Dù sao cũng là Trưởng Sử Quận Thủ Phủ, quyền cao chức trọng, mệnh lệnh của Ngụy Trưng được chấp hành không chút chậm trễ. Thời gian nửa nén hương qua đi, tiểu quan Thang Tổ Vọng được hai tên tôi tớ trong phủ Quận Phủ dẫn tới, thấp thỏm không yên bước vào.
- Bái kiến… bái kiến Ngụy… Ngụy đại nhân!
Ngày đêm mong ngóng có cơ hội nói chuyện với Ngụy Trưng, nhưng lúc thật sự đứng trước mặt Ngụy Trưng rồi, đầu lưỡi của Thang Tổ Vọng lại líu lại, cúi người hành lễ.
- Miễn lễ!
Ngụy Trưng đối với người khác rất hiền hòa, trong khách khí ẩn chứa chút lãnh đạm:
- Ngồi xuống nói chuyện đi! Ở đây ta có chút việc nhỏ muốn thương lượng với ngươi!
Vừa nói chuyện, y giơ tay tỏ ý bảo tôi tớ đứng bên cạnh đem cho Thang Tổ Vọng một cái ghế, vừa cười dặn dò:
- Đi hâm nóng bát trà nóng cho Thang đại nhân, nhớ cho thêm nhiều gừng một chút, trời lạnh như vậy, đừng để cho hàn khí xâm nhập vào gân cốt!
- Không sao, không sao!
Mặc dù toàn thân đã bị ngấm mưa, tiểu quan Thang Tổ Vọng vẫn được lời nói của Ngụy Trưng làm cho trong lòng ấm áp, lại cúi người, nói một cách cảm kích:
- Thuộc hạ, thuộc hạ là tiện nhân tiện mệnh, ướt quen rồi, chút mưa nhỏ ấy có thấm vào đâu. Đại nhân có chuyện gì cứ dặn dò, thuộc hạ chỉ cần có thể làm được, tuyệt đối không dám từ chối!
- Không phải là dặn dò, là thương lượng!
Ngụy Trưng cười khiêm tốn:
- Ngươi ngồi đi! Trà nóng một lát nữa sẽ có. Cứ làm người nóng lên một chút rồi chúng ta nói chuyện, còn rất sớm, không vội ở đây một chút chứ!
Dặn dò xong rồi, Ngụy Trưng không nhìn vẻ mặt của Thang Vọng Tổ được sủng ái đến lo sợ nữa. Y cúi đầu, cẩn thận lật một chồng sổ sách.
Thấy Trưởng sử đại nhân không thèm để ý đến mình nữa, Thang Vọng Tổ cũng không khách sáo nữa, đành phải đánh liều ngồi lên ghế. Trái tim trong lồng ngực giống như biến thành một con thỏ, đập thình thịch thình thịch, bất cứ lúc nào cũng chực nhảy ra khỏi cổ họng.
- Cũng không phải là chuyện lớn gì!
Ngụy Trưng vẫn không ngẩng đầu lên, trong giọng nói có một sự uy nghiêm khiến người ta không thể đối mặt.
- Không phải sắp tới gieo trồng vụ xuân rồi sao? Quận thủ đại nhân quan tâm đến nông vụ, cho ta xem xem những hạt giống trong kho có đủ hay không. Sau cày bừa vụ xuân chắc chắn có một thời gian là thời kì giáp hạt, dễ đói kém, lương thực còn lại trong kho cũng phải kiểm tra một chút, xem có thể mở vài kho giúp dân chúng vượt qua cửa ải trước mắt không?
- Cái đó, cái đó, thuộc hạ chính là người ký sổ, những điều thuộc hạ biết chỉ có hạn!
Thang Vọng Tổ ngẩn người, vẻ mặt cầu xin đáp lại. Tuy rằng hỏi một đằng trả lời một nẻo, tim lão lại nhảy đập đến không vui mừng như vậy, tay và chân cũng tạm thời tìm được chỗ đặt xuống.
- Không sao, ta vừa mới xem qua sổ sách ngươi ghi chép, từ số liệu có thể suy tính ra một chút. Cụ thể thống kê tập hợp, đương nhiên sẽ phải tìm Trữ Chủ Bộ hỏi, không để cho ngươi khó xử!
Ngụy Trưng vô cùng cảm thông với nỗi khô tâm của lão, thản nhiên nói.
Trên sổ sách có, trong kho chưa chắc đã có. Trên sổ sách không có, trong kho chưa chắc đã không có. Đây đều là quy củ của triều Đại Tùy, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời. Ngụy Trưởng Sử đã hiểu được đạo lý trong đó, trong lòng Thang Chủ Bộ không cần phải lo lắng nữa rồi. Lão cười ngượng ngùng, thấp giọng bổ sung một câu:
- Thật ra, thật là đại nhân cũng biết rõ, những tiểu quan giống như bọn thuộc hạ, vĩnh viễn là phụng mệnh làm việc!
Ngụy Trưng cũng cười cười, chẳng nói đúng sai, hai mắt tiếp tục liếc nhìn sổ sách. Giữa hai người tạm thời lại rơi vào trạng thái yên lặng, Thang Tổ Vọng tâm trạng chán ngán, mông giống như mọc đinh vậy, uốn qua uốn lại trên ghế, thấp thỏm không yên. May mà cảm giác yên lặng này không kéo dài được bao lâu, lại qua thời gian nửa nén hương nữa, tôi tớ bưng trà nóng vừa mới pha, đưa cho hai người mỗi người một chén, sau đó khom người cáo lui, tiện thể đóng cửa phòng lại.
- Thang đại nhân mời dùng trà!
Ngụy Trưng ngẩng đầu lên, lấy tay ra hiệu mời.
- Không dám, không dám!
Thang Tổ Vọng vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, chắp tay thi lễ.
Ngụy Trưng cười nhạt, bưng chén trà lên chầm chậm uống. Thang Tổ Vọng đợi trong giây lát, phát hiện không ai khách sáo với mình nữa, chỉ đành cười khà khà ngây ngô mấy tiếng, bưng trà lên, thưởng thức từng ngụm từng ngụm một.
Là trà cống Hà Nam thượng hạng, dùng hương liệu, muối tinh và lát gừng điều chế tỉ mỉ, uống vào trong cổ họng, tựa như uống rượu, từ cổ họng đến dạ dày đều có cảm giác ấm dần lên. Sau khi uống xong nửa bát trà, sự thấp thỏm của Thang Tổ Vọng đã biến mất hoàn toàn, sắc mặt xem ra cũng không còn tái nhợt như lúc trước, thay vào đó là vẻ mặt hơi hơi ửng hồng.
- Thuộc hạ trước giờ chưa từng uống trà ngon như vậy!
Mang theo vài phần nịnh nọt, lão tìm cách nói chuyện.
- Phải ba trăm tiền một lạng đấy, là Quận Thủ đại nhân tặng cho ta, nếu không ta cũng không được uống!
Ngụy Trưng đột nhiên trở nên hào hứng, khoe khoang không chút giấu diếm.
- Cái này, cái này chính là đồ mà quý nhân uống! Thuộc hạ hôm nay được nhờ phúc đại nhân rồi!
Thang Tổ Vọng bị giá của trà làm cho hoảng sợ, buông chén trà, vẻ mặt cảm kích.
- Bình thường ngươi sẽ không được uống?
Ngụy Trưng khẽ chau mày, dường như không tin vào lời khen tặng của Thang Tổ Vọng.
- Ta nhớ, lương bổng của ngươi là mỗi tháng hai xâu rưỡi tiền, một năm bốn mùa bên Nha môn Quận Phủ còn có tiền củi lửa, tiền quần áo và tiền mùa đông phân phát không đúng giờ, sao có thể đến trà ngon cũng không mua được mà uống?
- Đại nhân, đại nhân có điều không biết!
Thang Tổ Vọng cười gượng một cái, ngượng ngùng đáp lại.
- Trong nhà ty chức có mẹ già bệnh tật, chi tiêu quá nhiều. Phía dưới còn có một vợ hai con cần phải nuôi. Mấy năm trước ruộng đất ngoài thành còn có thể tìm ít phụ cấp, bây giờ chiến tranh loạn lạc, thuê người trồng trọt, cũng chẳng thu được mấy hạt lương thực…
Nói đến đây, nụ cười trên khuôn mặt lão dần dần chuyển thành gượng gạo, lão lắc đầu, dường như lúc này cái mà lão uống vào trong miệng toàn là mật đắng.
- Nói như vậy, hai xâu rưỡi lương bổng vẫn còn hơi eo hẹp!
Ngụy Trưng nhìn lão một cái, nói một cách vô cùng cảm thông.
- Dù sao thì cũng phải sống!
Thang Tổ Vọng cúi đầu, đáp lại có chút thương tâm. Cấp bậc này của lão, quan không quan, lại không có thực quyền vơ vét chút lợi, lại không nhìn thấy hi vọng thăng chức, thật sự là sống một ngày tính một ngày, ngồi ăn chờ chết mà thôi.
- Còn không thoải mái bằng trong nhà môn đâu! Dù sao cũng có người hiếu kính!
Ngụy Trưng thân thiết, không quan tâm đến quy củ của địa phương.
- Chẳng phải thế sao!
Thang Tổ Vọng cười nhún vai. Đột nhiên ý thức được đây là đang càu nhàu trước mặt bậc trên, lão vội vàng ngồi thẳng người, lớn tiếng nói:
- Nhưng ty chức tuyệt không dám đối phó với công vụ, tất cả tiền tài qua tay, đều có ra có vào, từng khoản đều ghi trong án.
- Ta biết!
Ngụy Trưng gập nhẹ quyển sổ.
- Từ đây có thể nhìn ra, ngươi là một người cẩn thận, làm việc cũng hiểu nặng nhẹ!
Thang Tổ Vọng cười ngây ngô, trong lòng thật sự coi Ngụy Trưng là tri kỉ, hận không thể nhào tới ôm đối phương mà hô lên: Nguyện vì đại nhân mà nhảy vào biển lửa.
Không đợi lão từ trong hạnh phúc tỉnh táo trở lại, Ngụy Trưng hắng giọng một cái, tiếp tục nói:
- Không có gì hay ho có thể vơ vét vét, lại không dám tham ô, nên ngươi tự mình tìm con đường phú quý, bán đứng tin tức cho giặc cỏ!
Đoàng! Giống như bị sét đánh trúng, Thang Tổ Vọng lập tức ngây người tại chỗ. Những việc ta làm đại nhân đều biết rồi sao? Kinh ngạc, lo sợ, tuyệt vọng, đủ các loại cảm xúc đan xen vào nhau, khiến lão không biết làm sao để giải thoát. Muốn nhảy lên cướp đường mà đi, lại phát hiện ra hai chân của mình đột nhiên không nghe mình sai khiến, hai chân mềm nhũn, không thể nhấc lên nửa bước!
- Nói đi, sao lại không nói gì!
Ngụy Trưng vẫn bộ dạng như vừa rồi, trong ánh mắt mang theo nụ cười, lời nói không có chút gì đáng sợ.
- Thuộc hạ, thuộc hạ oan uổng quá!
Thang Tổ Vọng từ chối vài tiếng, liền không thể lấy lại được dũng cảm, lão quỳ sụp xuống, khóc ầm lên:
- Ngụy đại nhân minh giám, thuộc hạ thật sự oan uổng! Thuộc hạ thích dò thăm chuyện này, nhưng tuyệt đối không cấu kết gì với giặc cỏ, càng không bán tin tức!
- Thật sao? Vậy mấy ngày qua ngươi liên tục thám thính tình hình cụ thể trận chiến Hoàng Hà, chỉ là vì tò mò thôi sao?
Ngụy Trưng cười hỏi lại, vạch trần tại chỗ lời nói dối của Thang Tổ Vọng.
- Ngươi là một tên tiểu quan quản sổ sách, lại thích binh sự từ lúc nào vậy? Chỉ biết thắng thua thôi còn chưa hài lòng, thậm chí ngay cả quá trình hai bên giao đấu, số người thương vong cũng muốn nghe ngóng tỉ mỉ rõ ràng?
- Thuộc hạ, thuộc hạ…
Thang Tổ Vọng tiếp tục gào lên, lão căn bản không thể trả lời chất vấn của Ngụy Trưng. Cấu kết với trộm cướp là tội rơi đầu, lão không dám thừa nhận, cũng không thể thừa nhận, đành phải lau mấy giọt nước mắt, khóc lóc giải thích:
- Thuộc hạ thật sự có nghe ngóng bừa bãi quân cơ, thuộc hạ đáng chết. Nhưng thuộc hạ chỉ cùng nói chuyện với mấy bằng hữu, thật sự không biết thổ phỉ giặc cỏ cái gì cả!
Ngụy Trưng hừ một tiếng, âm điệu đột nhiên trở nên cao:
- Bằng hữu nào? Bọn họ làm nghề gì? Không đưa tiền cho ngươi sao?
- Là… là một người bằng hữu làm nghề buôn bán.
Thang Tổ Vọng kiên trì trả lời.
- Y làm gì, tiểu nhân cũng không nghe ngóng kĩ càng. Quen biết lúc uống rượu, gần đây thường lui tới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...