Khai Cục Đã Bị Đuổi Ra Khỏi Hào Môn


Cửa từ đường bị đóng lại.


Trái tim suýt nữa rới ra khỏi họng của Bạch quản gia chậm rãi dịu xuống.


Hắn nhìn Bạch Liêm, ánh mắt thật phức tạp.


Tương Thành, cách Bắc Thành xa nhất, cũng là một thành phố xa xôi cách Giang Kinh nhất.


Bẩn loạn không chịu nổi, ngư long hỗn tạp, là nơi sa đọa nhất cả nước, ngay cả ga tàu điện cũng không có.


Bạch Liêm đang hơi đăm chiêu nhìn bài vị Bạch gia, lịch sử gần hai trăm năm.


Cô hỏi quản gia trong tâm tình phức tạp: "Bây giờ vẫn còn Bạch Y Hành ư?"

Bạch Y Hành là một trong mười đại danh khúc thiên cổ, khúc ca dạy học của Đại Học Giang Kinh, bất kì học sinh tiểu học nào cũng biết, Bạch quản gia nghĩ chắc cô đang gợi chuyện, nhân tiện nói: "Đại tiểu thư, ngài sao lại nghịch ngợm đến mức này chứ? Người nào cũng có vận mệnh, cả đời là vậy.

Cô nghĩ thử xem, có người sinh ra trong nghịch cảnh cũng có thể trở mình, có người cho dù được cho điều kiện tốt nhất cũng chỉ phí phạm! "

Hoành cảnh sống lúc nhỏ của Đại thiếu gia không tốt, nhưng đỗ thủ khoa thành phố rồi đi Đại Học Giang Kinh, còn có một vị giáo viên uyên bác, dựa vào gia tộc Giang Kinh, địa vị của Bạch gia ở Bắc Thành cũng càng trở nên củng cố, ai cũng nói Đại thiếu gia không phải vật trong ao.



Bạch Khải Minh trông mong hai anh em Bạch Thiếu Kha làm rạng rỡ tổ tông, thi đỗ Giang Kinh, tốt nhất là phủ chí, không thì thị chí cũng được rồi.


Còn Bạch Liêm!

"Không phải của mình chung quy vẫn không phải của mình, mà những gì nhị tiểu thư có được hôm nay đều là do khả năng của cô ấy.

" Bạch quản gia nói trong chốc lát, lại cảm thấy không tất yếu lãng phí thời gian với cô, nên xoay người.


Hắn phải ngay lập tức đưa thiệp bái sư cho nhị tiểu thư.


Quản gia vừa xoay người, chợt nghe Bạch Liêm yếu ớt nói: "Đồ ông cầm của tôi thì sao?"

Quản gia sửng sốt, "Tôi! "

Hắn chưa nói xong, bỗng dưng ——

Tay Bạch Liêm tóm lấy áo hắn, đầu ngón tay thon dài trắng nõn dùng sức nhẹ.


Từ cổ truyền đếm cảm giác khó thở, quản gia không khỏi cúi người xuống, trái tim như bị người khác bóp chặt, bị bắt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt hắc ám âm trầm của cô!

Hắn hoảng hốt nhớ lại, mẹ của Bạch Liêm là Kỷ Mộ Lan, vẻ ngoài mỹ mạo từng kinh động cả Bắc Thành.


Hình như tất cả mọi người đều cảm thấy Bạch Liêm không được di truyền ưu điểm của Bạch Khải Minh và Ký Mộ Lan, hắn cũng như vậy.


Giờ thì hắn cũng không rõ nữa.


Bạch Liêm tán thưởng, bỗng nhiên vừa cười vừa đứng lên, cô siết lực tay, chậm rãi hỏi: "Biết kẻ trêu tôi khi trước có kết quả ra sao không?"

Khuông mặt Bạch quản gia vì khó thở mà máu tụ lại đến đỏ bừng.


Cô buông cánh tay đang bóp cổ hắn, không hề hoang mang mà giúp hắn sửa sang lại áo, thanh âm trầm nhẹ: "Đùa thôi mà, ông sợ gì chứ?”

Động tác có thể nói là ôn nhu.


Nhưng Bạch quản gia lại sợ hãi trong lòng, tiếng chuông cảnh báo trong đầu réo lên inh ỏi điếc tai!!

Tay hắn ôm lấy cổ, không ngừng ho khan.



Ánh mắt nhìn lại Bạch Liêm tràn đầy kinh hãi.


Bạch Liêm lại đẩy hắn đi, không còn cười nữa.


Giống như mặt nước đang sôi đột nhiên đóng băng.


Cô không chút hoang mang mà dùng hai cái ngón tay miễn cưỡng lấy đi tấm thiệp bái sư trên tay hắn, lạnh lùng thổi đi bụi bặm vô hình không có trên tấm thiệp, cảm xúc khó hiểu mà nói: "Chuẩn bị đi, tôi đến Tương Thành.

"

**

Hai ngày sau, Tương Thành.


Thành phố biên cảnh cách xa trung ương nhất, Vì Bạn Xứng Đáng cũng không đến nơi này.


Giao thông nơi này tồi tàn, thậm chí tòa nhà cao một chút thôi cũng ít thấy.


Bạch Liêm đứng trên cổng thành, hất ra chiếc mũ trùm đầu, ngẩng đầu lên.


Tường thành trải qua sương gió trăm ngàn năm, đất đá sụp đổ, mấy chỗ ẩm thấp mọc đầy rêu, hai hàng cây si được bố trí cho xong hai bên đường, ánh nắng chiếu qua khe hở lung lay.


Cô dùng tay xách một chiếc balo đen, bước chân tới cắm năm nén nhang, sương khói lượn lờ cuốn lên không trung.



Cách đó không xa, một cậu bé ngồi xổm trên đất nhìn chằm chằm bánh xe nước quay sang nhìn cô, thấy Bạch Liêm không đi, lại tiếp tục nhìn chằm chằm bánh xe nước.


Tiếng chuông điện thoại khiến Bạch Liêm bừng tỉnh.


"A Liêm, cháu chưa đến à?" Đây là cô của nguyên chủ, sống tại Tương Thành, từ giọng nói có thể nghe được vẻ rất cẩn thận.


Bạch Liêm vung balo về sau lưng, "Về ngay đây.

"

Mơ hồ thấy một giọt nước rơi xuống, không thấm vào bụi đất đã nhòe ra.


Cô nhìn năm nén nhang cháy xong, mới đội lại mũ trùm đầu, đi về phía nhà ga.


Bên ngoài Tương Thành có một con sông hộ thành, chia nhánh dẫn vào bên trong thành phố, trên con sông cửa thành có đặt một chiếc cối xay gió lớn làm từ gỗ, dòng nước chảy qua, cối xay gió chậm rãi xoay tròn.


Cậu bé nhận ra cô rời đi, cuối cùng cũng di chuyển, đi theo cô vào bến xe bus.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận