Sau khi bọn thuộc hạ đều rời đi, nụ cười trên khuôn mặt của Võ Dương Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng cuối cùng cũng từ từ tắt, chỉ còn để lại một khuôn mặt tái xanh, cứng nhắc. Lão không muốn nói chuyện, chắp tay phía sau đi qua đi lại, tiếng thở nặng nề nghe như tiếng bầy thú đang gầm thét, không, là tiếng rên rỉ, tuyệt vọng mà rên rỉ yếu ớt.
- Thật ra…
Là tâm phúc duy nhất được giữ lại, Ngụy Trưng không thể để cho Quận Thủ đại nhân tự mình làm mình buồn phiền đến chết, gã do dự một lát, thử thăm dò giải thích:
- Thực ra Đức Thâm cũng không có ác ý gì, chỉ là nhất thời nóng vội, không lựa chọn lời nói thôi!
- Lão phu đương nhiên biết y không có ác ý!
Nguyên Bảo Tàng đột nhiên dừng bước, oán hận đáp lại.
- Nếu y dám có ác ý, lão phu sao có thể để y sống đến ngày hôm nay? Tên thất phu này, tên thất phu này…
Lão vẫy vẫy thật mạnh cánh tay trong không trung để giải tỏa nỗi tức giận trong lòng.
- Tên thất phu này cũng nhìn trúng được lão phu nhẹ dạ, không thể làm gì y. Cho nên mới lấn tới, dùng lời nói để ép buộc lão phu.
- Y cũng không phải cố ý nhằm vào Ngài!
Ngụy Trưng cười cười, tiếp tục khuyên.
- Ta thấy, y vẫn là nhằm nhiều vào Chư Chủ bộ. Trước nay y luôn bất hòa với Chư Chủ Bộ, hai người cứ gặp nhau là không thể yên ổn. Còn người, trên miệng mặc dù Đức Thâm không nói, nhưng trong lòng vẫn hết sức tôn trọng.
- Tôn trọng?
Nguyên Bảo Tàng cười gằn, lông mày và hai má khẽ rung động.
- Tôn trọng chính là chất vấn lão phu có xứng đáng với sự phụng dưỡng của nhân dân? Huyền Thành, lão phu biết ngươi có ấn tượng tốt với Ngụy Huyện Thừa, nhưng ngươi đừng có coi lão phu là tên ngốc!
Vô duyên vô cớ lại bị vạ lây, nụ cười trên khuôn mặt Trưởng sử Ngụy Trưng vẫn ung dung như trước:
- Chuyện này không liên quan đến quan hệ cá nhân của ta và Đức Thâm. Chỉ là nói về chuyện này, nếu bàn về quan hệ cá nhân, Chủ công và ta có ơn tri ngộ, đức cứu giúp, Ngụy mỗ mặc dù không phải là anh hùng hào kiệt gì, cũng nguyện “Hầu Doanh Chi Chí” với Quận Thủ!
Cái gọi là “Hầu Doanh Chi Trí”, xuất phát từ điển cố Tín Lăng Quân và các môn khách Hầu Doanh. Hầu Doanh là một người giữ cửa thành Đại Lương, Ngụy Quốc công tử Tín Lăng Quân kết giao với y mà không quan tâm đến thân phận vương tôn. Sau Tín Lăng Quân giết Tấn Bỉ đoạt quyền, dẫn quân cứu Triệu, tất cả mưu kế đều là từ Hầu Doanh. Lúc đó Hầu Doanh tuổi đã cao, cưỡi ngựa không nổi, lại không muốn lưu lại bị Ngụy Vương bắt được, sẽ lợi dụng điểm yếu mà uy hiếp Tín Lăng Quân, dứt khoát cầm kiếm tự vẫn, lấy cái chết báo đáp Tín Lăng Quân.
Nghe Ngụy Trưng đem điển tích ra nói, Võ Dương Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng biết mình nói lỡ lời, vội vàng thu lại nét mặt giận giữ, chắp tay tạ lỗi:
- Nói quá lời rồi, nói quá lời rồi! Chỉ là một câu nói giận dữ thôi, Huyền Thành hà tất phải tưởng thật?
- Chủ công không nên khách khí!
Ngụy Trưng cười lắc đầu.
- Chủ công nắm giữ an nguy của hàng chục vạn bách tính, trách nhiệm lớn lao, tâm trạng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Có tức giận xả được ra là tốt, sau khi xả ra, sẽ tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn!
Ngụy Trưng đã không so đo, Nguyên Bảo Tàng vội vàng thuận nước đẩy thuyền:
- Vẫn là Huyền Thành hiểu ta, hiểu ta suốt ngày lo lắng chuyện gì, trước nay không làm cho lão phu phiền lòng. Có những người, ôi…
Ngụy Trương lại cười, không đáp lại, yên lặng đợi Nguyên Bảo Tàng nói ra những suy nghĩ trong lòng. Võ Dương Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng đầu tiên là thở ngắn mấy tiếng, sau đó lại thở dài:
- Ài, thật là khó! Bên phía triều đình căn bản không chịu tin bọn giặc cỏ đã có sức chiến đấu dũng mãnh đến thế, ở địa phương lại mấy năm liên tục mất mùa, lương thực, thuế má đều không thu được. Quan viên các cấp còn chỉ muốn “quét tuyết trước cửa”. Chức Quận Thủ này của ta, ôi, thật sự là bỏ thì tiếc, mà để lại thì vô vị!
- Nếu như không có chủ công, e là quận Võ Dương còn hỗn loạn hơn!
Ngụy Trưng khen Nguyên Bảo Tàng một câu, để chấm dứt càng nhanh càng tốt những câu kể khổ này.
- Lão phu cũng là miễn cưỡng, đinh rỉ chặn vò, những điều này đều phải chín bỏ làm mười! Ngày đó lỗ hổng to đến nỗi không thể chặn được nữa rồi, cái đinh rỉ này của lão phu cũng đã coi như đã cố gắng hết sức, không thẹn với tâm!
Nguyên Bảo Tàng không biết khiêm tốn, chỉ lo hối hận.
- Triều đình sớm muộn gì cũng sẽ ý thức được sự khó xử của địa phương!
Ngụy Trương chẹp chẹp môi, nụ cười trên gương mặt đem theo nỗi chua xót.
- Tả Hữu Võ Hầu đều đánh hết rồi, Chư công trong triều sao có thể dùng hai chữ “mụn nhọt” ra qua loa tắc trách?
- Huyền Thành vẫn chưa hiểu rõ triều đình!
Nguyên Bảo Tàng tiếp tục thở dài, nếp nhăn trên trán sâu như đao khắc.
- Lần đầu tiên lúc Bệ hạ xuất chinh, tổn thất binh tướng hàng trăm vạn, đả kích quá mức trầm trọng, dẫn đến tính tình thay đổi, căn bản không muốn nghe thêm bất cứ tin tức xấu nào nữa. Tả Hữu Nạp Ngôn cũng là hạng người nhát gan, sợ bệ hạ tức giận, nhận được tin xấu còn giấu không kịp, sao dám chủ động báo thảm tin Tả Hữu Hầu bị tiêu diệt cho bệ hạ? Nếu như lão phu đoán không sai…
Lão lại thở dài, giống như trên đỉnh đầu có một tảng núi đè nặng.
- Nếu lão phu đoán không sai, việc Hữu Võ Hầu bị tiêu diệt, triều đình chỉ có thể quy kết trách nhiệm lên đầu một mình Phùng Hiếu Từ, nói y tham công liều lĩnh, khinh địch sơ suất, chứ tuyệt không tin là đám tặc ở đầm Cự Lộc dựa vào chính sức lực của mình, đường đường chính chính đánh bại phủ binh Đại Tùy!
- Sao, sao có thể như vậy?
Ngụy Trưng giật mình kinh hãi, hơi run run.
- Chuyện Hữu Võ Hầu bại trận có thể quy tội cho Phùng Hiếu Từ, Hữu Võ Hầu cũng tổn binh hao tướng ở bờ Hoàng Hà, chẳng lẽ chư công trong triều cũng dùng một câu “lơ là sơ suất” nhẹ tênh là có thể được sao?
- Chỉ e, chỉ e Vệ Văn Thăng căn bản sẽ không thừa nhận bại trận!
Nguyên Bảo Tàng tiếp tục cười gượng.
- Cái gã Vệ Văn Thăng đó, tiên đế lúc tại vị dám khai man chiến công, vì thắng dấu bại. Bọn người quan chức thấp kém, căn bản không có khả năng viết tấu đi tố giác gã. Muốn biết điểm này, trận bên bờ Hoàng Hà thắng bại như thế nào, cụ thể tiêu diệt được bao nhiêu quân địch, giết được bao nhiêu tên thủ lĩnh khét tiếng, còn không phải do gã viết sao?
Ngụy Trưng nghiêng nghiêng mũi một cái, không biết tiếp theo mình nên khóc hay cười. Đây chính là triều Đại Tùy, từ Hoàng thượng đến các quan viên thi nhau nói dối, chọn việc tốt ra mà nói. Dần dà, chính người nói dối cũng tin, căn bản không chịu mở to mắt ra đối mặt với sự thật.
- Không ai quản chúng ta, chúng ta lại không quản nổi mình, chắp vá cho mà sống đi!
Nguyên Bảo Tàng giơ bàn tay nổi đầy gân xanh ra, vỗ một cách nặng nề xuống vai Ngụy Trưng.
- Huyền Thành, ta cũng chỉ nói với ngươi những lời này, chứ không dám nói với những người khác. Lúc có hi vọng, bọn họ còn không chịu tận tâm làm việc, một khi phát hiện không còn hi vọng, còn không phải chồng chết vợ lấy chồng, ai đi đường nấy hay sao?
- Nguyện chia sẻ buồn lo với chủ công!
Ngụy Trưng đang trang nghiêm, trầm giọng đồng ý.
- Lão phu vốn dĩ dự định để ngươi rèn luyện mấy ngày làm thuộc hạ, đợi ngươi quen thuộc với quy tắc quan trường của Đại Tùy, liền tiến cử ngươi vào triều tận lực.
Nguyên Bảo Tàng nhếch miệng, lão cười còn khó coi hơn là khóc.
- Nhưng bây giờ triều đình đã rách nát như vậy, tiến cử ngươi vào cung, ngược lại lại làm hại ngươi. Thôi đi, hay là hai người chúng ta ở địa phương, có lẽ còn có thể đối phó được ít ngày.
Ngụy Trưng khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý với sự sắp xếp với Nguyên Bảo Tàng. Nếu như là ba năm trước, trên miệng y không nói, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy nuối tiếc. Thiên tử đi trước mặt mình, sớm chiều hỏi đáp, là giấc mộng mà cả đời của những người đọc sách. Là một thành viên trong đó, y cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng bây giờ, triều đình đã không giống triều đình, nếu như thật sự vào trong triều, với tính tình thẳng thắn của y, thật sự giống như Nguyên Bảo Tàng nói, họa phúc khó lường.
Chú ý đến động tác và vẻ mặt của Ngụy Trưng, Nguyên Bảo Tàng rất là vừa lòng. Lão không cầu thuộc hạ đều đối đãi với lão như Hầu Doanh đối với Tín Lăng Quân, có thể vì mình mà chết, nhưng bỏ ra nhiều như vậy, có mấy người thật lòng nghĩ kế cho mình, đồng thời chia sẻ đau buồn và cô đơn, yêu cầu này nói thế nào cũng không coi là quá đáng!
Khẽ thở dài, lão quay về chủ đề chính.
- Mấy ngày liền, Ngụy Quận Thừa vẫn luôn thúc giục lão phu chỉnh đốn binh mã, chủ động xuất kích. Còn Chư Chủ Bộ lại tình nguyện tiêu tiền mua bình an. Lão phu vẫn rất do dự, Huyền Thành, ngươi đọc sách nhiều, kiến thức rộng, ngươi nói xem trong hai sách lược này, rốt cuộc nên chọn cái nào.
- Cái này…
Đề tài chuyển biến nhanh quá, lại không có đệm ở giữa, Ngụy Trưng nhất thời không theo kịp ý nghĩ của Nguyên Bảo Tàng. Cân nhắc một chút, y cười đáp lại:
- Chỉnh quân có đạo lý của chỉnh quân, tiêu tiền có đạo lý của tiêu tiền. Hai sách lược, cái nào cũng có thể chọn, cũng đều phải xem xét lại cẩn thận!
- Huyền Thành cũng học được cái thói này từ lúc nào rồi!
Nguyên Bảo Tàng có chút không vui, lắc lắc tay áo, khẽ oán hận.
- Chủ Công lúc trước chẳng phải cũng nói như vậy sao?
Ngụy Trưng lui về phía sau hành lễ.
- Thật ra những điều mà lúc trước Chủ Công suy tính, thuộc hạ đều rất đồng tình. Ngụy Quận Thừa và Chư Chủ Công đều xem xét vấn đề một nửa chứ không toàn diện, những điều mà Chủ công suy nghĩ mới là đúng là lợi hại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...