- Ngươi có nghe nói về Ngụy Trưng chút nào không vậy? Hắn lợi hại lắm sao?
Có được bài học lần trước, Trình Danh Chấn đã không còn dám coi thường bất cứ ý kiến nào của bạn bè nữa. Trầm ngâm một chút, nhẹ giọng truy hỏi.
Binh pháp nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn vốn cho rằng có thể thông qua Vương Nhị Mao để nắm bắt tình hình, tăng cường thêm hiểu biết của mình về Ngụy Trưng. Một lát sau khi lời nói ra miệng, lại chẳng có được nửa tí hồi đáp. Trừng to mắt nhìn kĩ, chỉ thấy người bạn tốt Vương Nhị Mao chau mày, khổ sở suy nghĩ, ánh mắt lại là một mảng mờ mịt.
- Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, chắc ngươi cũng chỉ bắc chõ nghe hơi thôi!
Không nỡ nhìn người bạn tốt khó chịu, Trình Danh Chấn rộng lượng vỗ vỗ vai người bạn, dịu dàng an ủi.
Một cái vỗ nhẹ nhàng rơi xuống, lại khiến cho Vương Nhị Mao nhảy dựng lên như con báo, một bước nhảy ra rõ xa, sau đó đứng ở chỗ cũ, ngượng ngùng nói:
- Dù sao ta cứ cảm thấy đó là một người như thế, rất là lợi hại, vô cùng lợi hại!
Lặp lại hai từ lợi hại liên tiếp mấy lần, Vương Nhị Mao thở phào một cái, tiếp tục bổ sung:
- Có lẽ là nằm mơ cũng thấy đấy, dù sao thì chúng ta tốt nhất là không nên gây sự với hắn. Để tránh hắn thực sự là một thái tuế, đến lúc đó trộm gà không xong còn mất nắm gạo!
- Ta thấy dạo này ngươi mệt mỏi lắm rồi!
Trình Danh Chấn lắc đầu, bị biểu hiện kinh ngạc của người bạn tốt chọc cho dở khóc dở cười. Cho dù rất tin tưởng lời khuyên chân thành của người bạn tốt Vương Nhị Mao, nhưng hắn vẫn quyết định cẩn thận một chút, tránh đâm phải tường:
- Ta vốn cũng không định phát động tiến công Quận Võ Dương, Nguyên Bảo Tàng nếu đã ôm ý muốn chiêu an với ta, thì chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không liên thủ với mấy quận khác. Nhân lúc không có Dương lão hổ, chúng ta hãy mau chóng xử lí tên tiểu tử thích gây sự kia đi. Tránh sào huyệt của chúng ta ngày nào bị y nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, đến ngủ cũng không yên!
- Huynh nói là Dương Tích Thiện sao?
Vương Nhị Mao lại vọt ra ngoài mấy bước, nghiêng người, như tránh ôn thần không dám nhìn thẳng mặt Trình Danh Chấn:
- Ông trời của con ơi, huynh có phải điên rồi không. Cùng với việc đi chọc Dương Bạch Mao kia, chẳng bằng chúng ta đi chọc Ngụy Trưng còn hơn. Chí ít thì bại trong tay Ngụy Trưng, chúng ta cùng lắm cũng chỉ chết một lần. Nếu bại trong tay Dương Bạch Mao, thì hai chúng ta đến vụn xương cũng không còn!
- Cũng chưa chắc đã thua y!
Trình Danh Chấn cười cười, đưa tay từ trên bàn trải ra một tấm địa đồ cũ nát.
- Ngươi xem, nơi cách chỗ chúng ta gần nhất chính là đầm Cự Lộc, lần trước chúng ta phá Kinh thành, Dương Tích Thiện hận không thể đuổi tới đầm Cự Lộc bắt chúng ta, nếu lần này chúng ta lại tiếp cận vùng lân cận Tông thành.....
Kinh thành và Tông thành nằm giữa quận Thanh Hà và đầm Cự Lộc, cách rất gần thành Thanh Hà nơi Dương Tích Thiện đóng quân, nhưng Dương Tích Thiện dẫn quân đến, lại phải vượt qua vùng Chương Thủy rộng mấy chục trượng. Mà Trình Danh Chấn đi cướp hai vùng, lại chỉ cần trực tiếp đi theo quan đạo thông từ Thanh Chương đi Tông thành là xong.
Trên tính thuận tiện của việc hành quân thì, Trương Gia Quân cũng không thiệt thòi. Nhưng cái Vương Nhị Mao lo lắng là sức chiến đấu của binh sĩ quận Thanh Hà. Dù sao thì Dương Tích Thiện cũng là Quận Thừa có tiếng bách thắng, theo công báo của quan phủ, người đó ba năm gần đây đã đánh hơn sáu trăm trận với bọn Lục Lâm hảo hán, chưa từng bại một lần. Vì thế, hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng đích thân viết một bức hoành, phái người dùng khoái mã từ Liêu Đông đưa tới khen ngợi y.
Ngoài dũng mãnh thiện chiến ra, hung danh của Dương Tích Thiện ở các vùng Hà Bắc cũng không thua kém Trương Kim Xưng chút nào. Trương Kim Xưng thì nổi hung danh là thích moi tim gan của đối thủ ra nấu ăn, còn bọn thổ phỉ đầu sỏ nếu không may rơi vào tay Dương Tích Thiện, nhẹ thì xé thành tám mảnh, nặng thì chém thành ngàn mảnh, xưa nay chưa từng có ai chết toàn thây cả. Bởi vì, giữa hai chân mày của Dương Tích Thiện bẩm sinh đã có một đám lông trắng, vì thế đám Lục Lâm hào kiệt đều gọi y là Sói mắt trắng, Dương mắt trắng, tôn trọng một chút thì gọi là Dương Bạch Mao.
Trước kia Trương Kim Xưng dẫn dắt quần hùng đầm Cự Lộc cũng từng “gặp” Dương Tích Thiện vài lần. Kết quả đều là ỷ đông hiếp ít, lại bị bên ít đánh cho khốn đốn mà chạy. Dần dà, quần hùng đầm Cự Lạc dường như hình thành một thói quen, tuyệt đối không giao thủ chính diện với Dương Bạch Mao. Dù biết rõ là đánh không lại được, tránh cho xa không bao giờ là sai cả. Ai cũng không to gan như Trình Danh Chấn, không đợi Dương Bạch Mao giết tới, lại tự mình chủ động đi vuốt râu sói.
Kinh ngạc vì độ to gan của người bạn, Vương Nhị Mao tiến lên trước, cẩn thận nhìn theo ngón tay Trình Danh Chấn. Chỉ thấy trên tấm địa đồ to bằng nửa cái bàn, những nét vẽ đen chằng chịt đầy khắp, có chỗ khoanh loạn xạ lên, có chỗ thì đánh dấu bằng con số. Cá biệt có chỗ còn dùng chu sa bôi thành màu đỏ, ý chỉ vị trí hiểm yếu.
Địa đồ tỉ mỉ như vậy, Vương Nhị Mao chưa từng thấy ở chỗ người khác. Hảo hán của đầm Cự Lộc đều đến từ các quận lân cận, ai cũng có thể gọi là địa đồ sống. khi đánh trận chỉ cần thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, đi thế nào, con đường nào gần, căn bản không cần người chỉ huy phải bận tâm. Bọn thủ hạ đứng đầu tụ tập lại một chỗ, rất nhanh chóng có thể thảo luận ra con đường hành quân tốt nhất.
Cũng như vậy, quận binh các quận cũng đều là người bản địa, thông thuộc địa hình địa mạo không kém gì đám Lục Lâm hào kiệt. Vì thế tuy kinh ngạc vì Trình Danh Chấn phân tích địa hình rất tỉ mỉ, Vương Nhị Mao vẫn quyết định khéo léo nhắc nhở hắn:
- Dương Bạch Mao kia cũng là người bản địa! Số quận binh dưới trướng trên năm nghìn, hơn nữa đều bỏ nhiều tiền trang bị, mỗi một người đều có một bộ cung cứng đấy....
- Không nhiều thế đâu, ta đã nghe ngóng kĩ lưỡng rồi, số lượng cung tiễn trang bị cho quận binh Thanh Hà, đại khái hơn bốn phần thôi!
Trình Danh Chấn cười cười, không chút che dấu lòng tham của mình:
- Thế nên ta mới muốn mò chút lợi từ y. Phe chúng ta phân phối không nổi giáp dày, gặp phải tay cung lão luyện của quân địch sẽ chịu thiệt. Cướp một số từ trong tay Dương Tích Thiện về, sau này có giao chiến với quan quân nữa, cũng không đến nỗi trong vòng một trăm bước, cứ chịu đòn mà không đánh lại được!
- Đệ thấy huynh đúng là điên thật rồi!
Vương Nhị Mao nhanh chóng hiểu được vì sao bạn tốt mấy ngày nay vẫn cứ đóng quân ở bờ sông Chương Thủy. Thanh Chương thành bị vứt bỏ với quận Võ Dương chỉ cách nhau có một con sông, đội quân của Trương Gia quân ở đó rất dễ bị người khác hiểu nhầm là chuẩn bị vượt sông cướp bóc Quận Võ Dương. Như vậy, trên dưới Quận Võ Dương tất nhiên sẽ phải sẵn sàng chống đỡ rồi, còn quận Thanh Hà thì lại có thể trút được cơn giận, lẳng lặng đợi quận binh Quận Võ Dương và Trương Gia quân đánh đến khi lưỡng bại câu thương, sẽ chạy tới làm ngư ông đắc lợi.
Nhân cơ hội quan viên các quận cho nhau xem cho vui, Trình Danh Chấn sẽ có thể ung dung phái mật thám tỏa ra, tìm hiểu tình hình thực hư của quận Thanh Hà. Bây giờ, Quận Võ Dương mưu đồ chiêu an thay chiến trận, quận Thanh Hà lại không rõ tình hình cụ thể của hai bên khi sắp lâm trận, Trương Gia quân liền có thể nhanh chóng men theo quan đạo đánh vào Tông thành!
Tông thành bất ngờ bị công kích, Dương Tích Thiện tất nhiên phát hiện ra mình mắc lừa bọn giặc cỏ. Để giữ được thanh danh bách chiến bách thắng của mình, người này nhất định sẽ vội vàng giết qua bờ tây Chương Thủy. Đến lúc đó Trương Gia quân vượt qua mà đánh....
Đây là một kế hoạch điên rồ và liều lĩnh, nếu thành công, ắt sẽ gây dựng nên uy danh của Trương Gia Quân và Trình Danh Chấn. Nhưng một khi bị Dương Tích Thiện cắn lại thì, chỉ sợ rằng ba ngàn lâu la dưới trướng Trình Danh Chấn, không mấy kẻ còn có thể sống quay về đầm Cự Lộc.
- Còn điên hơn cả đám lão già kia!
Thấy Trình Danh Chấn chỉ mỉm cười trước những lời bình về mình, không phản bác. Vương Nhị Mao lại lớn tiếng bổ sung thêm một câu:
- Đám lão già đó mơ làm công thần khai quốc, dù sao cũng không cười chết từ trong mơ. Chiêu này của huynh nếu bị người khác biết được, Quyên Tử không ủng hộ...phì, phì! Đi....ông đây không điên với các người, ông dẫn người về đầm Cự Lộc!
Lời tuy nói độc, nhưng y lại không lập tức quay người ra khỏi trướng, đôi mắt trông mong nhìn Trình Danh Chấn, chờ mong đối phương có thể thay đổi chủ ý. Trình Danh Chấn lại lắc đầu mà cười, dùng khóe mắt quét qua Vương Nhị Mao một cái nhẹ giọng nói:
- Ngươi rốt cuộc có muốn sớm rước Chu Ninh về nhà không? Ngươi rốt cuộc có muốn dương danh lập vạn không? Cơ hội tốt thế này....
Nhắc tới đại tiểu thư Chu gia, Vương Nhị Mao lập tức nổi giận:
- Tiểu nương Chu gia đó căn bản không thèm nhìn ông đây một cái. Ông đây có ý tốt đem quà cho cô ta, ngày hôm sau đi thăm, cô ta đến cả hộp cũng không bóc, để đâu cho cô ta, vẫn nguyên ở đấy! Phì, ông đây chẳng phải mỗi không biết chữ thôi sao? Cũng chẳng phải thằng mù thằng què, bọn người nhà họ Chu đó thì ai cũng biết chữ, đáng tiếc ai ai cũng là thứ súc sinh đội lốt người!
- Ta có thể nói với Quyên Tử, để cô ấy sớm gả Chu Ninh cho ngươi!
Trình Danh Chấn mỉm cười, thấp giọng tung ra một cái mồi khó mà cự tuyệt.
- Thật không?
Vương Nhị Mao mừng rỡ, thoáng cái hai mắt tròn xoe. Thấy nụ cười thần bí khó lường trên gương mặt Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao lại thở dài một hơi, rầu rầu nói:
- Tặng cho đệ cũng vô dụng. Dưa hái xanh không ngọt, cho dù đệ có ngủ với cô ta, thì ngày ngày cô ta cũng làm mặt lạnh với đệ. Ngày nào cũng vừa mở mắt là tức anh ách, sao phải khổ thế!
- Ta lại không sợ cô ấy làm mặt lạnh với ngươi. Cô ấy ít nhất sẽ thấy ngươi sẽ đối tốt với cô ấy, sẽ không coi cô ấy là món đồ chơi!
Trình Danh Chấn vỗ vỗ vai Nhị Mao, cười ủng hộ đối phương. Người bạn tốt quả thực đã trưởng thành rồi, không ngờ ngoài việc bản thân mình vui vẻ, còn suy xét đến cảm giác của người khác nữa.
- Là ta lo vẫn còn có người có ý định với Chu Ninh, cho dù ngươi có rước nàng về dinh rồi, hậu trạch cũng khó sống yên!
- Đứa nào dám?
Vương Nhị Mao dựng ngược lông mày, đảo mắt, lại bắt đầu nhếch miệng cười khổ.
- Nó....tiểu nương đó coi thường ông, mấy thứ già khọm kia cũng coi thường ông. Đến lúc đó cả lũ háo sắc cả ngày cứ vây quanh sân nhà ông, cái đầu ông không thành màu xanh, thì mặt mũi cũng chẳng dễ coi vào đâu được!
Đám người vào đầm Cự Lộc làm phỉ sớm nhất kia, mười người thì có tám đứa là dân lưu vong. Nếu ngay cả chết cũng chả xá gì thì liêm sỉ có đáng mấy đồng? Nếu muốn cửa nhà thanh tịnh, chỉ có một cách duy nhất, đấy là phải thể hiện mình ác hơn, độc hơn đám háo sắc đó. Giống như Đỗ Quyên năm đó vậy, tự khắc khiến cho người khác tôn kính mà không dám đến gần.
Chỉ trông cậy vào Chu Ninh học Đỗ Quyên vung đao múa thương, chẳng khác gì người si nói mộng. vì thế cách giải quyết duy nhất là, chính Vương Nhị Mao mau chóng gây dựng thanh danh.
- Đệ cùng huynh đi sách nhiễu Dương Bạch Mao!
Nghĩ đến đây, không cần Trình Danh Chấn lắm lời thêm nữa, Vương Nhị Mao chủ động xin đi giết giặc,
- Chúng ta khi nào ra tay,.....dù sao ông đây vốn cũng là kẻ lưu manh, cùng lắm thì bù cả vốn ban đầu vào!
sao có thể tìm được ông ta? Việc này phải để ta suy nghĩ cẩn thận mấy ngày rồi mới trả lời được!
- Vậy thuộc hạ xin phép cáo lui trước!
Ngụy Trưng khom người hành lễ rồi xoay người đi ra.
Nguyên Bảo Tàng biết lời nói của mình không làm cho đối phương vừa ý, vội khẩn trương đuổi theo, giải thích nói:
- Huyền Thành, Huyền Thành xin hãy dừng bước. Đằng sau vụ án của Cao Dĩnh còn ẩn giấu rất nhiều điều kì quái, liên quan đến việc tranh đấu quyền lực của mấy đại phái hệ trong quân. Nếu không cẩn thận chỉ e là không thể giúp được Trình lão tướng quân mà lại còn đẩy ông ấy đến đường cùng nữa. Kết quả lại để tên Trình Danh Chấn kia sẽ đổ hết tội lên đầu ta, chuyện chiêu an này lại không có đường thông!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...