“Điện thoại di động không có tín hiệu vì tôi động tay động chân”. - hòa thượng Đàm gượng gạo nhích nhích sang bên, dường như sợ Xuân Thất thiếu đánh anh ta - “Thật ra vẫn có thể kết nối internet, nhưng hai người có suy nghĩ và ý thức, hai lần trước lúc chúng ta đến khách sạn Hoàng Tuyền đều bị cô lập với thế giới bên ngoài, không có cách liên lạc gì hết. Cho nên tôi đoán trải qua kinh nghiệm hai lần trước, hai người sẽ không thử xem nữa. Kết quả hai người thật sự không thử. Nhưng bây giờ cũng không cần thử, bởi vì không có điện thì không có gì cả. Thật ra thì… vẫn chưa tìm được nguyên nhân tại sao hai lần trước vào khách sạn lại hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài”.
“Tôi thật sự muốn đánh anh một trận”. - Xuân Thất thiếu nổi cáu, nói.
“Đừng, đừng, đối mặt với kẻ địch mạnh chưa biết, chúng ta vẫn nên liên thủ đúng không?” - hòa thượng Đàm cười lấy lòng.
“Tại sao lại gài bẫy Hàn Băng?” - Xuân Thất thiếu hỏi, ẩn chứa sự tức giận.
“Không phải là tôi muốn gài bẫy Hàn Băng, người tôi muấn gài bẫy là… anh” - hòa thượng Đàm biết lỗi, không khỏi co rúm lại - “Nhưng muốn giở trò trước mặt anh khá khó khăn, tôi lại biết anh hết lòng hết dạ với Hàn Băng... Tôi cảm thấy nếu tôi bắt được cô ấy, chắc chắn anh sẽ mắc câu”.
Anh ta nói ấp a ấp úng, tuy nhiên Hàn Băng và Xuân Thất thiếu đều hiểu, nhanh chóng liếc nhìn nhau, không hề lên tiếng. Trong lòng Hàn Băng đang sôi trào, cô không tin Xuân Thất thiếu có tình cảm với cô, chỉ cho rằng anh là công tử lăng nhăng vui đùa tùy thích thôi. Nhưng mà… dường như hòa thượng Đàm lại tin chắc như vậy. Mà trên thực tế, sự mất tích của cô quả thật đã đưa Xuân Thất thiếu đến. Lẽ não cho đến nay đều là cô hiểu lầm anh sao?
Không. Đây không phải là lúc suy nghĩ chuyện này. Hàn Băng lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại hỏi: “Tại sao giở trò trước mặt tôi là dễ hơn?” - nói thật ra, nghe người ta nói như vậy, cô vẫn rất chạm tự ái.
“Bởi vì... thể lực cô kém, nhẹ cân, tiện cho tôi mang đi vài nghìn dặm. Cô ở một mình bên ngoài, dễ dàng tiếp nhận tác động tâm lý lại dễ dàng trúng thuốc mê…”
“Anh bỏ thuốc mê tôi”. - Hàn Băng vừa nghe đã nổi nóng, trong nháy mắt cơn tức giận chiến thắng nỗi sợ hãi, cô bật dậy, hai tay bóp cổ hòa thượng Đàm, ra sức lắc vài cái - “Vậy mà tôi lại tốt với anh như vậy, còn mời anh đến nhà tôi ở”.
“Thuốc bào chế theo Đông y cổ truyền, hoàn toàn không có độc tố hóa học”. - hòa thượng Đàm vội giải thích - “Có một chút thành phần khiến người ta nảy sinh ảo giác, nhưng vô hại với cơ thể. Tựa như người què thời cổ đại, cho một loại thuốc bột vào tóc trẻ con, đứa trẻ sẽ thấy hai bên là dòng sông cuộn trào mãnh liệt phía sau có mãnh thú truy đuổi, chỉ có chạy về phía trước mới có thể an toàn, dược tính biến mất lại vô sự. Là… loại này”.
Hàn Băng sờ tóc mình theo phản xạ, dĩ nhiên chẳng tìm thấy gì cả.
“Tôi cho cô ngửi mùi hương, tên là mê hồn hương, không dùng loại thuốc bột cấp thấp”. - hòa thượng Đàm lại giải thích, sau đó có phần đắc ý - “Loại cổ thuật thần kỳ này phần lớn đã thất truyền, may mà vẫn còn hai phương thuốc gia tộc tôi truyền lại.”
“Sao anh tính được thời gian Hàn Băng hôn mê vậy? Tôi vừa đến cô ấy đã tỉnh lại.” - Xuân Thất thiếu xen mồm vào.
“Thực ra tôi không biết tại sao anh vừa đến thì cô ấy đã tỉnh dậy.” - hòa thượng Đàm ăn ngay nói thật - “Mê hồn hương có tác dụng trong một chu kỳ mặt trời mọc rồi lặn. Lúc anh đến mặt trời còn chưa mọc, cô ấy phải ngủ thêm một lát nữa mới đúng. Trên thực tế thấy cô ấy đột nhiên tỉnh lại, tôi cũng giật mình. Nếu nói là người đẹp ngủ trong rừng, cũng đâu thấy anh hôn cô ấy.”
“Thấy? Anh làm sao thấy được? Lẽ nào anh còn cài máy quay lén trong phòng tôi? Tên biến thái!” - Hàn Băng lại bắt được chỗ sơ hở, giận không nhịn được, lại bóp cổ hòa thượng Đàm.
Hòa thượng Đàm không dám phản kháng, chỉ chật vật tránh né. “Máy quay chỉ ở phòng ngủ và phòng khách, phòng tắm không có. Vả lại, tại nơi âm u kinh khủng như vậy, cô cũng không thể nào cởi quần áo ra ngủ, hoàn toàn không bị tôi thấy được thứ gì không nên thấy mà. Tôi vẫn rất lịch sự với cô, đừng bạo lực như vậy được không? Lúc trước thấy cô dịu dàng ít nói, nào biết cô lại là cô lại là dã man vậy chứ”.
Thấy Hàn Băng giận đến mức mặt đỏ bừng, cho dù đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng Xuân Thất thiếu vẫn không nhịn được lòng mềm như nước. Anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết kéo Hàn Băng lại bên cạnh, nói với hòa thượng Đàm: “Nói cả buổi cũng không đến vấn đề chính. Thôi đi, anh nói rõ ràng tại sao lại gài bẫy Hàn Băng trước đã.”
Hòa thượng Đàm ngẫm nghĩ trong giây lát: “Thật ra thì tôi đã đến thành phố B từ hơn một tháng trước, vẫn quan sát hai người.” Tôi biết giữa hai người xảy ra chuyện, tuy không biết nguyên nhân là gì, cũng biết Hàn Băng đã thôi việc rồi. Lẽ ra tôi còn tưởng như vậy tôi sẽ không thể lợi dụng Hàn Băng làm cầu nối, nhưng tôi lại thấy anh thường xuyên rảnh rỗi đi xung quanh dưới lầu nhà Hàn Băng, còn theo đuôi cô ấy, cũng biết anh tình thâm chưa dứt, cho nên quyết định vẫn xuống tay từ cô ấy theo kế hoạch.”
Hàn Băng giật mình nhìn Xuân Thất thiếu, thấy anh kiên trì im lặng, nhưng màu đỏ trên mặt rất khả nghi, cả trái tim cô đều rối loạn.
“Có chuyện hai người không biết”. - hòa thượng Đàm đột nhiên lộ ra nét cười đắc ý lại ngượng ngùng – “Bản thân tôi làsự kết hợp của công nghệ cao hiện đại và văn hóa Trung Hoa truyền thống”.
“Anh là kẻ giả mạo người xuất gia, đôi khi là hòa thượng, đôi khi lại là đạo sĩ.” - Hàn Băng hừ một tiếng.
“À không, tôi cũng có thực tài mà.” - hòa thượng Đàm nghiêm túc nói.
“Là bỏ thuốc mê con gái à?” Xuân Thất thiếu hơi giễu cợt.
Nhưng hòa thượng Đàm nhíu mày: “Đừng xem thường người khác. Tôi biết xem tướng và phong thủy, bản thân lại có bài thuốc cổ gia truyền. Hơn nữa, tôi còn là hacker, có kĩ thuật rất cao đó.”
Chuyện này khiến Xuân Thất thiếu và Hàn Băng đều kinh hãi.
“Thật mà, thật mà. Nếu không tại sao tôi có thể hack được hệ thống máy tính của khách sạn Hoàng Tuyền, lấy được quyền quản trị, không cần thông qua hệ thống đặt phòng chính thức, cũng không cần kinh động bất cứ ai mà có thể ra vào tùy ý chứ? Làm sao có thể hack máy tính Hàn Băng, biết cô ấy muốn tìm công việc ở đâu chứ?”
“Đây chính là sự kết hợp của công nghệ cao hiện đại và văn hóa Trung Hoa truyền thống à?” - Hàn Băng suýt nữa tức điên lên. - “Đã có bản lĩnh đến vậy, thế vừa rồi là ai suýt tè ra quần hả? Còn nữa, công việc tôi ứng tuyển là thật sao?”
Hòa thượng Đàm rất lúng túng, gật đầu nói: “Công việc là thật, tôi thấy cô nộp đơn xin việc cho studio chụp ảnh kia, cho nên cũng nộp sơ yếu lí lịch. Kết quả rất khéo là chúng ta lại đồng thời được nhận. tôi cảm thấy đây là ý trời, nên kiên định thực hiện kế hoạch của mình.”
“Tại sao lại phải ra tay với tôi ở căn nhà đó?” - Hàn Băng nghi ngờ, đột nhiên nhớ đến cảnh ngộ lúc đó. Cảm giác thời gian rối loạn kia, căn phòng tắm phong cách La Mã lộng lẫy kia, cái tháp nhỏ màu vàng kia, còn có tấm hình nhỏ bên trong. Cô gái xinh đẹp đầu thế kỷ mười chín đang yên lành bỗng biến thành cô gái tóc trắng hung tợn…
“Cô à, cô cũng khiến tôi không ứng phó kịp đó”. - hòa thượng Đàm chớp chớp mắt đầy vô tội - “Vốn là tôi còn chưa chuẩn bị xong, đang đấu tranh xem có nên lợi dụng cô hay không. Nhưng mê hồn hương nằm ở trong ba lô của tôi, hôm đó không biết lúc nào, cũng không biết tại sao bình hương lại bị đổ ra ngoài một ít. Dù sao cô đã ngửi thấy một chút - Lúc đó cô còn hỏi tôi mùi gì mà thơm ngát đến vậy, giống như một ao sen nở rộ”
Hàn Băng gật gật đầu, nhớ lại việc đó.
“Chỉ rỉ ra một chút lại khiến tôi tiêu mất ý thức ư?” - cô kinh ngạc
“Tôi cũng cảm thấy không thể nào, có lẽ thể chất cô đặc dị, nhạy cảm hơn người khác. Bằng không làm sao cô lại bắt được rất nhiều sóng điện não mãnh liệt, nghe thấy ‘ma’ nói chuyện chứ. Dù sao tôi thấy cô mãi không xuống lầu, đi lên xem thử phát hiện ra cô đã hôn mê. Tôi sợ sau này cô hoài nghi mê hồn hương của tôi, nên dứt khoát tương kế tựu kế lại cho cô hít thêm một chút nữa, đưa thẳng cô từ thành phố T đến đây. Sau đó chụp hình cộ, giả bộ bắt cóc cô, lừa Xuân Thất thiếu lập tức chạy đến”.
Hàn Băng trợn to mắt. Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Nhưng vì sao luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường. Nhìn bộ dạng hòa thượng Đàm không giống nói láo, lẽ nào lúc đó cảnh tượng bà cô tổ biến hình đáng sợ ấy là do mê hồn hương sao? Hương này có thành phần gây ảo giác, quả thật cô lại rất dễ dàng tiếp nhận tác động tâm lý…
Nhưng mà không đúng, trước khi hòa thượng Đàm xuất hiện, cô đã từng mơ thấy bà cô tổ. Hơn nữa, Xuân Thất thiếu cũng thấy bức tranh bà cô tổ mờ mờ ào áo ở gác mái nhà anh. Chuyện này là sao?
Tất cả mọi chuyện đã xảy ra tưa như có một sợi dây vô hình nối liền, bao gồm việc cô bị hòa thượng Đàm bắt cóc cũng như có một bàn tay vô hình từ từ điều khiển.
Mỗi người họ đều nằm trong bẫy, mỗi người họ đều không thấy rõ toàn bộ sư việc.
Chỉ nghe thấy hòa thượng Đàm tiếp tục nói dông dài bên tai: “Lúc gửi chuyển phát nhanh cho Xuân Thất thiếu, tôi cũng gửi hình cho studio chụp ảnh, còn nói hai chúng ta tìm được công việc mới, cùng đổi việc, cùng lắm giúp họ làm không công một ngày, không thu tiền công. Chuyện này có chút xin lỗi cô, nhưng tôi cũng không có gì để giải thích. Dù sao sau khi về cô trở lại Xuân Thị làm việc, Xuân Thất thiếu sẽ rất vui. Nhưng cô yên tâm, từ lúc dẫn cô đến đây, tuy có ngủ mê man, nhưng tôi vẫn ở phòng kế bên, chưa từng vô lễ với cô...”
“Anh dẫn theo bạn đồng hành ý thức mơ hồ sao qua mắt được an ninh sân bay?” - Xuân Thất thiếu nói xen vào.
“Cho nên tôi nói tôi có bản lĩnh thật mà, chẳng qua chỉ dùng thủ thuật che mắt nho nhỏ thôi. Anh cũng biết cái gọi là thủ thuật che mắt thật ra là lợi dụng phương vị, kiểm soát tâm lý khéo léo và góc chết thị giác vân vân… có thể khiến người khác có thể thấy được thứ mà tôi muốn để họ thấy. Ví như hình ảnh tôi đẩy chiếc xe lăn, thiếu nữ mảnh mai ngồi trên đó, không thích nói chuyện. Thật ra lúc ấy, Hàn Băng vẫn trong trạng thái hôn mê, nhưng chỉ cần người khác cảm thấy cô ấy tỉnh táo là được thôi. Ngoại trừ người có ý chí rất kiên cường như anh, mắt người khác đều dễ lừa gạt. Đây cũng là cổ thuật đó.”
“Anh không nghĩ đến tôi sẽ không đến sao? Hoặc là tôi lập tức báo cảnh sát thì sao?” - Xuân Thất thiếu lại hỏi.
Hòa thượng Đàm cười rất gian: “Không phải anh đã đến rồi sao? Không phải anh không báo cảnh sát sao? Điều này nói rõ tôi thấy rõ ràng tình cảm mà anh dành cho Hàn Băng. Anh chính là kẻ trong truyền thuyết, không động lòng thì thôi, một khi động lòng sẽ cố chấp kinh khủng. Xem đi, tôi đoán đúng rồi”
Xuân Thất thiếu liếc mắt nhìn Hàn Băng. Ý là: Người khác cũng biết tình cảm anh đối với em, chỉ có em còn hoài nghi thôi.
Nhưng tâm tư Hàn Băng không có ở đây, vẫn nghĩ về chuyện bà cô tổ. Lúc này rốt cuộc nghe hòa thượng Đàm dừng lải nhãi, cô chỉ vào Xuân Thất thiếu, hỏi: “Được, tôi chỉ là mồi nhử, vậy tại sao anh nhằm vào anh ấy? Bà cô tổ anh và tổ tiên nhà anh ấy có ân oán tình thù gì sao?”
“Liên quan gì đến bà cô tổ tôi?” - hòa thượng Đàm sửng sốt.
“Vậy anh làm nhiều chuyện như vậy, hại tất cả chúng ta bị giam ở đây, rốt cuộc là vì sao?” - Hàn Băng rất kinh ngạc, không ngờ rằng mọi chuyện chuyển hướng, hoàn toàn không phù hợp với phỏng đoán của họ.
“Bởi vì khách sạn Hoàng Tuyền đó”. - hòa thượng Đàm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vô cớ rùng mình một cái, quyết định nói thật - “Chính xác là vì mảnh đất bên dưới khách sạn Hoàng Tuyền, mảnh bảo địa phong thủy này”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...