Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Edit: Huongbb

Sáng sớm, sương lạnh.

Trời quang buổi sớm, thỉnh thoảng có vài con gió nhẹ thổi qua mang theo chút hơi ẩm trong không khí, có một chiếc xe SUV dừng tại một con đường nhỏ khá yên tĩnh.

Một người phụ nữ bước xuống xe, cười nói với người đàn ông bước ra từ ghế lái, "Cám ơn".

Người đàn ông cười cười phụ họa, nhìn người phụ nữ đi về phía cổng, vào sân, cuối cùng biến mất sau cánh cửa, anh ta mới khom người vào xe và lái đi.

Sau khi Lãnh Tĩnh vào nhà đóng cửa, nhịn không được qua 'mắt mèo' trên cửa nhìn chiếc xe mới khởi động. Chính mình đưa ra yêu cầu... mà cái loại yêu cầu chẳng ra làm sao thế này, anh ta không những không hỏi nguyên nhân mà còn hết sức phối hợp với cô.... Hàn Tự ơi Hàn Tự, anh đúng là một người kỳ lạ....

Ngay khi đang tự mình cảm thán, đột nhiên -----

"Lưu luyến đến thế à?" - Giọng nói không lớn không nhỏ, không mặn không nhạt yếu ớt vang từ lầu hai xuống.

Cả người Lãnh Tĩnh cứng đờ, theo thói quen muốn quay đầu nhìn nhưng lập tức kéo trở lại kịp, đầu vừa kịp điều chỉnh, biểu tình dữ tợn trên mặt cũng được sắp xếp cẩn thận, cân nhắc đôi chút, Lãnh Tĩnh đột nhiên dằn cơn giận đang nổi lên.

Lãnh Tĩnh, bày ra bộ dáng coi rẻ ngang ngược tất cả.


Lãnh Tĩnh, quăng cho tên 'Tiểu Bạch Kiểm' một ánh mắt bạo lực hung tợn!

Lãnh Tĩnh an ủi bản thân, đột nhiên coi người trước mắt như không khí, không nói câu nào xách hai túi to đi lên lầu.

Trong túi là cái vật dụng đắt tiền do Hồ Nhất Hà mua về từ chuyến đi trăng mật tặng cô, một phần là cô chạy tới mượn chỗ Hồ Nhất Hạ nghiên cứu, Lãnh Tĩnh cứ như vậy mang chúng đi ngang qua tầm mắt đen láy nóng bỏng đang chiếu lên người cô, cứ như vậy mà đường đường chính chính tiến thẳng tới phòng ngủ.

"Này!" - Người đàn ông bị lãng quên từ đầu tới giờ mới nhỏ giọng hét lên.

Lãnh Tĩnh không thèm để ý tới anh ta, trực tiếp mở cửa - đi vào, lúc đang chuẩn bị đóng cửa phòng lại bị người ta ngăn cản. Anh ta giả vờ như muốn đẩy cửa đi vào, Lãnh Tĩnh chỉ tập trung tinh thần ngăn cản anh ta không chú ý làm hai túi to cùng một lúc rơi xuống sàn.

Trong gói to đều là một số túi xách và trang sức hàng hiệu, từ nhãn hiệu đứng đầu A đến C bao gồm đầy đủ các loại.

Địch Mặc từ khe hở cánh cửa anh ngăn lại có thể nhìn thấy rõ ràng những vật rơi trên đất, đột nhiên có hơi nóng nảy, "Này! Đừng có nói với tôi những thứ này đều do anh ta tặng cho cô nha?"

Lãnh Tĩnh dừng lại một chút mới hiểu được từ 'anh ta' trong miệng của 'Mặt Trắng nhỏ' này là đang chỉ ai, hai chữ 'không phải' suýt nữa buột miệng nói ra, cô ngừng lại một lúc, sau đó cười lên, "Haiz, cuối cùng tôi cũng biết được bộ dáng người đàn ông quét thẻ trả tiền đẹp đến mức nào!"

Đây là câu đầu tiên mà người phụ nữ này nói với anh kể từ chiều hôm qua tới giờ, nhưng lời này không chỉ không làm anh dịu bớt mà ngược lại khiến anh đột nhiên khẩn trương xoắn xuýt, "Cô không trao đổi gì với anh ta chứ?"

Nhìn nụ cười mập mờ nước đôi của cô thật sự dọa Địch Mặc một phen, đầu óc anh nóng lên, 'Hoắc' một tiếng thô bạo đẩy cửa đi vào, kéo cánh tay cô đi về phía giường, "Tôi không tin, tôi phải kiểm tra mới được, tự mình nghiệm chứng".

"Này này này!!!!" - Lãnh Tĩnh lúc này bị hù cho sợ hãi, đùa giỡn anh ta lại bị kéo lên giường luôn sao? Đây không phải là ý định ban đầu của cô đâu, cô vội vàng ngăn anh lại, "Muốn nghiệm cũng không tới lượt anh nghiệm đâu! Buông tôi ra!"

Lúc này đã muộn, váy của cô đã bị cậu vén lên đầu gối, mép váy bị cậu nắm chặt, hai tay bị anh chặn lại, nếu không ngăn lại kịp thời thì chắc chắn cô sẽ chết hết sức thê thảm -----

"Tối qua tôi ngủ ở nhà Hồ Nhất Hạ!!!"

"........."

"Anh điếc à? Tôi đã nói với anh là tối qua tôi ngủ ở.... Này này này sao anh lại tiếp tục vén???"

"........."

Chiếc áo jeans cọc tay bị anh kéo xuống, chiếc đùi trắng cũng lộ ra, Lãnh Tĩnh gần như muốn khóc không ra nước mắt, đột nhiên ----

Đè nặng trên người bỗng nhiên nhẹ bớt, động tác dã man của người nào đó cũng ngừng, anh trở mình, trên mặt đó, đang nhìn cô, nhìn chăn chú, đột nhiên 'A' cười lên, "Chỉ chọc cô chơi thôi!"


Chọc...

Cô...

Chơi???

"Thật ra từ sớm tôi đã biết cô gạt tôi rồi" - Trên mặt anh còn viết năm chữ: Thắng ngay từ trận đầu.

Tha thứ cho cô nàng Lãnh Tĩnh đang ngây ngốc vẫn còn nằm trên giường, đôi mắt trợn trừng to, không nhúc nhích. Địch Mặc cười vuốt ve mặt cô, giúp cô vén mái tóc bị rối, xong rồi mới đứng dậy tới chỗ đống đồ cạnh cánh cửa, nhặt lên một tấm thiệp trên một hộp quà, tâm tình vui vẻ đọc lên hàng chữ trên đó: "Này nhóc Lãnh nhị, đây là dầu thần kỳ Ấn Độ mình không rất khó khăn mới có được, mang theo nó chinh phục hết tất cả giống đực trên toàn bộ thế giới thôi.... Cộng thêm ba dấu chấm than. Chữ ký Hồ ly".

".........."

"Thật ra lúc tôi vừa mới vào cửa đã thấy mảnh giấy này" - Địch Mặc đến bên cạnh mở ra hộp giấy rồi trở lại giường, "Bạn bè của cô thật thú vị, đây rõ ràng là bình pheromone nước hoa, vậy mà cô ta lại gọi nó là dầu thần kỳ Ấn Độ gì chứ?"

Lãnh Tĩnh, bình tĩnh của mi đi đâu rồi?

Lãnh Tĩnh, sự nhanh trí của mi ở đâu?

Lãnh Tĩnh, miệng lưỡi khéo léo của mi chạy đâu hả?

Hiệp thứ nhất, hoàn toàn thất bại.

Làm như không quan tâm tới thất bại từ chiêu thứ nhất đả kích lòng tự trọng của đối phương, lúc này so với tên đàn ông xảo trá như hồ ly này hoàn toàn không thể thực hiện được, Lãnh Tĩnh bắt đầu giống trống khua chiêng chuẩn bị ra chiêu thứ hai.


Lúc ăn trưa, Lãnh Tĩnh đem vấn đề này ra mở đầu, "Vậy đến cùng khi nào anh mới định tìm việc?"

Người nào đó lớn tiếng trả lời, "Hầu hạ cô là công việc của tôi".

Lãnh Tĩnh thật sự muốn tát một cái lên người anh ta, nhất định phải nhịn, dù thế nào cũng phải nhịn cái miệng xấu tính này, từng bước dụ dỗ anh ta vào lưới, "Nếu không thì như vậy đi, anh tới Corrine làm trợ lý của tôi. Cấp trên cho phép tôi có một trợ lý, tôi cảm thấy anh rất có năng khiếu nhạy cảm về phương diện thiết kế, chỉ cần anh tới làm việc, tôi sẽ trả lương cho anh".

Tuy là lời nói trôi chảy hợp tình hợp lý, nhưng đôi mắt sắt bén như lưỡi câu đang nhìn chăm chú chờ đợi bất kỳ biến hóa nào trên khuôn mặt của anh ta.

Quả nhiên, anh ta rũ mắt xuống, quả nhiên, đôi mắt lúc ngẩng lên khi đó cùng với lúc vừa rồi rũ mắt xuống lưỡng lự hoàn toàn biến mất nay lại giống như không để ý tới cười nói, "Tôi nghĩ rằng trang phục của phụ nữ phải để phụ nữ mặc mới thuyết phục hơn đàn ông chứ, cô muốn một người đàn ông giúp phụ nữ thiết kế trang phục như thế nào đây?

Một cái cớ to đùng thế này.... Lãnh Tĩnh hoàn toàn bị anh ta đánh bại tơi tả.

Ăn xong một miếng thạch, rồi chầm chậm nói, "Ừ, cứ quyết định như vậy đi. Hoặc là ngày mai anh tới công ty Corrine đi làm với tôi, hoặc là sau khi tôi tan làm trở về, anh và hành lý của anh biến mất khỏi mắt tôi".

Anh ta dừng lại một chút, không trả lời.

Lãnh Tĩnh nhìn vẻ mặt đột nhiên trầm xuống của anh ta, trong lòng cười điên cuồng: Xem ngày mai tôi không đem anh vạch trần bộ mặt thật của anh ta trước mặt mọi người thì...

Hết Chương 25.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui