- Trình gia nhận sư phụ khi nào vậy? Đây là chuyện vui sao chúng ta có thể bỏ qua. Nếu là sư phụ của Trình gia, khẳng định lại là án oan. Nào, mời đến nha môn cùng uống trà. Sư phụ của Trình gia, cũng chính là sư phụ của chúng ta!
Nịnh nọt đến mức này, thật có thể nói là vô sỉ rồi. Ông lão mù lại không chịu cảm kích, ở trên giường trở mình, thấp giọng nói:
- Nơi này rất tốt, ta quen rồi, không muốn đi. Các ngươi đi đi, đừng quấy rầy ta!
Ông lão không chịu rời khỏi, Trình Danh Chấn cũng sẽ không rời khỏi. Các vị quan phụ mẫu huyện Quán Đào ngơ ngác nhìn nhau, do dự rất lâu, mới năn nỉ nói:
- Lão nhân gia thích nơi này yên tĩnh, ta cơ bản không nên miễn cưỡng. Nhưng nếuTrình gia không đồng ý ra khỏi đây, sợ rằng sẽ làm Trương Đại Đương Gia hiểu lầm. Sự an nguy của mấy vạn già trẻ của huyện Quán Đào, toàn bộ trông cậy vào Trình gia. Ngài có thể vất vả một chút, cùng Trình gia ra huyện nha ngồi một chút. Ở đó cũng có nhiều phòng trống, ngài nhất định sẽ không bị quấy rầy!
- Ôi!
Ông lão mù bùi ngùi than thở, dường như đánh mất đồ vật quan trọng gì, trong lời nói tràn đầy sự mất mát.
- Đi thôi, đi thôi. Ai bảo ông lão mù này nhất thời mềm lòng chứ? Đáng tiếc cho cuộc sống thanh tĩnh này. Ôi!
Dứt lời, lão xoay người ngồi dậy, ống tay áo run lẩy bẩy, dẫn đầu ra cửa lao. Bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, không có lấy một chút bộ dạng của người mù.
Chúng quan lại lại hoảng sợ, nhưng sự việc khẩn cấp, cũng không nghĩ đến chuyện đó nhiều. Mọi người vây quanh Trình Danh Chấn tựa như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, mời ra khỏi nhà lao. Hai Bộ đầu còn e sợ cho "Đám dân chúng" nhìn không thấy, phái người đi trước cầm một cái chiêng, vừa gõ vừa la lớn,
- Trình Giáo đầu bị hàm oan bỏ tù, người người đều oán trách. Huyện lệnh đại nhân đã phúc thẩm án này, rửa sạch oan uổng cho Trình Giáo đầu. Các ngươi nghe cho rõ, Trình Giáo đối với dân chúng toàn huyện Quán Đào ta có ân cứu mạng, mọi người không được quên điều này!
Dân chúng tuy rằng bị báo động ngoài thành sợ tới mức không dám ra khỏi cửa, nghe được cũng ngạc nhiên, tụ tập sau bức mành vừa chỉ trỏ vừa bàn tán. Rất nhanh, có người liền nhận ra ông lão mù, thấp giọng kêu lên:
- Đây không phải là Đoạn Thiết chủy sao? Lão không phải bị mù sao? Đi đứng còn nhanh nhẹn đến như vậy.
- Ngươi biết cái gì, đầu năm nay, người tốt có thể biến thành kẻ cướp, người mù không thể mở mắt hả? Ăn nhiều nói ít, câm điếc có phúc!
Lập tức có người nghe thấy, thấp giọng quát lớn.
- Đúng thế, Trình Giáo đầu là một người anh hùng tốt, làm sao lại đi làm những việc đó. Chính cô ta đưa lên cửa, Trình Giáo đầu chưa chắc để ý đến cô ta! Huyện thái lão gia lần trước cũng thật hồ đồ, không ngờ lại bịa đặt trắng trợn như vậy!
- Lần này, lần trước nữa. Lần trước không có thổ phỉ, lần này thổ phỉ không phải đánh vào thành rồi sao?
Đám dân chúng bàn luận hỗn loạn, khiến Lâm Huyện lệnh đứng ngồi không yên, lão cố tình đi nhanh, tránh Trương Kim Xưng không nhận được tin tức chính xác. Vất vả chịu đựng cuối cùng cũng đã đến cửa huyện nha môn, Lâm Đức Ân lập tức sai người mở cửa chính, với nghi lễ trang trọng nhất, nghênh đón Trình Danh Chấn cùng sư phụ vào.
Tới nhị đường rồi, gia đinh đã sớm chuẩn bị xong tiệc rượu. Mọi người dìu ông lão mù ngồi xuống trước tiên, sau đó theo trình tự sắp xếp Lâm Huyện lệnh và Đổng Chủ Bộ, Quách Bộ đầu và Giả Bộ đầu. Về phần cung thủ Tưởng Diệp và Lý Lão Tửu bị đánh thành đầu heo, đến chỗ ngồi cũng không có, đành đứng ở nhà dưới phụ trách mọi người bưng rượu và thức ăn lên.
- Vụ án mấy ngày trước đây, thật ra chỉ là sự hiểu lầm!
Lâm Huyện lệnh cầm chén rượu lên, dùng ống tay áo che trước mặt tạ lỗi:
- Ta già nên hồ đồ rồi, ngay cả người khác vu oan hãm hại cũng không nhìn ra! Trình tráng sĩ đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần xin đừng để trong lòng. Vị trí Huyện thừa, để ta lo. Vương Bộ đầu đã mang công văn phúc đáp trở về, ngay hôm sau, Trình tráng sĩ sẽ lên nhậm chức!
- Chúc mừng Trình đại nhân!
- Chúc mừng Trình đại nhân!
Ý định không để Trình Danh Chấn có cơ hội cự tuyệt, Đổng Chủ Bộ và hai vị Bộ đầu cùng nâng chén. Lúc này đây, tính mạng là quan trọng nhất, một chút oan ức, có là cái gì?
Trong tiếng chúc mừng, Trình Danh Chấn đưa ánh mắt khắp mọi nơi dò xét. Hắn cuối cùng cũng đạt được chức Huyện thừa. Nhưng hiện tại, hắn còn cần chức vị này sao?
Trong lòng nhớ đến những lời sư phụ đã dạy bảo, hắn cười hỏi,
- Ai hãm hại ta? Ta chẳng lẽ lại không biết ư?
Vấn đề này làm mọi người vô cùng xấu hổ, nếu cố tình lên tiếng phủ nhận không liên kết lại vu oan hãm hại Trình Danh Chấn, lại sợ làm cho Trình Danh Chấn mất hứng, không chịu giúp đỡ liên lạc với Trương Kim Xưng. Nhưng nếu thừa nhận mọi người đã liên kết lại hãm hại hắn đi, hiện giờ đúng là da mặt quá dày, nói quanh co nửa ngày, như trước giờ giơ chén rượu đông chú ý tây trông mong.
Đã trải qua một lần trắc trở, Trình Danh Chấn hôm nay đã không còn là người thiếu niên ngây thơ của mấy ngày trước nữa. Thấy mọi người không thừa nhận, liềnbuông chén rượu, tiếp tục cười truy vấn:
- Đã tìm ra hung thủ thật sự rồi sao? Chư vị ngàn lần xin đừng đổ oan cho người khác!
- Đã có manh mối!
Vẫn là Đổng Chủ Bộ phản ứng nhanh, giành trước mọi người đang xấu hổ trả lời Trình Danh Chấn:
- Hai vị Bộ đầu Quách, Giả đang theo dõi người hãm hại ngài, chỉ cần có chững cứ xác thực, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt nghi phạm quy án.
- Ồ, ta phải chờ xem, cuối cùng là tên khốn kiếp nào làm chuyện ác, rồi mang đổ hết tội lỗi lên đầu của ta. Tên tiểu tặc tầm thường đó nói vậy mà cũng có bản lĩnh nhỉ. Nhưng nhân vật có mặt mũi ở huyện Quán Đào như thế này có mấy ai chứ, ai bỉ ổi dám gây phiền cho một đầu lĩnh các hương dũng là ta chứ?
- Nếu quả thật điều tra ra người có ý định gây hại, bổn huyện sẽ thay ngươi chủ trì công đạo. Bất kể là ai, cũng sẽ mang ra trị tội!
Bị Trình Danh Chấn làm cho không còn đường lui, Lâm Huyện lệnh đành phải kiên trì trả lời. Về phần “Hung phạm” là ai, cũng không khó tìm lắm. Dù sao cứ thấyTrình Danh Chấn không vừa mắt người nào nhất thì bắt kẻ đó giao cho hắn là được. Bằng không nếu làm phiền đến Trương Đại Đương Gia tự mình ra tay, còn không biết bao nhiêu người vì “Hung phạm” mà chết theo.
- Ta đây nên tạ ơn huyện tôn đại nhân chăng?
Trình Danh Chấn giơ chén rượu lên, hướng về phía Lâm Huyện lệnh thăm hỏi.
- Một kẻ hèn mọn như ta, chẳng có gì ngoài thanh danh. Nếu thanh danh bị hủy, thì đúng là không thể sống nổi trên cõi đời này rồi!
- Huyện lệnh đại nhân đã dán bố cáo trước toàn thành, chứng minh ngươi bị hàm oan, nếu Trình huynh đệ còn cảm thấy chưa đủ, ta có thể sai các huynh đệ đi dọc các phố khua chiêng gõ trống loan báo, rằng ngươi trong sạch!
Đổng Chủ Bộ lại nhanh chóng đưa chén rượu lên, thay Lâm Huyện lệnh đáp lại chất vấn của Trình Danh Chấn.
- Đúng vậy, dân chúng trong huyện Quán Đào này, có ai không biết Trình huynh đệ là ân nhân cứu mạng. Không phải sao? Lần này Trương Kim Xưng tiến đến, chỉ dựng trại ngoài cửa thành, đến một cây tiễn cũng chưa bắn vào trong thành. Nếu không phải Trình huynh đệ lần trước cùng y đưa ra quy ước, thì y đâu có làm việc quy củ như vậy!
- Đúng, đúng đúng, lần trước may mắn có Trình huynh đệ, lần này việc ra mặt hòa giải với Trương Đại Đương Gia không thể thiếu Trình huynh đệ được!
Chúng quan lại đều không phải những kẻ ngốc, nghe thấy Đổng Chủ Bộ nói vậy, nhanh chóng cầm chén rượu lên nói.
Trình Danh Chấn nghiêng đầu nhìn sư phụ, phát hiện sư phụ một mình vừa ăn vừa uống, cơ bản không thèm để ý xem mọi người đang nói gì. Hắn cười cười, lạnh nhạt nói:
- Cũng không phải phiền toái gì. Người không giữ chữ tín thì không thể đứng vững được, Trương Đại Đương Gia mặc dù là lục lâm hào kiệt, nhưng cũng biết hai chữ “Tín nghĩa”. Lâm đại nhân chỉ cần đem ước định lần trước ra tiếp tục bàn bạc. Như vậy lúc này quan quân sẽ không đến quá đột ngột, hai bên cũng có thời gian chuẩn bị!
Lâm Huyện lệnh sở dĩ nghênh đón Trình Danh Chấn từ trong nhà lao đi ra, cũng là muốn tiếp tục chủ ý lần trước. Bây giờ bị Trình Danh Chấn nói đúng ý đồ trong lòng, bất giác hoảng sợ. Lão gắng gượng tươi cười, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy! Huyện chúng ta và Trương Đại Đương Gia lúc trước từng có ước định, lần này y đến một mình, cũng là có thành ý. Chỉ có điều hai bên chưa hề gặp mặt, không có gì để liên lạc. Trình Giáo đầu cùng Trương Kim Xưng là huynh đệ kết nghĩa, lại là người trong cuộc, không biết người có làm được không?
- Đó là đương nhiên!
Trình Danh Chấn đã dò xét kỹ càng nhu cầu của đám người Lâm Huyện lệnh, cười ha hả đảm nhận công việc.
- Ăn cơm xong, ta cùng sư phụ sẽ đi tới chỗ Trương Đại Đương Gia một chuyến. Lần trước trao đổi vẫn chưa xong, lần này chúng ta sẽ làm nốt. Tóm lại mọi người đã gặp nhau thì có lúc phải cũng chia tay, đừng làm tổn thương hòa khí!
Bây giờ, Lâm Huyện lệnh cũng không thể dễ dàng để Trình Danh Chấn đi. Nếu chẳng may không thể trở về, mọi người sẽ mất đi người duy nhất mà Trương Kim Xưng e ngại khi vào huyện Quán Đào. Dùng ánh mắt trao đổi với Đổng Chủ Bộ một chút, sau đó lắp bắp nói:
- Không...không cần đích thân Giáo đầu đi. Chỉ...chỉ cần Giáo đầu viết một phong thư là được!
Trình Danh Chấn hơi nghiêng nghiêng đầu, cũng đoán được tâm tư của mọi người. Hơi trầm ngâm một chút, cười đáp:
- Cũng được, sau khi ăn cơm xong, đại nhân cứ việc sai người mang giấy bút đến. Lâu rồi chưa gặp mặt, viết một phong thư hỏi thăm Trương đại ca một chút cũng tốt!
- Đúng vậy, đúng vậy!
- Trình huynh đệ cao thượng!
Thấy Trình Danh Chấn đồng ý thay mọi người hòa giải, chúng quan lại bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng xuống. Vừa ca tụng người thiếu niên tốt, vừa liên tiếp nâng chén. Trình Danh Chấn đã đồng ý viết thư, cũng không có ý làm khó dễ mọi người. Chén nâng lên liền uống, không cự tuyệt một ai đến. Trong nháy mắt cùng mọi người uống vào đến hoa cả mắt nóng cả tai.
Làm theo những điều ở trong ngục ông lão mù đã chỉ bảo, hắn có thể đưa câu chuyện đi theo ý mình. Đồng thời cũng quan sát cẩn thận vẻ mặt, ánh mắt, động tác, của từng người. Rất nhanh đã tìm ra lý do để thoái thác, đã biết được tình hình huyện Quán Đào trong mấy ngày qua.
Thì ra từ ngày đầu tiên hắn bị bỏ tù oan. Huyện Quán Đào chưa một ngày được yên ổn. Đầu tiên là tấm biển nha môn bị trộm dùng mực nhuộm thành màu đen, sau đó, trạm nghỉ chân, môn tạp, vài nơi có thể kiếm tiền cho huyện nha cũng bị phóng hỏa, quấy rối liên tục. Đang lúc mọi việc rối tung lên, không hiểu sao mấy gia đinh của Chu gia trong Quán Đào thành bị chết. Mỗi người đều là bị người ta bắn lén trong đêm tối, chưa ai từng nhìn thấy bóng hung thủ.
Đến lúc này, Lâm Huyện lệnh đã “phát hiện” Trình Danh Chấn bị người ta vu oan rồi. Cho nên phái bọn nha dịch “cố gắng” đi tìm chứng cứ chính xác để rửa oan cho Trình Danh Chấn. Không ngờ sự việc ngày càng nghiêm trọng hơn khi Trương Đại Đương Gia hiểu lầm thành Quán Đào, thậm chí đưa cả “Nghĩa quân” tới.
Vì để tranh cho hiểu lầm sâu đến mức không thể cứu vãn, nên Lâm Huyện lệnh chỉ còn cách là mạo hiểm tránh rút dây động rừng, trước tiên phóng thích Trình Danh Chấn ở trong lao ra. Cũng may hiện giờ cửa của huyện Quán Đào đều bị người của Trương Kim Xưng phá hỏng, ác nhân nói vậy cũng không còn đường để chạy trốn. Chỉ đợi sau khi nhóm lục lâm hào kiệt đạt được thỏa hiệp rút quân khỏi thành, huyện Quán Đào sẽ bắt hung thủ đã hãm hại Trình Danh Chấn, làm lễ vật tiễn Trương Đại Đương gia, tuyệt đối sẽ không để kẻ ác sống ngoài vòng pháp luật.
Nghe mọi người giải thích như vậy, nụ cười trên mặt Trình Danh Chấn càng rõ nét hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...