Vào thời kỳ mấu chốt hiển nhiên không thể giảng giải đạo nghĩa, nếu nói góp lửa bỏ tay người không một ai giỏi hơn quận thủ Viên Bảo Tàng. Trong lòng Ngụy Trưng hiểu rõ đạo lý này cho nên ngoài miệng không truy đến cùng.
- Dương Thiện Hội đã vượt qua Chương Thủy nhưng Vương Nhị Mao lại không nhân cơ hội đánh tới Thanh hà, điều này nói rõ mục đích chủ yếu của hắn không phải là uy hiếp Dương Thiện Hội! Mà chúng ta ở chỗ này chờ đợi lâu như vậy, Vương tặc lại án binh bất động, có lẽ đối với quận Vũ Dương hắn cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú!
- Nếu hắn dám qua sông, chúng ta sẽ khiến hắn có đi không có về!
Đám quan lại bĩu môi, bảy kẻ không phục tám tên không cho là đúng. Vốn tưởng rằng Ngụy Trưng còn có thể tìm ra được điều gì đó kinh tài tuyệt diễm, không ngờ lại lập lại kịch bản của mấy ngày trước đó. Lời này còn cần phải Ngụy Trưng nhà ngươi nói sao? Một tháng trước quận thủ đại nhân đã sớm an bài hết thảy mọi sự chuẩn bị.
- Mọi người chớ có quên, quân của hắn toàn bộ đều là kỵ binh. Dương Thiện Hội đuổi theo không kịp hắn, chúng ta cũng vậy đuổi không kịp!
Quét mắt nhìn đám người, Ngụy Trưng lắc đầu đặc biệt nhấn mạnh hai chữ kỵ binh.
Đám quan lại vẫn không thể hiểu được ý hắn muốn nói, rất khinh thường lầu bầu:
- Thì làm sao, bọn chúng có thể cưỡi ngựa công thành?! Chỉ cần quan viên địa phương ngăn cản tặc nhân vài ngày chúng ta lập tức có thể trước sau giáp kích.
- Hắn có thể xuống ngựa công thành. Kỵ binh cho dù xuống ngựa tác chiến vẫn là kỵ binh. Phạm vi uy hiếp của bộ binh không vượt quá một hai chục dặm nhưng kỵ binh có thể vượt ngoài hai trăm dặm phát động đường xa bôn tập đối với mục tiêu. Mà đối thủ ở ngoài hai trăm dặm lại không thể ngờ được đang có một chi kỵ binh để ý tới mình, đợi đến khi phát hiện ra địch quân, sau đó đưa ra đối sách thì tất cả đã quá muộn!
Lời này tuy rằng luẩn quẩn nhưng đạo lý bên trong được biểu đạt vô cùng rõ ràng. Đám quan lại mấy ngày nay làm bạn với sách vở nhiều ít đã có sự hiểu biết cơ bản đối với chiến sự, lần lượt gật đầu, thấp giọng đáp:
- Huyền Thanh nói có đạo lý. Trước mắt mặt sông đóng băng, chúng ta quả thực nên nhắc nhở các huyện nghiêm túc phòng bị, đừng để tới khi chúng ta đuổi tới bọn họ đã đánh mất huyện thành!
Ngụy Trưng thở phào, khẽ gật đầu. Mặc dù ánh mắt của đám người này vẫn còn quanh quẩn trong một mỗi mẫu ba tấc đất địa phương nhưng ít ra thái độ đã không còn bộ dạng không sợ hãi như trước nữa. Điều này khiến cho hắn ít nhiều cảm thấy có chút hi vọng, ngừng lại một lát, dùng thanh âm cực kỳ thấp nhắc nhở:
- Chúng ta và Dương Thiện Hội đều uy hiếp không lớn với Trương Kim Xưng cho nên chi kỵ binh này dù muốn thi hành sách lược vây Ngụy cứu Triệu cũng không đánh chủ ý lên quận Thanh Hà chúng ta và quận Vũ Dương. Ta vừa mới cẩn thận tính toán một lượt, nếu như có thể lấy Thanh Chương làm tâm vẽ một vòng tròn bán kính hai trăm dặm...
- A!
Không đợi Ngụy Trưng nói hết lời, mọi người đã hít hà sợ hãi. Tầm mắt của bọn họ mặc dù ngắn nhưng dù sao cũng đều là tinh anh địa phương, tư duy nhanh nhẹn hơn người bình thường rất nhiều lần. Lúc này vừa được nhắc nhở, ánh mắt lập tức bắt đầu lướt ra ngoài phạm vi thành Thanh Chương, càng lướt đi xa sắc mặt càng khó coi.
Cuối năm ngoái, mọi người đã từng được chứng kiến tốc độ hành quân của kỵ binh. Khi đó quận thủ Viên Bảo Tàng còn cùng mọi người diễn tập lại nhiều lần, quan quân phải trải qua nhiều ngày, trả giá rất lớn mới có thể từng bước đánh hạ thành Lê Dương. Không ngờ Hùng vũ lang tướng Lý Húc chỉ dùng vài ngàn kỵ binh là đã lấy lại được, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chém giết tới trước mặt phản tặc.
Ngày đó tướng thủ thành Lê Dương Viên Vụ Bổn dưới trướng mấy vạn binh tướng nhưng không thể chống đỡ được nửa ngày. Hiện tại, thuộc hạ của thái thú Trương Văn Kỳ đều theo Phùng Hiếu Từ tới Phủ sơn, vạn nhất Vương Nhị Mao học theo sách lược của Lý Húc ngàn dặm bôn tập, Lê Dương không có binh phòng thủ quả thực như trứng gà đã lột sạch vỏ.
Lúc này, ngay cả người trầm tĩnh như chủ bộ hành quân Trữ Vạn Quân cũng biến sắc nhìn chằm chằm vào Ngụy Trưng, giọng nói run run hỏi:
- Huyền Thành, ngươi nghĩ tới lúc nào, sao không sớm nói cho mọi người biết?
- Ta cũng vừa mới nghĩ ra thôi!
Ngụy Trưng cười khổ:
- Nếu không phải mọi người nói Kỵ binh chạy nhanh, Dương Thiện Hội đuổi theo không được thì ta thật không nghĩ tới điều này. Dù sao quận binh dưới trướng của chúng ta lấy bộ binh làm chủ, làm gì có kẻ nào rỗi rãi tới mức cho rằng kỵ binh sẽ đánh trận như vậy?!
- Vậy...Vậy phải làm sao bây giờ?
Trữ Vạn Quân gấp đến độ hai tay siết chặt:
- Pháp luật của triều đình không phải ngươi không biết. Vạn nhất Phùng lão tướng quân chiến bại nhất định sẽ bị truy cứu. Khi đó chúng ta cho dù vô can sợ rằng cũng khó tránh khỏi bị vạ lây!
- Vạn nhất tặc quân đánh hạ thành Lê Dương, chốc lát có thể tập trung mấy vạn binh mã tới. Không cần triều đình truy cứu, chúng ta cũng không còn bao nhiêu thời gian sống tốt!
Huyện thừa huyện Quý Hương Ngụy Đức Thâm kéo Trữ Vạn Quân đến bên cạnh, lớn tiếng nhấn mạnh:
- Tình hình trước mắt lưu dân khắp nơi, ai cho bọn họ ăn bọn họ sẽ đi với người đó. Lương thực trong Lê Dương thành ước chừng đủ nuôi sống hai chục vạn đại quân, Trương Kim Xưng nắm trong tay hai chục vạn đại quân cộng thêm tên Trình Danh Chấn kia, chúng ta còn đường sống nữa sao? Huyền Thành, ta nửa đêm đi tập kích doanh trại địch, không cần ngươi hạ lệnh. Nếu như sau này Viên quận thủ có truy cứu trách nhiệm, Ngụy mỗ nguyện lấy đầu đền tội!
- Ngụy Thâm huynh trượng nghĩa!
Ngụy Trưng cười khổ gật đầu:
- Vừa rồi ta còn nghe được trong địch quân có kèn báo giờ truyền tới, có lẽ bọn chúng đang đợi cơ hội tốt nhất để hành động. Đức Thâm huynh, ngươi dẫn binh mã bản bộ trước tiên đánh sang sông, từ phía nam vòng lại; ta và tướng sĩ khác theo sau cường công mặt chính diện. Chúng ta hai mặt giáp kích, cho dù hi sinh tướng sĩ cũng không thể thả tặc quân xuôi nam!
Đến lúc này đã không còn ai dám nói Ngụy Đức Thâm hiếu chiến nữa. Đám quan lại lần lượt rời đi, đi chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Trữ Vạn Quân làm người trượng nghĩa, trước khi rời đi lại quay người lại lớn tiếng hứa hẹn:
- Huyền Thành, ta và ngươi cùng ký tên gửi thư cho quận thủ đại nhân, trách nhiệm không nên để một mình ngươi gánh vác!
- Viên quận trưởng hiểu rõ đại nghĩa, chưa chắc đã truy cứu chúng ta! Trữ huynh, một lát nữa phiền huynh thay ta lược trận!
Ngụy Trưng lắc đầu, vô cùng dứt khoát nói.
Trữ Vạn Quân biết Ngụy Trưng là người thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành cho nên cũng không tranh với hắn ai sẽ dẫn đội xung phong; im lặng gật đầu rồi xoay người ra khỏi trướng. Đám quan viên vội vội vàng vàng đánh thức đám quận binh dậy, xếp hàng tập trung trong gió lạnh buốt thấu xương; sau đó vội vàng động viên vài câu, nương theo màn đêm bao phủ rất nhanh đi về phía sông.
Nói ra cũng kỳ lạ, bọn họ hành động gây ra động tĩnh lớn như vậy mà bờ đám tặc quân bờ bên kia vẫn không hề phát giác. Mắt thấy sắp tới cửa trại quân địch, Trưởng sử Ngụy Trưng dùng lực phất cờ lệnh:
- Phòng tên lệnh, xông lên!
Nói xong nâng cây trường sóc lên, giầy chiến đạp trên mặt băng tạo thành một dải dấu chân dài, nhằm thẳng hướng cửa trại tối đen.
"Véo--" "Véo--"
Hơn hai mươi mũi tên lệnh liên tiếp bắn lên không. Ngay lập tức phía nam doanh trại địch truyền tới tiếng tù và trầm thấp.
"U u u u u u..."
Trong tiếng hổ gầm rồng ngâm, huyện thừa Quý Hương Ngụy Đức Thâm dẫn theo hơn hai ngàn binh sĩ vượt qua tường trại, giết vào doanh trướng đang ngủ say.
- Phóng hỏa, phóng hỏa! Lập tức xông vào trong, đừng ham chiến!
Vừa xông lên, Ngụy Đức Thâm vừa ra lệnh. Hắn là tướng lĩnh văn võ song toàn duy nhất của đội quân này, hiểu rõ điểm mấu chốt của việc đánh lén vào ban đêm. Trong chớp mắt, đại doanh của tặc quân nổi lên vô số ngọn lửa, tàn lửa bay loạn, khói đen cuồn cuộn.
Tai họa ập đến địch quân không kịp phản kháng. Hơn chục tên lâu la từ trong quân trướng chạy ra, nhảy lên tọa kỵ liều mạng bỏ chạy. Ngụy Đức Thâm dùng cung bắn ngã một tên, tổ chức người bắt sống một tên khác, những tên còn lại đuổi theo không kịp chỉ đành trơ mắt ra nhìn bọn chúng thúc ngựa chạy đi xa.
Trong chớp mắt, binh mã chủ lực do Ngụy Trưng thống lĩnh đã giết tới trung tâm địch doanh. Hơn bảy ngàn quận binh thắng lợi tập trung lại nhưng trên mặt không có lấy nửa phần vui sướng vì thắng trận, nhìn doanh trại lửa cháy bừng bừng há miệng chửi bới:
- Con bà nó, doanh trại trống không!
- Con bà nó, bị bọn chúng lừa gạt rồi!
Đám quan lại Vũ Dương đưa mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
- Ngươi nói, Vương tặc chạy đi đâu rồi!
Vẫn là Ngụy Trưng khôi phục lại nhanh nhất, tiến lên đạp cho tên tù binh một cước, lớn tiếng quát hỏi.
- Muốn sống lập tức thành thật khai báo!
Ngụy Đức Thâm rút thanh đao lên hung hăng đặt vào cổ tên tù binh:
- Nói ra vị trí tên Vương tặc, lão tử đảm bảo tha chết cho ngươi. Nếu dám nói láo, ngươi xem...
Nói xong hắn vung mạnh đao chặt đứt một câu mâu gỗ, sau đó mau chóng đặt đao về vị trí cũ.
Tên lâu la mắt nhập nhèm cơn buồn ngủ bĩu môi, trên mặt đầy vẻ xui xẻo:
- Đương nhiên là chạy tới hang ổ của các ngươi rồi, điều này còn phải hỏi sao? Quan gia, ngài tới quá muộn rồi. Đám lão tử ở trong doanh trại trống này đợi các vị đã mấy ngày, sao bây giờ các vị mới tới vậy!
Nói xong hắn cười nhún vai:
- Tôi đi trước một bước, lần sau các vị quan gia phải nhanh chân hơn!
- Đừng!
Ngụy Trưng nghe giọng điệu của kẻ này có gì đó không ổn, vội vàng đưa tay ra kéo. Còn không đợi tay hắn tới nơi cần thiết thì cái cổ của tên tù binh đã xoay vòng, chỉ nghe "Phụt!' một tiếng, Ngụy Đức Thâm không kịp rút đao về, lưỡi đao cắt sâu vào cổ vẩy ra một dòng máu tươi, đồng thời nhuộm đỏ bàn tay Ngụy Trưng.
Bàn tay nhuộm máu dưới ánh sáng của cây đuốc hiện ra vô cùng chói mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...