể chết trong giấc mộng, từ đó không còn cần phải đối mặt với hiện thực nữa. Vì vậy, lão lựa chọn đủ loại phương thức để tự sát như tuyệt thực, đập đầu vào tường, nhân lúc người ta không chú ý lăn khỏi lưng ngựa, rút đao bên hông thị vệ cắt cổ tự vẫn.... Nhưng mấy gã "đáng ghét" đó lại không cho lão đạt được mục đích, chỉ cần lúc đó còn sót lại một hơi thở, gã Tôn Đà Tử "lòng dạ rắn rết" luôn có cách lôi cái mạng lão trở về, khiến lão đau khổ tuyệt vọng kéo dài hơi tàn thoi thóp đến tận bây giờ.
Mùi hương nhân sâm từ ngoài cửa nhẹ nhàng truyền đến, khiến người ta phiền lòng muốn mửa. Trương Kim Xưng nặng nề nện khuỷu tay xuống giường, mượn cảm giác đau đớn ở khuỷu tay để áp chế buồn bực trong lòng. Hiện nay, đây là việc duy nhất lão có thể gây tổn hại cho bản thân. Để ngăn lão tự sát, bọn người Trình tiểu cửu có thể nói đã hao tốn rất nhiều tâm tư. Những bức tường xung quanh đã sớm được lót thêm vải dày. Tất cả những nơi có thể vươn tay tới, ngay cả đũa và muỗng làm bằng gỗ cũng không lưu lại dù chỉ một cái. Nếu Trương Kim Xưng chuẩn bị treo cổ tự vẫn, lão sẽ phát hiện ra rằng tất cả các mảnh vải có thể chịu được sức nặng, bao gồm cả thắt lưng của chính lão, trước đó đều đã bị Tôn Đà Tử nhúng qua nước thuốc. Nhìn qua trông rất chắc chắn, nhưng hơi dùng sức kéo căng là sẽ rách thành hai đoạn.
Đám "ác độc" đó chẳng thèm để ý xem Trương Kim Xưng lão sống đau khổ bao nhiêu, bọn chúng chỉ hi vọng dùng sự thực là lão còn sống, gia tăng áp lực cho Lư Phương Nguyên, người đã nhân cơ hội tất cả không có ở nhà để chiếm lấy Đầm Cự Lộc. Đây là lí do và giá trị duy nhất để lão còn sống sót trên thế gian này hiện nay. Chí ít, trong phần lớn thời gian tỉnh táo, Trương Kim Xưng đã từng cho rằng như vậy. Nếu không? Tại sao mỗi lần lão rơi vào ác mộng, chưa từng có ai kịp thời đánh thức lão? Mỗi khi lão khóc lóc tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, ngoài cửa luôn truyền đến mùi thuốc nghìn lần như một?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...