Nghe được Trình Danh Chấn nói rõ ràng như vậy tâm trạng của mọi người trở nên thoải mái. Trương Trư Bì quan sát bản đồ một lượt, mỉm cười hỏi:
- Chẳng lẽ Cửu đương gia nắm chắc chém đầu Phùng lão tặc? Nếu thật sự có thể giết chết lão ta, sau này nửa vùng Hà Bắc sẽ do chúng ta nói chuyện.
- Giết chết lão tặc rồi nhìn xem còn kẻ nào dám ở trước mặt chúng ta nhảy nhót!
Đám người Đoạn Thanh, Chu Lễ đều là nghé con mới sinh căn bản không hiểu lão hổ đáng sợ như thế nào, sắn tay áo bộ dạng hùng hổ.
Đưa mắt nhìn khắp cả vùng phía năm Hà Bắc, trước mắt triều đình chỉ phái ra một chi phủ binh của Phùng Hiếu Từ trấn thủ. Lộ binh mã này mặc dù đã trải qua một trận thất bại nhưng có sự tồn tại của nó quận binh của những vùng khác giống như bộ xương có trái tim. Đám lưu khấu các vùng khác đều đang thấp thỏm bất an, luôn luôn đề phòng lão hổ Phùng Hiếu Từ một ngày chữa lành vết thương xông về phía mình.
Mà Cự Lộc trạch nhổ đi cây đinh của Phùng Hiếu Từ chẳng khác nào đã giải quyết cho lục lâm đồng đạo một mối họa tâm phúc. Uống nước nhớ ơn người đào giếng, giang hồ hào kiệt dều đang suy nghĩ có nên đổi một thủ lĩnh khác không, rốt cuộc là đi theo ai càng có tương lai hơn!
- Lâm trận chém lấy thủ cấp đại tướng của quân địch, ta quả thực không có bản lãnh này! Đưa mắt nhìn khắp Cự Lộc trạch chúng ta cũng chỉ có Trương Bì Trư ngươi và Hác ngũ thúc võ nghệ tinh thông chút, còn lại những người khác đều là cậy mạnh mà thôi!
Trình Danh Chấn mỉm cười lắc đầu, hung hăng nịnh bợ Trương Trư Bì một hồi. Thấy đối phương đã đỏ mặt, ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói:
- Nhưng lời nói ban ngày của đại đương gia đã nhắc nhở tôi. Triều đình dù sao cũng là triều đình, thực lực mạnh mẽ quy củ cũng rất nhiều, không như chúng ta muốn thế nào thì làm thế ấy, bại trận thì chạy về Cự Lộc trạch, thua cũng được mà thắng cũng xong. Chỉ cần chúng ta khiến cho quan quân ăn thiệt thoi thì cũng không tính là thua. Phùng Hiếu Từ không cần chúng ta phải ra tay, triều đình Đại Tùy tự nhiên sẽ bắt lão ta làm con dê thế tội, chặt đầu xuống đem cám ơn trời đất!
Vài câu nói rất nhanh rất thật, người nghe toàn thân phát lạnh. Mọi người đột nhiên phát hiện ra, không biết từ lúc nào ánh mắt của Cửu đương gia trở nên ầm trầm lạnh lẽo, vô luận là bài binh bố trận hay là thiết kế âm mưu hại người luôn lành lạnh, hờ hững giống như đối phương căn bản không có sinh mệnh.
Đánh trận vùng núi non kỵ binh không cần dùng tới.
Trình Danh Chấn hồn nhiên không phát hiện ra điểm khác thường trong mắt mọi người, chỉ vào bản đồ thấp giọng bố trí:
- Sáng sớm ngày mai ta sẽ đề nghị với Trương đại đương gia phái kỵ binh tới Thanh Chương đề phòng Ngụy Chinh và Ngụy Nguyên Trường. Nhiệm vụ này có chút khó khăn, ta đề nghị do Trương lão ca và Nhị Mao cùng nhau đảm nhận!
Trương Trư Bì vốn nín nhịn sắp không được nữa, nghe Trình Danh Chấn phái ra người đầu tiên là mình thì cao hứng hận không thể nhảy múa ăn mừng, tươi cười trả lời:
- Không vấn đề, cứ giao cho lão ca là được. Ngụy Chinh cũng được, Ngụy Nguyên Trừng cũng xong, nhất định không cho chúng vượt qua sông Chương!
- Không phải kêu huynh đi ngăn cản quận binh. Chỉ bằng một ngàn mốt đầu chiến mã của chúng ta dây dưa với quận binh thì quá lãng phí.
Trình Danh Chấn lắc đầu, tiến lên một bước công bố nhiệm vụ tác chiến:
- Nếu như nhân mã của Nguyên Bảo Tàng vượt sông, huynh cứ tránh đường mặc cho hắn đi qua. Vừa rồi chúng ta đã phân tích rõ, sau khi hắn tới căn bản không giúp đỡ gì được cho Phùng Hiếu Từ mà ngược lại sẽ cản trở đường lui lại của phủ binh.
- Vậy ta và Nhị Mao rốt cuộc phải làm gì?
Trương Trư Bì thất vọng bĩu môi nhìn Trình Danh Chấn một cái truy hỏi.
- Ưu thế lớn nhất của kỵ binh đó là tốc độ. Tôi sẽ không bố trí nhiệm vụ cụ thể cho huynh và Nhị mao nhưng sau khi để Nguyên Bảo Tàng đi qua, đường lui của quan quân sẽ ở ngay dưới mí mắt hai người. Làm thế nào mới có thể khiến cho hậu viện quan quân long trời lở đất thì huynh và Nhị Mao cứ làm vậy. Dù sao cũng chỉ một câu nói, đánh không được thì bỏ chạy, chạy tới địa phương mới lại tiếp tục đánh. Giữ liên lạc liên tục với chủ doanh, nếu như có cơ hội thích hợp tôi sẽ giao cho hai người một nhiệm vụ mới, lúc đó có thể hoàn thành được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của hai người!
- Lão tử chuẩn bị lên đường!
Khuôn mặt Trương Trư Bì lập tức tươi cười hớn hở, vui vẻ đáp lại.
- Nhị Mao, ngươi thì sao?
Trình Danh Chấn thấy Vương Nhị Mao một lúc lâu không nói gì thì cười hỏi.
- Ta không vấn đề, ngươi cứ yên tâm đi!
Vương Nhị Mao nhún vai, vẫn bộ dạng trầm uất như cũ. Chu Trữ tự sát đã để lại một vết thương cực sâu ở trong lòng hắn. Trước đây hắn cho rằng ăn to uống lớn, giang hồ ân cừu khoái ý là cuộc sống thích hợp nhất với hắn, mà hiện tại, trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi lựa chọn ban đầu của mình là đúng hay sai.
Vì sao Chu Trữ lại hạ độc Đỗ Quyên, Đỗ Quyên đối với cô ấy không tốt sao?
Vì sao Chu Trữ thủy chung không tin tưởng hắn, chỉ đến lúc trước khi chết mới bằng lòng để cho hắn ôm vào lòng?
Kỳ thật đáp án đã rõ ràng chỉ là từ trước đến nay hắn không chịu thừa nhận mà thôi. Chu Trữ chẳng phải là chơi đùa, không phải là cây cỏ, toàn bộ gia đình cô đều chết ở tai nạn của Quán Đào, cô tự nhiên phải báo thù cho gia đình mình. Cũng là một tính mạng giống như nhau, tính mạng của Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao cũng giống như tính mạng của đám người Chu Trạch và Chu Văn, không thể đánh giá mạng của ai giá trị hơn, càng không thể đánh giá mạng của người nào cao quý hơn. Trước đây Chu gia đạp tất cả mọi người trong huyện Quán Đào dưới chân, giống như cỏ rác, tội ác tày trời. Trái lại, bản thân và Trình Danh Chấn đắc thế lập tức xem người Chu gia như cỏ rác, đó là chính nghĩa sao? Chẳng qua chỉ là đổi vị trí mà thôi, tội ác vẫn như cũ!
Trình Danh Chấn biết trong lòng hắn vẫn còn ám ảnh về cái chết của Chu Trữ, mỉm cười, quay đầu lại nhìn mấy tên tướng lĩnh trẻ tuổi khác lần lượt phân phó:
- Sáng mai ta cũng sẽ hướng đại đương gia chờ lệnh, phái ra vài chi tinh duệ đi tới các thành trì, bảo trại ở các nơi của Ngụy quận nói chuyện 'bí ước bảo an', mọi người ai cũng không rỗi rãi, đều đi cùng lúc. Lâm Thủy, Nghiệp Huyền, Phủ Dương, Lâm Chương, mấy huyện này nhân khẩu đều không ít, bảo trại ở những nơi đó đều có hơn hai mươi cái. Mọi người thăm viếng từng cái từng cái một từ từ nói chuyện, cố gắng thu phục hết các vùng mạn bắc sông Thủy trước khi đại quân Phùng Hiếu Từ kéo tới. Khi chúng ta xuất quân không mang theo nhiều quân lương, các huynh đệ có thể ăn no hay không hoàn toàn là dựa vào mọi người hết.
- Tuân lệnh!
Nghe được dẫn dắt một chi đội ngũ đi các nơi dọa nạt các hộ lớn, chúng tướng lĩnh đều vô cùng hăng hái. Trình Danh Chấn xử lý công việc có tình có lý, làm người thanh liêm chính trực. Mỗi lần mọi người ra ngoài dọa nạt đại hộ thu hoạch được thứ gì hắn cơ bản đều không dính vào. Như vậy, trừ bỏ quy củ nộp lên cho trại chủ, tài sản lưu lại trong tay người tham dự là vô cùng khả quan, cho nên, hắn mới có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đạt được sự ủng hộ của tất cả các tướng lĩnh trẻ trong Cự Lộc trạch, điều này không có gì lạ.
- Nhớ kỹ việc mà ban ngày đại đương gia nhấn mạnh!
Thấy mọi người ai nấy hăng hái vui vẻ, Trình Danh Chấn trịnh trọng dặn dò.
- Đã biết. Chỉ cần bọn họ ngoan ngoan giao ra lương thực và tiền tài chúng tôi sẽ tận lực ít tạo sát nghiệp là xong!
Hàn Cát Sinh hiểu rõ tính tình của Trình Danh Chấn, dẫn đầu trả lời.
- Có thể không giết người vậy không giết!
Trình Danh Chấn mỉm cười gật đầu, sau đó thay đổi giọng điệu, ánh mắt sắc bén như đao:
- Nếu như có kẻ nào dám chống cự, vậy không cần khách khí. Nhớ kỹ 'diệt cỏ tận gốc', chấm dứt hậu họa!
Đám huynh đệ sửng sốt, đưa mắt nhìn mái đầu tóc trắng của Trình Danh Chấn, lại nhớ đến chuyện mới phát sinh vào khoảng thời gian trước ở Cự Lộc trạch, lí nhí đáp một tiếng "Vâng", lần lượt chuyển ánh mắt rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, quả nhiên như dự đoán Trương Kim Xưng đồng ý đề nghị của Trình Danh Chấn. Các tướng lĩnh nhận lệnh tiễn mới làm từ tay Trương Kim Xưng đi ra ngoài doanh trướng, xuất phát theo mục tiêu của mình.
Trương Kim Xưng tự mình tiễn xuống dưới chân núi, nhìn mấy trăm chiến kỳ biến mất sau cánh đồng xa xa Trương Kim Xưng quay đầu lại nhìn Trình Danh Chấn cảm khái:
- Nếu không có ngươi, đội ngũ của chúng ta làm gì có thanh thế như vậy. Trước kia bất luận trong tay có nhiều ít bao nhiêu người, lão tử đều tự mình dẫn quân lao về phía trước, bây giờ thì tốt rồi, chúng ta ngồi trên đỉnh núi ngắm phong cảnh tự có các huynh đệ đi chặt đầu địch nhân xuống!
- Có đại đương gia tọa trấn, trong lòng các huynh đệ đều yên tâm!
Trình Danh Chấn không dám chậm trễ, tươi cười chắp tay:
- Tòa Phủ sơn này giống như mắt trận, cho dù các huynh đệ di động thế nào thì đều vây xung quanh trận nhãn. Phùng Hiếu Từ bị chúng ta ép chặt cũng sẽ trực tiếp xông về phía đại đương gia ngài. Về phân đám tôm tép nhỏ như chúng ta chưa chắc lão ta đã đặt ở trong lòng!
- Tiểu tử nhà ngươi rất biết nói chuyện, không trách được Quyên tử sống chết đòi lấy ngươi cho bằng được!
Trương Kim Xưng được nịnh bợ thoải mái vô cùng, vuốt chòm râu vừa mới được nuôi dài gật đầu:
- Phùng Hiếu Từ là lão tướng có danh tiếng, Đậu Kiến Đức, Cao Sĩ Đạt, còn cả tên thích khoác lác Phòng Ngạn Tảo đều không dám chủ động trêu chọc vào lão ta. Ngươi hiến kế cho ta lấy lão lập uy chính hợp lòng ta, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận, đừng lập uy không thành mà ngược lại còn làm tăng thêm khí thế của người ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...