Khai Quốc Công Tặc

Chúng thủ lĩnh thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy Trương Trư Bì biết nắm giữ cơ hội, tâng bốc đúng lúc. Trình Danh Chấn cũng hiểu được Trương Trư Bì đang nghĩ cách để tạo cơ hội cho mình, lấy hành động mà người khác không phát hiện ra để gật đầu với đối phương, sau đó lại đứng dậy, chắp tay thi lễ với Trương Kim Xưng:

- Đại Đương Gia nói đánh thế nào, chúng ta đương nhiên sẽ đánh như vậy. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, ta nguyện đích thân đi bắt Ngụy Trưng cho ngài!

- Ngươi bắt y, còn không phải dễ như trở bàn tay!

Trương Kim Xưng cười gật đầu.

- Chính bởi cái gọi là oan có đầu, nợ có chủ. Gần đây y luôn tạo ra phiền phức giữa hai chúng ta, ta cũng luôn muốn hỏi xem ngươi có tính toán gì. Hôm nay ngươi đã đến rồi, thì để mọi người nghe ý tứ của ngươi đi!

- Ta cảm thấy, suy xét của Đại Đương Gia vô cùng ổn thỏa!

Trình Danh Chấn có chút trầm ngâm, sau đó cười tỏ ý khen Trương Kim Xưng.

- Các huynh đệ hai năm nay đều vất vả rồi, ngài chăm sóc mọi người, là phúc phận của mọi người!

Lời nói nịnh bợ ai cũng thích nghe, Trương Kim Xưng cũng không ngoại lệ. Tuy rằng biểu hiện bên ngoài là muốn khiêm tốn một chút, nhưng nụ cười trên mặt càng rạng rỡ:

- Ngươi đừng học theo bọn họ, chọn những lời nói dễ nghe để nịnh ta vui. Trong đây chỉ có ngươi đọc nhiều sách, ngươi nói xem nếu như đánh, chúng ta nên đánh thế nào? Nếu như không đánh, chúng ta làm thế nào mới khiến họ Ngụy ngoan ngoãn đưa lương thảo quân nhu đến?

- Lúc trước chắc chắn Đại Đương Gia cũng đã suy xét đến tên cẩu tặc Vệ Văn Thăng như hổ rình mồi ở Lê Dương!


Trình Danh Chấn cười cười, tiếp tục khen sự cẩn thận của Trương Kim Xưng.

- Chúng ta nếu lấy mục tiêu là công phá thành Võ Dương, một khi Vệ Văn Thăng dẫn theo kỵ binh đánh từ phía sau lưng, khoảng cách giữa quận Võ Dương và Lê Dương tuy rằng xa, nhưng cũng không quá ba, năm ngày…

- Nói đúng!

Trương Kim Xưng cười vỗ bàn một cái.

- Đây cũng là điều khiến ta khó xử. Ta không sợ khai chiến cùng Vệ Văn Thăng, nhưng hai phía trước sau đều có địch, ta thật sự khó chống đỡ!

Trong nháy mắt, quan hệ của hai người liền trở lại hòa hợp, dường như lại quay về quãng thời gian giết chết Phùng Hiếu Từ, thành thật với nhau, không chút giả dối. Đám người Đỗ Ba Lạt và Hách Lão Đao cùng nhìn nhau cười, đều cảm thấy vui vẻ vì sự phối hợp ăn ý vừa nãy. Đang lúc đắc ý vì ngầm hiểu lẫn nhau, lại nghe thấy Trình Danh Chấn bổ sung:

- Cho nên thuộc hạ cũng không đề nghị chúng ta lập tức khai chiến với quận Võ Dương. Thứ nhất là vì quá mạo hiểm, thứ hai, cũng là vì ước nguyện ban đầu của Đại Đương Gia, để cho các huynh đệ nghỉ ngơi!

Câu này, chẳng khác nào những cố gắng của đám người Đỗ Ba Lạt đều phí công cả sao. Bọn họ tức giận đến nỗi tất cả quay đầu, trợn mắt nhìn thẳng về phía Trình Danh Chấn. Trình Danh Chấn cười áy náy nhìn bọn họ, tiếp tục nói với Trương Kim Xưng:

- Nhưng, không đánh vào Võ Dương, không có nghĩa là chúng ta không buông tha tên họ Ngụy đó. Quy củ đầm Cự Lộc của chúng ta không thể bị phá hỏng, nếu như bây giờ để cho họ Ngụy phá hỏng quy củ, sau này nhất định sẽ có người học theo. Cứ thế mãi, lại trở về những ngày tháng trước, mỗi lần thu lương thực lại phải gây chiến!

- Ừ!

Trương Kim Xưng liên tục gật đầu. Lời nói của Trình Danh Chấn cũng đã nói đến điểm mấu chốt, khiến cho lòng lão mặc dù hoài nghi sự trung thành của đối phương, cũng không thể không thừa nhận những lời này vô cùng có lý. Nhưng vấn đề đặt ra ngoài rồi, lựa chọn lại chưa chắc đã dễ làm. Đánh cũng khó, không đánh cũng khó, thật là khiến người ta vô cùng do dự.


Trình Danh Chấn trước giờ chưa bao giờ cố gắng để đối phó với người cùng nhà, lần đầu nếm thử, trong lòng cũng đầy những mâu thuẫn. Quay đầu lại nhìn Đỗ Quyên đang mỉm cười nhìn mình đầy ngưỡng mộ, nhìn thấy Đỗ Ba Lạt đang mồ hôi nhễ nhại, hắn hạ quyết tâm, cười nói:

- Cho nên, thuộc hạ suy trước tính sau, cũng có một ý kiến không được hoàn mỹ cho lắm, cũng không biết có nên nói ra hay không!

Trương Kim Xưng nghe đúng chỗ ngứa, sao chịu dừng lại như vậy, giơ bàn tay to lên, thúc giục:

- Nói, nói, cứ việc nói đi! Giữa chúng ta vẫn là câu nói đó, có sai thì ta chịu, chỉ cần ngươi làm việc tận lực!

Trình Danh Chấn lại nhìn bốn phía, ra vẻ chần chừ:

- Cái này, cái này, vậy thì thuộc hạ sẽ nói. Nếu như có chỗ nào không ổn thỏa, kính xin Đại Đương Gia và các chư vị tiền bối chỉ bảo thêm!

- Phí lời, phí lời, Cửu đương gia từ khi nào trở nên dông dài như vậy hả?

Chúng đầu lĩnh tâm tư cũng ngứa ngáy, thúc giục loạn lên.

- Ngươi cứ việc nói, đúng sai đã có mọi người châm chước!

Nhị Đương Gia Tiết Tụng cười, phất tay thúc giục.


Trình Danh Chấn đang cần những lời này, hơi chút trầm ngâm, cười nói:

- Cũng là vì câu nói vừa nãy của nhạc phụ “không chặn cửa sẽ không chịu giao tiền” đã thức tỉnh ta. Cho nên, ta muốn dẫn một số huynh đệ đi đòi nợ. Đem quân kéo đến huyện Thanh Chương ở cửa quận Võ Dương, chính là nơi mà lần trước Vương Đường Chủ và Trương Đường Chủ đóng quân. Nơi đó chỉ cách quận Võ Dương một con sông. Nếu như Nguyên Bảo Tàng và Ngụy Trưng không thức thời, ta sẽ trực tiếp xông vào nhà y phá phách. Nếu như bọn họ ngoãn ngoãn giao tiền ra, ta sẽ đóng quân chỗ cũ, sau khi nhận tiền sẽ áp giải về!

- Đúng là một cách! Nhưng…

Ăn cướp ban ngày, Trương Kim Xưng có thể nói là người trong nghề, vừa nhìn đã biết cách của Trình Danh Chấn có hiệu quả. Nhưng nghĩ lại làm như vậy có thể khiến cho Trình Danh Chấn nắm giữ quyền binh một lần nữa, lão lại không thể nuốt nổi nửa câu sau.

- Thuộc hạ biết Đại Đương Gia lo lắng cho sự an nguy của thuộc hạ. Nhưng lần này thuộc hạ không cần nhiều binh mã, cũng không dùng sức mạnh. Nếu Vệ Văn Thăng cứng đầu, thuộc hạ có thể đánh thì đánh, đánh không lại thì rút lui về đầm. Khoảng cách giữa đầm Cự Lộc và Thanh Chương không xa, Đại Đương Gia lúc nào cũng có thể ra khỏi đầm tiếp ứng!

Câu nói này vừa giữ thể diện cho Trương Kim Xưng, lại dồn Trương Kim Xưng đến chỗ khó xử. Trương Kim Xưng không có cách nào cự tuyệt, đành phải cười miễn cưỡng, thử thăm dò hỏi:

- Ta đúng là có chút lo lắng ngươi không ứng phó nổi. Nhưng ngươi đã suy xét chu toàn, ta cũng không ngăn cản ngươi. Ngươi cần bao nhiêu binh mã, nửa doanh quân Tinh Nhuệ có đủ không?

- Việc huấn luyện quân Tinh Nhuệ vừa mới có chút hiệu quả, không thể dùng đến nhiều!

Câu trả lời của Trình Danh Chấn một lần nữa ngoài dự đoán của Trương Kim Xưng, cũng làm lão yên tâm hơn.

- Đã không có ý định đánh bừa, thuộc hạ chỉ đem binh mã bản bộ đi là đủ. Để các huynh đệ khác thuộc Nhuệ sĩ doanh ở trong trạch, do Hách ngũ thúc cùng hai người Trương Hổ, Trương Bưu cùng tiếp tục huấn luyện!

Lúc này sức chiến đấu mạnh nhất trong Đường Chủ chính là bốn vạn quân tinh nhuệ kia, trong đó thuộc hạ dưới trướng hai người Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên không quá năm nghìn người, còn không bằng hai phần mười trong đó. Trương Kim Xưng đương nhiên sẽ không tiếc điều này, lão vui mừng, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy lo lắng, khẽ hỏi:

- Chỉ đem huynh đệ trong Cẩm Tự Doanh, vậy thực lực có phải là hơi kém không? Ngươi cần bao nhiêu lương thảo, báo trước một chút, ta với Lão Nhị sẽ trù bị cho ngươi?


Trình Danh Chấn chắp tay về phía trước, vẻ mặt tự hào:

- Ta lần này là dựng cờ hiệu của Đại Đương Gia để đòi nợ, chỉ huynh đệ trong Cẩm Tự Doanh là đủ rồi. Lúc cần đánh thật sự, người đem tất cả binh mã đến tiếp ứng cũng không muộn!

- Còn về phần lương thảo?

Hắn nhìn sắc mặt Trương Kim Xưng, cẩn thận bổ sung.

- Cũng không cần đem theo nhiều lắm. Đại Đương Gia trước tiên có thể để cho ta hai tháng lương quân. Nếu hai tháng sau còn chưa về, ta sẽ mở miệng yêu cầu thêm. Nhưng ta đoán, tầm một tháng là đủ rồi, mang nhiều cũng không dùng, lại thêm mệt mỏi, đẩy đi lại phải đẩy về!

- Ha ha, lo trước khỏi họa, lo trước khỏi họa!

Trương Kim Xưng lúc này đã yên tâm hoàn toàn, vuốt vuốt cằm nói. Lương thực là mấu chốt của tam quân, danh vọng của Trình Danh Chấn có thay đổi, nếu như mình không cho hắn lương quân, bộ hạ của hắn cũng sẽ đói mà tản ra như khói. Hắn không ở trong đầm hai tháng, mình vừa hay có thể thả lỏng chân tay, thu lại quyền lực.

- Ngoại trừ việc đòi nợ Ngụy Trưng ra, thuộc hạ còn có một ý tưởng!

Trình Danh Chấn nhìn thấy Trương Kim Xưng cười vui vẻ, quyết định không bỏ lỡ cơ hội.

- Đại Đương Gia nếu đã muốn xưng vương, chỉ trông coi mỗi đầm Cự Lộc chắc chắn không đủ. Đợi sau khi thuộc hạ đến Thanh Chương, các quan viên ở một số vùng như Nam Hòa, Bình Hương, Long Cương, Minh Thủy, hoặc là các quan viên Đại Tùy sẽ trực tiếp chờ người điều khiển. Những huyện thành này kẹp ở giữa Thanh Chương và đầm Cự Lộc, ngoại trừ phục tùng ra, căn bản không còn sự lựa chọn thứ hai. Đến lúc đó, Đại Đương Gia lấy đầm Cự Lộc là trung tâm, lấy Tương Quốc, bảy huyện phía tây Võ An làm cánh tay trợ thủ, có thể công có thể thủ, có thể tiến có thể lui…

Những người ở đây đều là người Hà Bắc, địa hình xung quanh đầm Cự Lộc đều vô cùng quen thuộc. Những lời của Trình Danh Chấn, chắc chắn khiến cho mọi người nhìn thấy được một viễn cảnh vừa huy hoàng vừa mơ hồ. Những nơi mà bọn họ từng đi qua, đầm Cự Lộc, Bách Nhân, Nam Hòa, Bình Hương, Bình Ân, sẽ mãi mãi lệ thuộc vào sự thống trị của bọn họ. Bọn họ không còn là lưu tặc, không còn là khách qua đường. Bọn họ lúc này phải tự tay lập nên một quốc gia, có nơi ăn chốn ở, không có tham quan ô lại, cũng không có sưu cao thuế nặng…

Về việc không có thuế má, quốc vương và các tướng sĩ của quốc gia này ăn cái gì, mọi người còn bận chưa có thời gian nghĩ đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui