Khai Quốc Công Tặc

Có gần một canh giờ thời gian làm giảm xóc, suy nghĩ của Ngụy Trưng cũng chầm chậm hình thành rõ ràng. Nhìn thấy đồng môn đều tập trung đầy đủ, hắng giọng lấy tiếng, dẫn đầu mở miệng trước:

- Tình hình trước mắt chúng ta chỉ biết Vương Nhị Mao có thể chạy tới Lê Dương, không biết rõ Lê Dương đã bị công phá hay chưa. Cho nên không thể suy đoán lung tung, càng không thể mù quáng truyền tin tức ra làm rối loạn quân tâm bên mình.

Đám quan lại gật đầu đồng ý. Từ lần đả kích bất ngờ chầm chậm hồi phục tinh thần, bọn họ đều biết vị trí trước mắt của bản thân là rất đáng xấu hổ. Nếu Vương tặc căn bản không đánh Lê Dương, truyền tin tức chưa được chứng thực cho Phùng Hiếu Từ có khả năng bị chỉ trích cố ý làm rối loạn quân tâm. Nếu như Vương Nhị Mao đã đánh hạ Lê Dương, tin tức truyền tới cho Phùng Hiếu Từ hay không đều giống nhau. Bên phía lão tướng quân tự có đối sách, không cần quân Vũ Dương đứng ra chỉ trỏ.

Thấy mọi người không ai dị nghị, Ngụy Trưng hắng giọng, tiếp tục nói:

- Lê Dương và Phủ Sơn cách nhau quá xa, cho dù Vương tặc đắc thủ tin tức cũng không thể nhanh chóng truyền tới tay Trương Kim Xưng được. Trương Kim Xưng muốn thu được lương thực dự trữ của thành Lê Dương trước tiên còn phải vượt qua một cửa của Phùng Hiếu Từ. Khi nào tặc nhân hoàn toàn đánh bại Hữu vũ hầu, khi nào mới có thể hành quân xuống phía nam, từ nay đến khi đó ít nhất phải từ năm đến bảy ngày!

- Có khả năng Vương tặc đánh lén Lê Dương, mục đích chỉ vì phá hoại Phùng Hiếu Từ.

Ngụy Đức Thâm gật đầu, ở một bên thấp giọng bổ sung:

- Lê Dương mà mất, quân tâm Hữu vũ hầu tất loạn, mục đích của Vương đã đạt được. Nếu như Hữu vũ hầu nôn nóng quay về nhất định sẽ bị Trương tặc đuổi giết sau lưng. Nếu như Hữu vũ hầu tử chiến không lùi, kết quả khó tránh khỏi nguy cơ hết lương giữ chừng. Cho dù bọn họ có thể ở xung quanh Phủ Dương thu thập đủ quân lương, thậm chí may mắn đánh bại Trương Kim Xưng, sau đó triều đình truy cứu xuống, con đường quan của Phùng lão tướng quân sợ rằng chấm dứt từ đây.

- Chiêu này vừa ra, Phùng lão tướng quân tính thế nào cũng thua!


Trữ Vạn Quân không cam lòng đi sau Ngụy Đức Thâm, theo đó bổ sung một câu:

- Chúng ta có thể làm cũng chỉ là tận lực giảm nhỏ tổn thất, vô luận là vì triều đình hay là vì bản thân chúng ta!

Lời này còn cần ngươi nói sao? Đám đồng liêu đồng loạt liếc mắt có đôi chút bất mãn với sự dài dòng của Trữ Vạn Quân. Mọi người đang nóng ruột tới mức đầu bốc khói, người này còn ở đó mấy câu vô nghĩa làm vui; không biết là kẻ nào mới vừa rồi còn tự nguyện tìm chết.

Đoán được suy nghĩ của mọi người, Trữ Vạn Quân ngượng ngùng cười khan, quay đầu lại nhìn Ngụy Trưng:

- Ta trao cả tính mạng các huynh đệ trong nhà cho Huyền Thành lão đệ. Nếu mọi người có cùng suy nghĩ giống như ta vậy thì cho cái thái độ; muốn người cho người, muốn tiền cho tiền, tất cả mọi thứ do Huyền Thành lão đệ điều hành!

Hóa ra là ý này, đám người bừng tỉnh hiểu ra, lần lượt mở miệng:

- Huyền Thành cứ việc phân phó, chỉ cần chúng tôi có thể làm được, quyết không từ chối.

Trong ánh mắt trông mong của mọi người, Ngụy Trưng đứng thẳng dậy, chắp tay bốn phía:


- Ngụy mỗ suy nghĩ mãi, chuẩn bị biến ngựa chết thành ngựa sống để chữa trị! Bên phía Phùng lão tướng quân, chúng ta chỉ có thể thông báo cho ông ta cướp doanh trại địch thất bại, Vương tặc không biết đã chạy đi đâu. Còn như Vương tặc chạy tới nơi nào thì phải cho chính lão tướng quân suy tính! Điều này không phải là trốn tránh trách nhiệm mà là thông báo kết quả tính toán của chúng ta cho lão tướng quân biết, cũng đã hoàn thành trách nhiệm!

Đám quan viên đồng loạt gật đầu đồng ý, trong lòng đều ngầm hiểu với nhau chiêu số này của Ngụy Trưng cực hay. Tiếp sau đó, đám người lại nghe Ngụy Trưng nói:

- Không thông báo cho Phùng lão tướng quân tin tức Lê Dương thành tràn ngập nguy hiểm cũng không có nghĩa là chúng ta ngồi im không để ý tới. Về công, chúng ta không thể để mặc cho đám giặc cỏ đó tùy ý hoành hành trong lãnh thổ Đại Tùy ta, tàn sát bách tính. Về tư, cho dù chúng ta không đoán được hướng đi của Vương tặc nhưng vẫn có khả năng bị triều đình ném đi gánh tội thay. Chẳng bằng buông tay cược một ván, mưu đồ một lần không thẹn với lương tâm!

Đã không còn đường lui, đám quan lại quận Vũ Dương chỉ có thể đoàn kết lại dĩ cầu tự bảo vệ mình. Tiếp nhận lời nói của Ngụy Trưng, đồng loạt hưởng hứng:

- Nhanh nói đi, chúng tôi nghe theo sự phân phó của ngài!

- Đánh cược thế nào, Huyền Thành cứ việc nói rõ!

Một lần nữa chắp tay bốn phía, Ngụy Trưng tiếp tục nói:


- Ngụy mỗ có thể nghĩ ra ba biện pháp. Vũ bí lang tướng Vương Biện hiện nay đang đóng ở Linh Xương đề phòng Ngõa Cương xâm lấn. Nơi đó cách Lê Dương chẳng qua chỉ một con sông, nếu như chúng ta có thể đưa một số lễ vật tới Linh Xương mượn binh, hơn nữa nói rõ thực lực của Vương tặc Nhị Mao, Vũ bí lang tướng đại nhân tất nhiên sẽ vì triều đình xuất lực thảo phạt giặc cỏ. Trước mắt Hoàng Hà đã đóng băng, quan quân toàn lực tiến về phía trước tối đa ba ngày là có thể đánh tới dưới chân thành Lê Dương!

Mời quan quân diệt giặc cỏ còn phải cho đối phương tiền 'khao quân', loại việc kỳ quái này cũng chỉ có Đại Tùy mới có thể xảy ra. Nhưng mất chút tiền cướp lại Lê Dương so với việc để nơi đó trở thành sào ổ của quân giặc thì tốt hơn rất nhiều! Hơn nữa ngày sau triều đình truy cứu, đám quan lại quận Vũ Dương cũng có bằng chứng chứng minh cho sự trong sạch của mình. Chỉ dùng ánh mắt va chạm nhau, mọi người liền hiểu rõ bên nhẹ bên nặng, mỉm cười gật đầu nhất trí tiếp nhận đề nghị của Ngụy Trưng.

- Tiền bạc khao quân, trước tiên Trữ bộ chủ cứ lấy từ trong quan khố của quận Vũ Dương. Ta sẽ viết một phong thư gửi cho quận trưởng đại nhân nói rõ tình hình, các vị đều làm người kiểm chứng. Hôm nay điều động sử dụng bao nhiều, ngày sau mọi người xuất tiền ra bổ sung. Mỗi người ra sức một phần, chức quân cao thì xuất ra nhiều hơn, chức quan nhỏ thì xuất ra ít hơn chút!

Đối với đề nghị bổ sung này của Ngụy Trưng, đám người cũng không có ý kiến nào khác. Tiêu hao một chút tiền tài so với bị bãi miễn chức quan thì tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần một thân quan phục còn tại, sớm muộn gì cũng có thể thu hồi lại tổn thất từ dân gian.

- Thứ hai, chúng ta không thể chỉ dựa vào quan quân. Ngày mai chúng ta lập tức khởi binh xuôi nam, cho dù Vương tặc không tấn công Lê Dương đi nữa chúng ta cũng phải chạy tới đó.

Ngừng lại một lát, Ngụy Trưng tiếp tục đề nghị:

- Nếu như phỏng đoán trước kia sai lầm, chúng ta giúp đỡ Trương Văn Kỳ thủ thành, cũng không tính là tiêu cực tránh chiến. Nếu như Vương tặc đã đánh hạ Lê Dương, thời gian quá ngắn hắn không thể bố trí tốt việc phòng ngự. Huynh đệ dưới trướng bên chúng ta gấp bảy lần hắn, bảy người đánh một, đủ để ứng phó với hắn!

Đám quan viên không ngờ Ngụy Trưng lại to gan như vậy, cả đám trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau mới ồn ào đáp lại:

- Vậy Vũ Dương quận phải làm sao bây giờ?

- Một khi Vương tặc thừa cơ đánh giết tới quận Vũ Dương thì sao?


- Thông báo đến các nơi, nghiêm khắc đề phòng!

Ngụy Trưng vung tay, rất rành rọt đáp lại:

- Chỉ cần có chuẩn bị, Vương tặc sẽ rất khó thành công. Huống chi chỉ cần Lê Dương thành không bị mất, mọi người liền có cơ hội trở mình. Nếu như Lê Dương thành mất rồi, ngày sau chúng ta sợ rằng có lòng giết giặc cũng không có cơ hội!

Đã đến tình trạng này rồi ngoại trừ "biến ngựa chết thành ngựa sống" ra đám quan viên cũng không nghĩ ra được chủ ý nào tốt hơn. Ngay lập tức, Trữ Vạn Quân ngay đêm dẫn theo hai tên phụ tá chạy tới huyện thành gần nhất gom góp tiền bạc dùng để 'khao quân'. Đám văn võ còn lại do hai người Ngụy Trưng và Ngụy Đức Thâm suất lĩnh, nắm chặt thời gian chuẩn bị vật tư cần thiết cho đại quân xuất phát.

Ngày thứ hai là một ngày thời tiết cực kỳ tồi tệ, từng bông tuyết lớn nhỏ tung bay, từ trên trời không ngừng đổ xuống. Đám quan lại quận Vũ Dương nóng gấp tự cứu bản thân cho nên không quản khí trời rét lạnh dẫn theo quận binh vội vàng xuất phát. Tới giữa trưa đã đi được hai mươi dặm, ai nấy mệt mỏi không chịu nổi. Giữa trưa tuyết rơi càng dầy hạt, gió bắc gào rít cuốn theo tuyết trắng đọng lại trên khải giáp muốn đóng băng, tiếng rắc rắc vang lên không ngừng. Đám quan viên rụt đầu trong áo lông, nghiêng ngả xiêu vẹo miễn cưỡng tiếp tục lên đường nhưng đám binh lính lạnh cóng tới mức ngay cả binh khí cũng cầm không được, kêu cha gọi mẹ tiếng than thở thành một mảnh.

Sĩ khí như vậy cho dù có thể chạy đến dưới chân thành Lê Dương cũng không có sức lực liều mạng với Vương tặc. Đám quan viên bị bức bất đắc dĩ chỉ đành phải tìm một chỗ tránh gió, cho đội ngũ dừng lại tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục. Không dám yêu cầu gì xa xôi, có thể đuổi kịp tới Lê Dương cứu vãn tình thế, chỉ cầu ông trời có thể công bằng một chút, cũng khiến cho đám giặc cỏ nếm thử chút tư vị 'bão tuyết'. Tốt nhất là cả người cả ngựa đóng băng chết giữa đường, coi như ông trời rốt cuộc mở mắt, vì dân chúng trừ bỏ một đám tai họa.

Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như rơm rác. Có lẽ nghe được lời cầu nguyện của đám quan viên quận Vũ Dương, có lẽ trong mắt ông trời vô luận là nghèo hèn phú quý, vô luận là quan hay giặc đều giống nhau, nhỏ bé không đáng kể. Trận tuyết lớn này quả thực từ Hoàng Hà kéo thẳng xuống Yến sơn, phủ trắng toàn bộ vùng Hà Bắc.

Tuyết trắng liên miên rơi suốt hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba tầng mây mới xuất hiện một chút ánh sáng yếu ớt. Trên nóc nhà mấy hộ giàu có khói nhẹ vấn vít, bên cạnh căn phòng sóng nhiệt bốc cao. Ở những gia đình dân chúng bình thường làm gì có củi đốt sưởi ấm, cũng không có lương thực dự trữ ăn cho ấm bụng, trơ mắt ra nhìn bị đóng băng mà chết.

Tuyết đã ngừng rơi, quận trưởng Lê Dương lập tức cho người lấy lương thực dự trữ trong kho ra, ở trong thành mở điểm phát cháo cứu nạn thiên tai. Điều này khiến cho đám dân chúng đang ngồi chờ chết rốt cuộc nhìn thấy chút hi vọng, cầm theo chén lớn chén nhỏ chen chúc tụ lại, trước điểm phát cháo xếp thành một hàng dài. Khó khăn lắm mới tới giữa trưa, không những lưu dân, khuất cái trong thành thu được tin tức mà ngay cả đám người nghèo ở nhưng thôn trang xung quanh thành cũng mang theo gia đình vội vàng chạy tới, quỳ xuống trước cửa thành cầu khẩn quận trưởng đại nhân cấp cho một con đường sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui