Tiếng nói vừa hạ xuống bên trong lập tức loạn lên. Có lương thực tức là có thể nuôi dưỡng được càng nhiều lâu la, mà nuôi dưỡng được càng nhiều lâu la thì lực lượng sẽ càng lớn mạnh. Các Trại chủ, Đường chủ nhóm tinh binh không hiểu được chiến thuật, chiến lược đánh giặc chỉ như ong vỡ tổ, hoàn toàn dựa vào mạng người mà tiến lên trước. Bởi vậy nếu có thể nuôi dưỡng được một vạn đệ nhưng chắc chắc sẽ không chỉ nuôi dưỡng được tám ngàn.
- Thịch, thịch, thịch….
Trương Kim Xưng gõ kinh đường mộc lên bàn để người nghe chú ý, rồi lại nắm tay đấm xuống bàn:
- Ngậm miệng hết lại nghe Cửu đương gia nói. Mẹ nó, lúc bố đây cho các ngươi suy nghĩ thì các ngươi lại giống như những con lừa hết cả. Cửu đương gia đưa ra chủ ý, các ngươi lại không nghe. Đến khi cái tên họ Đậu mang binh đuổi đánh đến tận cửa, các ngươi lại ngoan ngoãn dắt tay huynh đệ ra hàng. Sau đó bị tên họ Đậu cho mỗi kẻ một đao rồi tất cả thành mảnh hết.
Mọi người òa lên cười to sau đó lại vội ngậm miệng lại, ánh mắt đồng loạt liếc về phía Bát đương gia Lư Phương Nguyên. Cũng giống như Bát Đương gia Lư Phương Nguyên, Đậu Kiến Đức cũng là đánh vào kẻ phạm tội hoạt động khắp nơi là Hà Bắc lục lâm đ*o Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt. Nhưng người này mang chí hướng khá sâu xa, muốn tập hợp tất cả các lục lâm hào kiệt thành một thể thống nhất để sáng lập nên “nghiệp lớn”.
Loại xiếc cẩu này đương nhiên là không thể gạt được ánh mắt của những giang hồ lão luyện. Ai ngốc hơn ai bao nhiêu? Dựa vào cái gì mà mọi người vác đao xung phong lên trước, còn tên họ Đậu kia lại ngồi mát ăn bát vàng? Chỉ chút lời nói ấy của Tổng Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt mà đã có tác động, vẫn nắm được quy mô trọng đại của việc thương lượng xác nhập. Lần trước Bát đương gia Lưu Triệu An làm phản, chính là phát sinh từ đề xuất xác nhập Cao Sĩ Đạt, Trương Kim Xưng chỉ là nói khoác đùn đỡ phía sau mà thôi.
Lưu Triệu An phản loạn thất bại. Cao Sĩ Đạt tự giác đuối lý, không dám thật sự chặt chém Trương Kim Xưng, cho nên chỉ chém đầu tên tiểu lâu la chạy trở về, sau đó giao đầu cho trại chủ Lư Phương Nguyên đích thân đưa đến đầm Cự Lộc. Sau đó Lư trại chủ thuận lý thành chương được giữ lại, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền lời Trương Gia Quân với Cao Sĩ Đạt.
Bát đương giaLư Phương Nguyên bị mọi người nhìn làm cho đỏ mặt tía tai, chắp tay ngượng ngùng giải thích:
- Thật ra, Đậu trại chủ cũng là có ý tốt, chỉ là hơi nóng vội. Trước khi đến, Tổng Biểu Bả Tử có nói qua, giả sử các huynh đệ ở đầm Cự Lộc không muốn xác nhập, y tuyệt đối sẽ không dùng sức mạnh, khi nào Trương đại đương gia cảm thấy có cơ hội thích hợp thì lúc đó mọi người cùng tụ họp thương lượng cũng vẫn chưa muộn.
- Vĩnh viễn không hợp!
Tứ vương gia Vương Ma Tử lạnh lùng bổ sung một câu.
- Đầm Cự Lộc của chúng ta cách đồi Đậu Tử quá xa. Nếu như họ Đậu có thể khai thông đường trung gian, thì sau này chúng ra có thể xác nhập!
Tam đương gia Đỗ Ba Lạt cũng không phải hạng người lương thiện, ông ta cười nói những lời đầy ý trào phúng.
- Lời này để sau hãy nói. Hôm nay chúng ta hãy nghe đề nghị của Cửu đương gia trước đi đã.
Nhị đương gia Tiết Tụng thấy sắc mặt của Lư Phương Nnguyên đã biến thành màu đen, vội chạy ra hòa giải.
Nhị đương gia cũng là muốn nể mặt mọi người. Các trại chủ, Đường chủ chung quanh bĩu môi cười lạnh với Bát đương gia, quay mặt sang một bên. Bên trong trở lại yên tĩnh, Trình Danh Chấn lại chắp tay về phía Tứ đương gia Vương Ma Tử người phụ trách quân kỷ:
- Xin hỏi Tứ đương gia, chiến sự đêm qua chúng ta tổn thất thế nào?
- Tổn thất quái gì. Tên cẩu quan họ Lâm nghĩ chúng ta giống như lần trước ngoan ngoãn đợi ở ngoài thành chờ y lừa, căn bản không có phòng bị gì. Các hương dũng đang làm nhiệm vụ vừa tức vừa bị oan, Vương huynh đệ dưới mặt đất kêu gọi đầu hàng, bọn chúng lập tức mở cửa thành ngay.
Vương Ma Tử khoát tay cười chặn lại, tổng kết rất đắc ý:
- Lúc tấn công nha huyện, có mười mấy người bị thương nhẹ, không ai bị trọng thương cả. Hôm nay, Quyên tử và lão Ngũ tấn công vào đại viện Chu gia, có lẽ nó là cái xương cứng khó mà gặm được. Tuy nhiên dù là tổn hại một trăm tám mươi huynh đệ, hay là bị thương vong nhiều hơn, thì Quyên Tử của lão Ngũ cũng sẽ không chịu từ bỏ đâu.
So với nhưng lần tấn công thị trấn khác, lần này tổn thất của Trương Gia Quân có thể nói là không thấm vào đâu. Cho nên các Đại trại chủ như Trương Kim Xưng, Vương Ma Tử cùng với đám tiểu lâu la vô cùng đắc ý với kết quả này. Vui rất nhiều, tâm trạng cũng mềm hơn, từ lúc phá thành đến giờ, vẫn chưa có chuyện giết hại không có quy tắc.
- Nếu như các huynh đệ không bị tổn thất gì thì Vương đương gia bây giờ có thể hạ lệnh phong đao không?
Nhân lúc tâm trạng của mọi người đang tốt, Trình Danh Chấn trịnh trọng thỉnh cầu.
- Cái này…!
Vương Ma Tử bị hỏi đến sửng sốt, nhanh chóng nhìn về phía Trương Kim Xưng. Phong đao không chỉ có nghĩa là ngừng giết chóc, mà cũng có nghĩa là không cướp bóc, gian dâm nữa, lệnh phong đao sau này cũng bị cấm.
- Trừ chỗ đại viện Chu gia đang chống cự thì những chỗ khác cũng có thể phong đao. Đáng chết thì cũng đều chếtgần hết, nên cướp cũng đều cướp về rồi, bớt giết người, coi như là nể mặt mũi của Cửu đương gia một lần!
Trương Kim Xưng không kiên nhẫn được phất tay ra lệnh.
Lâu la tâm phúc lập tức nhận lệnh tiễn của y, chạy ra khỏi huyện nha tuyên bố phong đao. Trình Danh Chấn cảm kích chắp tay thi lễ với Trương Kim Xưng:
- Tạ ơn Đại đương gia đã tín nhiệm. Thuộc hạ đề nghị phong đao cũng không phài vì mềm lòng mà là có những sách lược về sau, chỉ phong đao mới có hiệu quả.
Trương Kim Xưng gật đầu độ lượng:
- Nói đi, ngươi cứ việc nói. Có lý chúng ta sẽ lập tức chấp hành. Đúng rồi, phá Chu gia chỉ trong chốc lát nhưng ngươi cũng đừng có vì kẻ nào mà cầu tình. Quyên tử đã từng thề độc trước mặt mọi người, không giết cả nhà Chu gia thì cô ấy sẽ cạo trọc đầu đi làm ni cô đấy.
Lời này công tư lẫn lộn khiến mọi người cười vang. Mấy người trẻ tuổi nhìn về phía Trình Danh Chấn, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Người này tốt ở chỗ nào? Không ngờ lại khiến Thất đương gia một lòng với hắn như vậy, không những buộc Trương đại đương gia phát binh tấn công vào Quán Đào, mà còn thề phải tự tay bắt được nữ nhân đã phản bội hắn đưa tới trước mặt mọi người để trừng trị.
Dường như trong ánh mắt có sóng lớn tràn qua, Trình Danh Chấn bất giác trở nên khó thở, hắn cố điềm tĩnh cười với vẻ mặt thản nhiên:
- Chu gia dọa nam nạt nữ, làm nhiều việc ác ở huyện Quán Đào, chết trong tay Đại đương gia là báo ứng của họ. Nhưng ta hi vọng không phải do các huynh đệ chém chết tại chỗ mà là bắt ra ngã tư đường tuyên bố hành vi phạm tội của họ trong bao năm qua. Như vậy, chẳng những để cho cấp thuộc hạ ncó đường lui mà cũng mang tới một sự giải thích xác đáng cho các hương thân phụ lão ở huyện Quán Đào.
- Ừ…
Nhất thời Trương Kim Xưng chưa thể lý giải được ý của Trình Danh Chấn, tiếng đồng ý kéo dài ra. Cờ hiệu bên ngoài có ghi “thay trời hành đạo” nhưng cụ thể thay trời hành pháp như thế nào y thực sự còn chưa nghĩ tới. Vừa rồi, Trình Danh Chấn nói mấy câu này dường như làm cho căn phòng đen tối có một cái cửa sổ, mặc dù là nho nhỏ nhưng cũng khiến y cảm thấy không khí có chút mới mẻ hơn.
- Đêm qua, thuộc hạ về nhà, trên đường có nhìn thấy vô số những tên du côn đục nước béo cò. Thuộc hạ còn không dám để cho chúng tiếp tục làm hỏng thanh danh của Trương Gia Quân cho nên đã tận tay giết chúng.
Thanh âm của Trình Danh Chấn tiếp tục quanh quẩn trong huyện nha, không cao, nhưng lại hết sức rõ ràng lọt vào tai mọi người.
- Đêm qua khi tình thế trong thành hỗn loạn, chắc chắn là có không ít kẻ trà trộn vào Trương Gia Quân của chúng ta làm loạn. Loại khốn khiếp này, Trương đại đương gia không cần nương tay, nhất định phải bắt giết hết.
- Những kẻ mâu tặc này, lũng loạn xã hội, cấu kết với quan lại ức hiếp dân chúng tạo nên oan khuất. Thuộc hạ đề nghị Trương đại đương gia bắt được chúng chém hết. Quan phủ không chịu ra mặt, Trương Gia Quân của chúng ta sẽ làm, lần này chúng ta vì diệt trừ tham quan ác bá mà đến. Không những phải bắt hết chúng mà còn phải tấn công vào bọn nhà giàu thay trời hành đạo, cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo.
Chỉ trong chốc lát, trong huyện nha yên tĩnh đến mức ngay cả phong thanh bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Trừ Bát đương gia Lư Phương Nguyên ra thì mọi người trước đó đều liệu định nhất định Trình Danh Chấn có thể đưa ra một ý kiến hay giúp Trương Gia Quân khỏi cảnh khốn cùng. Thông qua lần phục kích Vương Thế Sung và sự kiện sống mái với Lưu Triệu An, các trại chủ, Đường chủ đều tin chắc Cửu đương gia là một hào kiệt có dũng có mưu chân chính. Nhưng họ không ai ngờ được rằng, Cửu đương gia đưa ra cho mọi người một chủ ý lại tàn nhẫn, âm hiểm đến như thế.
Theo cách làm của hắn, chẳng những tất cả những người đều có oán thù với hắn khó lòng tránh khỏi cái chết. Đám dân chúng đêm qua làm ác, tất cả đều sẽ không thoát. Bách tính sẽ không tính toán bọn họ đã bị rút đi lợi ích gì từ trên người bọn họ, bọn họ chỉ nhớ được lòng tốt của Trương Gia Quân. Chỉ cần có một hai người mang ân tình lan truyền ra ngoài một chút thì danh tiếng của Trương Gia Quân sau này so với bây giờ sẽ biến đổi một trời một vực.
Cho dù huyện Quán Đào sau này có lại rơi vào tay triều đình, nhưng sẽ mất đi dân tâm ủng hộ của bách tính và nhà giàu địa phương, quan lại mới đến nha môn đảm nhiệm cũng sẽ không vững chắc ngồi yên ổn, đến lúc đó Trương Gia Quân “mượn” lương thảo, tiền tài của bọn họ, bọn họ đâu có dũng khí nói nửa câu “không được”..
Rốt cục cũng là người từng đọc sách. Các Trại chủ và Đường chủ vừa cân nhắc hiệu quả của kế sách vừa gật đầu. Không ai chú ý, lúc bọn họ thán phục, Trình Danh Chấn nhẹ nhàng uống một ngụm trà, vết máu ở khóe miệng của hắn hòa lẫn với nước trà trôi vào bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...