Hoàng đế rất hài lòng với quốc yến vui vẻ đêm nay, sau khi nhỏ giọng nói bên tai quý phi nương nương, nàng liền mỉm cười gật gật đầu, mang theo thiếp thân nha hoàn lui ra ngoài. Không lâu sau giọng nói vang vọng của tổng quản Nghiêm Chính Văn lại vang lên, khiến các vị thiếu nữ đang có mặt ở đây sôi nổi hẳn lên, người thì khuôn mặt mừng rỡ, người thì tò mò, người thì đang cố tỏ ra thanh cao, cũng có người hai mắt rực sáng, giống như Khải Ca của chúng ta vậy.
Thất điện hạ nhìn người trong lòng ánh mắt sáng rỡ, vừa bực mình, vừa buồn cười. Tiểu tham tiền này, thật không có tiền đồ, gả cho ta rồi nàng muốn gì mà không có được, lại chỉ vì chút ban thưởng này đã vui vẻ thành như vậy. Nói thực thất điện hạ có hơi trách oan Khải Ca rồi, nàng không phải vui vẻ vì được ban thưởng, mà vui vẻ vì đó là phần thưởng xứng đáng cho công sức nàng đã bỏ ra, vì thể hiện một phen, tiểu cô nương của chúng ta đã phải cố gắng thẳng lưng ưỡn ngực, vung tay múa bút, để tạo hình phóng khoáng lại không mất vẻ nho nhã được như vậy, thật đúng là hành hạ chết nàng rồi, tới bây giờ lưng vẫn nhức cổ tay vẫn mỏi đây này.
Nàng còn đang tò mò không biết phần thưởng sẽ là gì, giọng nói của Nghiêm Chính Văn ổn ổn vang lên.
“Truyền khẩu dụ của hoàng thượng, nhân quốc yến, ban thưởng cho tất cả các thiếu nữ tham gia yên hội ngày hôm nay, đặc biệt, các vị tiểu thư can đảm tham gia thể hiện tài năng sẽ được phép chọn phần thưởng mình thích”.
Đây phải nói là long ân rộng như trời bể, không có ai là không biết, vật phẩm xuất ra từ phủ nội vụ, không có thứ nào là phàm phẩm, nhất là các vị tiểu thư con gái những quan viên nhỏ, có thể trong cả cuộc đời các nàng, đây sẽ là thứ đáng giá nhất các nàng từng có được. Sau này khi gả về nhà chồng, các nàng có thể kiêu ngạo cho họ biết, nàng, từng nhận được ban thưởng của hoàng đế.
Lần lượt từng cung nhân mang phần thưởng cho các vị tiểu thư ngồi đầy hai bên sảnh, những người được chọn phần thưởng, trên khay sẽ có ba túi gấm màu sắc khác nhau, các nàng không được mở ra, chỉ có thể chọn dựa trên màu sắc của túi gấm. Nhìn rõ ràng, thất điện hạ thầm bĩu môi trong lòng, chắc chắn là trò chơi của mẫu phi hắn, phụ hoàng quá chiều chuộng mẫu phi rồi.
Trước mặt Khải Ca cũng có một tiểu hoàng môn trẻ tuổi bưng khay sơn mài hoa văn tinh xảo bước tới, hắn tươi cười rạng rỡ, nâng khay đến trước mặt nàng. Khải Ca thầm khâm phục trong lòng, làm sao họ nhớ hết được tất cả những người tham gia cuộc thi này nhỉ, đúng là sống sót được ở trong cung cấm, không thông minh nhanh nhẹn thì không được.
Nàng vươn tay, muốn chọn túi gấm ở giữa màu trắng thêu mặc trúc, lại không nghĩ đến tiểu hoàng môn bỗng di chuyển chiếc khay, khiến tay nàng đang ở phía trên túi gấm màu tím đậm thêu sen vàng kim sắc. Nàng hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là nụ cười tươi rạng rỡ khi nãy. Hừ, hắn cười cũng không mỏi miệng hay sao, cũng được, nàng cũng không ham muốn gì vài món trang sức này, để xem thứ hắn muốn nàng nhận lấy là cái gì.
Khải Ca trực tiếp cầm lấy túi gấm dưới tay mình, không thèm nhìn lại tiểu tử nâng khay thêm một lần nào nữa, bình thản lui về ngồi xuống bên cạnh mẫu thân. Bốn đệ đệ tính trẻ con chưa dứt, đều nhấp nhổm muốn biết phần thưởng nàng lấy được là gì, nhưng ngại vẫn đang ở trong cung, đành nhịn xuống, nhưng nét mặt tò mò, mong mỏi rất rõ ràng khiến nàng phải nhẫn nhịn không bật cười ra tiếng.
Cung yến kết thúc sau đó không lâu, phụ thân đại nhân rất thong dong tiếp nhận lời khen về nữ nhi từ các đồng liêu, lại khiêm tốn một phen, dù ngoài mặt bình thản nhưng khóe mắt tươi cười, tiết lộ ông rất vui vẻ. Hừ, cho các ngươi suốt ngày trước mặt ta khoe khoang khuê nữ, cho các ngươi chê cười ta nhà một đống tiểu tử, bây giờ còn không phải xun xoe nịnh hót ta.
Triệu đại nhân mặc dù đắc ý, nhưng cũng biết, nữ nhi giỏi giang là thực, nhưng cũng không đến mức khiến đồng liêu để ý đến như vậy, chủ yếu vẫn là do cuộc thi mùa xuân năm sau, quan chủ khảo chính là phụ thân đại nhân, ai mà không muốn biết trước chút thông tin bí mật, ai mà không muốn tìm đường đi cửa sau. Hừ, cũng không nghĩ xem phụ thân ta là ai, chờ các ngươi đưa mặt tới cửa chịu nghẹn khuất, cho buồn bực chết các ngươi.
Sảnh chính ngoại viện nhà họ Triệu, cả nhà đang cùng uống trà tiêu thực, các đệ đệ nàng ríu rít phỏng đoán về đồ vật bên trong chiếc túi gấm màu tím đậm thêu sen vàng kim sắc mà nàng đã chọn. Mỗi người một ý kiến, nhưng đều xoay chung quanh ý tưởng đó là một món trang sức. Mẫu thân buồn cười nhìn các con tranh cãi, thấy vẫn không có kết quả bèn quay sang nàng.
“Ca Nhi, con mở ra xem, cho các đệ đệ mãn nguyện trí tò mò một chút”.
“Dạ, mẫu thân”.
Bên trong có một tờ giấy viết thư đợt gần đây đang được ưa chuộng trong giới quý nữ kinh thành, màu hồng nhạt có mùi hoa sen nhàn nhạt. Nàng dù tò mò, nhưng không vội đọc, lấy tiếp món đồ còn lại ra. Bên trong có một đôi trâm và bông tai điêu khắc bằng huyết linh ngọc thượng đẳng, Triệu Văn nghiêng đầu quan sát, bật thốt ra một câu khiến nàng vừa nghi ngờ, vừa chột dạ.
“Tỉ tỉ, rất giống với vòng tay tỉ hay đeo nha”.
Mẫu thân nàng ngạc nhiên, liền thúc giục.
“Con đọc xem lá thư viết gì?”.
Nàng chậm chạp giở thư ra, nhanh mắt liếc qua nội dung bức thư, chỉ có một cảm giác, giận điếng người. Triệu Vũ thấy nàng không nói gì, trân trối nhìn chằm chằm bức thư, bèn ngó sang đọc to lên.
“Tức nhi, mong rằng con thích món quà này”.
Đọc xong, ngẩng đầu tò mò nhìn tỉ tỉ, tài sao tỉ tỉ vẫn không cử động. Đúng lúc này, nàng mới giật mình tỉnh mộng, ngẩng đầu liếc nhìn phụ mẫu, gương mặt bừng lên một mảng đỏ hồng, cúi gằm xuống không dám ngẩng mặt nhìn ai, trong lòng thì không ngừng la hét. ‘ Mặc Kì Túc, chàng là cái đồ miệng rộng, ta hận chết chàng’.
Triệu phụ giật mình, nhanh chóng suy đoán ra rất nhiều sự việc. Hơi ngập ngừng, đánh mắt cho phu nhẫn, ra ý muốn nàng lên tiếng. Triệu phu nhân thông minh khéo léo, lại luôn thấu hiểu tướng công mình, sao có thể không biết hắn muốn nàng làm gì, suy nghĩ sắp xếp ngôn ngữ một chút, rồi nhẹ nhàng hỏi, cố gắng để giọng nói của mình bình thản hết mức có thể.
“Ca Nhi...người gửi là...quý phi nương nương?”.
Triệu đại nhân ngồi cạnh chờ mãi không thấy nữ nhi trả lời, có chút xốt ruột, lại không tiện thúc giục. Xong rồi xong rồi, phụ thân đại nhân giao nữ nhi cho ta chăm sóc, lại để thất điện hạ lừa gạt mất nữ nhi đi rồi, làm sao ăn nói với phụ thân đây. Triệu đại nhân còn nhớ rõ, cha hắn đã dặn đi dặn lại, không cho phép hắn tùy ý đính ước cho nữ nhi, ông cụ muốn tìm cho tôn nữ một tôn nữ tế thật thà trung thực, vui vẻ hòa đồng, thông minh tháo vát, anh tuấn nho nhã, văn võ song toàn. Triệu đại nhân đo đạc trong lòng, có vẻ thất điện hạ không giống lắm với lý tưởng của phụ thân đại nhân thì phải.
Đến khi Triệu đại nhân có cảm giác một thế kỷ đã trôi qua, nữ nhi mới nhỏ giọng trả lời, ông phải cố gắng lắm mói nghe được rõ ràng.
“Là...là quý phi nương nương”.
Dù không giải thích rõ ràng, nhưng hai đại nhân ngồi đây đã hiểu rõ ràng, Triệu đại nhân không còn bảo trì nổi hình tượng nữa, vội vàng hỏi lại.
“Tổ phụ con có biết chuyện này không?”.
Nói xong ông mới phát hiện giọng điệu của mình quá vội vàng, hơi ngượng ngùng không nói, chỉ nhìn chằm chằm nữ nhi chờ đợi cậu trả lời. Một tiếng ‘có’ của nữ nhi như thiên âm vang vọng, ông thở dài một hơi, phụ thân đã biết, vậy không phải lỗi của hắn, phụ thân không thể trách tội lên đầu hắn được. Triệu đại nhân mỗi khi nói đến phụ thân của mình, đều run rẩy như nhắc tới cọp, không chỉ ông, mà đệ đệ ông lẫn toàn bộ tôn thất đã từng theo học phụ thân ông, đều không thể không cẩn thận kẹp chặt đuôi, làm việc đàng hoàng một chút.
Cũng vì thế, khi phụ thân mang theo linh cữu mẫu thân về quê cũ, dù không dám tổ chức rầm rộ, nhưng phải nói là toàn bộ đệ tử tôn thất lẫn con em quan lại, nhất là mấy tên đệ tử hoàn khố trẻ tuổi, đều thắp hương cầu nguyện, đặt bàn tiệc lớn ăn mừng. Ăn mừng, đương nhiên là vì thoát khỏi ánh mắt sắc bén, lỗ tai nhanh nhạy của phụ thân, thắp hương, tất nhiên là vì cầu cho phụ thân đừng bao giờ hồi kinh.
Không nghĩ tới ảo mộng nhanh chóng vỡ nát như vậy, vừa mãn tang kỳ, hoàng thượng đã nhanh chóng triệu hồi phụ thân, lại còn giao cho trọng trách lớn, trông coi kỳ thi mua xuân năm tới. Nhưng tên ăn chơi trác táng trong toàn kinh thành, tốt nhất thời gian tới nên rúc đầu trong phủ, đừng có bao giờ ra ngoài, nhất là không thể bày thói hoàn khố trên con đường học sĩ đại nhân ngồi kiệu từ Triệu phủ đến hoàng cung.
Triệu đại nhân thở nhẹ một hơi, ra hiệu cả nhà đi nghỉ ngơi, hắn có thể yên tâm kê cao gối ngủ ngon rồi. Đêm nay Triệu phủ có một người khó ngủ, lăn qua lăn lại mãi vẫn không thể đi vào giấc mộng. Nàng ấy còn đang bận thất kính mà mắng nhiếc một vị hoàng tử trong hoàng cung, mà vị hoàng tử đó lúc này đang vô cùng ngon giấc, mơ về người vẫn đang mắng chửi hắn. Thất điện hạ thực sự là vô tội, hắn vốn không hay biết gì về chuyện này, toàn bộ là do Tĩnh công chúa suốt ruột mong thân ca ca rước tẩu tử trở về, nên mới cầu cứu mẫu phi nhà mình.
À, nhưng mà thất điện hạ chắc cũng không vô tội nổi nữa, vì trong giấc mơ, hắn cũng đang nghĩ biện pháp khiến phụ hoàng đồng ý hôn sự này, đương nhiên hắn sẽ không mang Vân đại nhân ra khiến phụ hoàng phải đồng ý, hắn muốn, đó là phụ hoàng chấp nhận người hắn yêu, như bao người phụ thân yêu thương nhi tử khác. Dù biết là gia đình đế vương, nhưng từ nhỏ hắn đã biết, phụ hoàng khác với các đế vương khác, ông làm một hoàng đế thành công, đối với hắn, cũng là một phụ thân thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...