Các vị công tử tiểu thư xung quanh đều đang hăng hái tham gia các cuộc thi nhỏ, chỉ riêng thất điện hạ sắc mặt càng ngày càng lạnh xuống, ánh mắt chỉ chăm chú vào một bóng hình. Mà người bị nhìn chăm chú kia cũng đang như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Nàng biết hắn đang nhìn nàng, nàng đều cảm giác được ánh mắt nóng rực đang khóa chặt lấy bản thân, nàng nghĩ muốn quay lại nhìn hắn một chút, chỉ một chút thôi, nhưng nàng không thể. Nàng sợ, sợ chỉ một cái nhìn sẽ làm lung lay quyết tâm của bản thân, nàng sợ sẽ khuất phục dưới đôi mắt hắn.
Sau khi thi làm hoa đăng sau, mọi người đều từng nhóm từng nhóm hẹn nhau đi bộ tới Tinh hồ thả đèn lồng, tam công chúa cùng cửu hoàng tử cũng muốn cùng đi, chỉ ngại hoàng huynh nhà mình vẫn đang ngồi yên chưa thèm đứng dậy, cũng không dám lộn xộn. Huynh muội thế tử Thuần Vương phủ cũng tới cáo từ, hai người họ định rủ Khải Ca cùng tới Tinh hồ, liền đi tới bên cạnh nàng.
“Muội muốn cùng đi không?”.
MK Lam nhã nhặn đề nghị, Khải Ca hơi do dự, nàng thực sự muốn trở về, lúc này nàng không muốn lại chạm mặt Mặc Kì Túc bên ngoài, sợ hắn tới gần nàng. Nàng biết phản ứng của nàng khiến hắn rất không vui, nhưng nàng cũng không biết nên làm như thế nào. Nàng rất sợ mình sẽ lún sâu vào mối tình cảm này mà không thoát ra được, nàng thích hắn, nhưng điều đó chưa đủ để nàng buông tha cho tự do của mình. Nàng hiểu rõ thân phận của nàng, dù vào hoàng gia cũng không thể trở thành chính phi của hắn, huống chi dù có trở thành chính phi, nàng cũng không tin tưởng bản thân có thể chịu đựng được khi nhìn thấy hắn ở bên người khác.
Không phải nàng không tin hắn, mà nàng biết hắn là người cao quý như thế nào. Hắn tương lai sẽ tranh giành ngôi vị cao quý kia, sao có thể chỉ vì nàng mà buông tha cho hết thảy. Một khi hắn đã muốn tranh giành, thì trợ lực từ nhà vương phi sao có thể thiếu, những thứ đó nàng không thể cho hắn, nàng cũng không muốn mình trở thành vật cản của hắn, vậy bọn họ đừng nên bắt đầu.
“Muội hơi mệt, có lẽ nên trở về nghỉ ngơi một chút, mọi người đều đi vui vẻ nha”.
Nàng cười mềm nhẹ từ chối, quay người xoay bước muốn rời khỏi. Nhưng Mặc Kì Túc sao có thể khinh địch dễ dàng để cho nàng rời đi như vậy. Hắn nhanh chóng đứng dậy, ngăn nàng lại.
“Khải Ca, muội chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi muội”.
Phất tay khiến cho đệ đệ muội muội tự đi trước, hắn đến trước mặt nàng, khẩu khí không cho phép cự tuyệt. Khải Ca thấy hắn ngăn ở trước mặt, khẽ thở dài. Có lẽ bọn họ vẫn phải nói rõ ràng, nàng vốn muốn kéo giãn dần khoảng cách, sau đó dùng thời gian mài mòn tình cảm này, sẽ không khiến quan hệ của họ quá căng thẳng. Không nghĩ tới vẫn phải đi tới bước này, vậy đành dùng dao sắc chặt đay rối thôi. Tự hạ quyết tâm trong lòng, nàng gật nhẹ đầu, dẫn đường cho hắn đi theo tới nhã gian riêng của nàng.
“Muội đang tránh mặt ta?”.
Thất điện hạ không cho nàng có cơ hội hòa hoãn, lập tức trực tiếp vào vấn đề.
“Muội...không có”.
“Trước đó muội không như vậy, muội còn nói không có”.
Có lẽ khi vướng bận vào tình cảm đều khiến con người ta trở nên ngu ngốc. Thất điện hạ thông minh tài trí giờ phút này không hề muốn nghĩ tới dùng mưu trí đối với nàng, chỉ muốn trực tiếp hỏi rõ ràng, sau đó trực tiếp ôm nàng vào lòng, giữ chặt nàng, không bao giờ để nàng có thể rời xa hắn. Sao nàng có thể tránh né hắn, hắn đã tìm nàng lâu như vậy, nàng đừng mong có thể thoát khỏi hắn.
“Muội mệt mỏi, nên muốn về trước nghỉ ngơi một chút”.
“Vậy ta đưa muội trở về”.
Nàng hơi hối hận, không nghĩ tới hắn sẽ như vậy, có lẽ nàng đã quá vội vàng, nàng nên tỏ ra bình thường, chờ đến khi trở về Nguyên Châu rồi, bọn họ lâu ngày không gặp thì sẽ dần có khoảng cách thôi phải không. Sau này nàng sẽ không trở lại kinh thành nữa, hoặc cũng yên lặng mà đến, thầm lặng mà đi thôi.
“Không cần đâu, xe ngựa của muội ở ngay hậu viện, đã có hộ vệ đi theo rồi”.
“Đêm nay đường rất đông, xe ngựa không đi ra được đâu, để ta đưa muội về. Giờ này rất hỗn loạn, muội đi về ta không yên tâm”.
Nàng không còn cách khác, đành ưng thuận. Đường lớn đã có nhiều người di chuyển về Tinh hồ thả hoa đăng, nàng thả chậm cước bộ đi bên cạnh Mặc Kì Túc, dần dần ra khỏi con phố đông người, hai bên đường treo đầy đèn lồng đỏ mộng ảo khiến trái tim nàng không hiểu sao nghẹn lại. Nàng thức sự phải bỏ qua hắn? Mặc Kì Túc là người đầu tiên khiến nàng nảy sinh tình cảm của cả hai kiếp người, dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Không có tiếc nuối gì chăng?
Mặc Kì Túc đang yên lặng đi bên cạnh nàng, trong đầu chạy qua hàng trăm ý tưởng. Hắn vẫn không thể hiểu nổi vì sao nàng lại trở nên như vậy, là điều gì đã khiến nàng trở nên như thế.
Đến bên xe ngựa của Mặc Kì Túc, hắn lên trước, sau đó nàng dẫm nhẹ lên ghế đôn nhỏ, vịn tay Ngọc Nhi vào xe. Xe ngựa của MK Túc rất lớn, tường đối diện cửa xe mở ra một bàn trà nhỏ, trên bàn đã sẵn trà thơm cùng điểm tâm ngọt tinh xảo. Lúc này khí áp quanh thân thất điện hạ khiến nàng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, ngồi cách nhau một bàn trà làm nàng thả lỏng hơn nhiều, cảm giác an toàn hơn. Đợi nàng ngồi xuống, MK Túc đẩy tới một ly trà nhỏ, hương trà thanh lương phiêu tán khắp trong xe.
“Muội thử, cống phẩm từ Giang Nam, hương vị không tồi”.
“Đa tạ điện hạ”.
“Gọi ta Túc ca ca”.
Giong nói MK Túc hơi căng lên, hắn tức giận, nàng vẫn không muốn thân cận hắn sao, một tiếng Túc ca ca cũng không muốn gọi. Khải Ca hơi căng thẳng, nhỏ giọng hô một tiếng ‘Túc ca ca’ rồi cúi đầu, tay nắm nhẹ chén nhỏ.
“Ta không muốn vòng vo, chỉ sợ gây ra hiểu lầm gì đó giữa chúng ta, vậy muội nói đi, điều gì khiến muội đối xử với ta như vậy?”.
“Muội đối xử với huynh thế nào cơ”.
Nàng cố tình tỏ ra không hiểu, muốn nói cho qua chuyện, nhưng hiển nhiên thất điện hạ không nghĩ dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.
“ Đừng cho là ta không biết, tối hôm nay muội luôn tránh nhìn ta, ta làm gì khiến muội không vui sao?”.
“Không có...”.
“Vậy vì sao?”.
“Không có chuyện gì cả, thật sự”.
Mặc Kì Túc không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nàng, dưới ánh đèn lưu ly tỏa ra từ tường xe, khuôn mặt vẫn còn non nớt của Khải Ca bỗng trở nên sắc nét hơn, khi có khi không tỏa ra tư thái kiều mị của thiếu nữ, khiến hắn có chút khó kiềm chế, chỉ muốn ôm chặt lấy nàng, khảm nàng vào trong lòng của mình.
Ánh mắt của MK Túc không rời, khiến nàng không chịu nổi, vành tai cùng gò má khẽ ửng hồng, nhịp tim gia tốc mà nàng không thể điều khiển được. Trí óc không điều khiển được phản ứng bản năng của thân thể, nàng biết mỗi khi hắn nhìn nàng đắm đuối như thế, cơ thể nàng luôn không kiềm được đáp lại hắn, trái tim nàng vì hắn mà lạc nhịp.
Một lúc lâu vẫn không thấy hắn trả lời, nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn lướt qua bên cạnh, ánh nhìn bị đôi mắt nóng cháy của hắn khóa chặt lại.
“Muội hiểu đúng không, ta đã nói, ta đã tìm kiếm muội thật lâu”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...