Khách Sạn Hoàng Tuyền

Trên ghế salon trong phòng khách, Xuân Thất thiếu và Lý Đạo đang ngủ say. Nếu không phải vẫn đang thở, họ trông như đã chết rồi vậy.

Hàn Băng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại bị nỗi nghi ngờ và bất an khống chế.

Lẽ nào tất cả chỉ là giấc mơ của cô? Vậy tại sao cô lại ngã ở tầng trệt? Nếu nói là cô mộng du, Xuân Thất thiếu và Lý Đaoh sao có thể đồng thời ngủ mất? Hai người họ nhất định sẽ canh giữ cho cô, giống như cô cũng se canh giữ cho họ. Nếu như quả thật là nằm mơ, vậy giấc mơ kia bắt đầu từ khi nào? Ít nhất, từ việc Xuân Thất thiếu và Lý Đạo ngủ trong phòng, cô có thể đoán được chuyện xảy ra trước đó là thật.

Nhưng thật sự là thật ư? Cô không phân biệt nổi. Mà cảm giác không biết là mơ hay ảo đó là nỗi khủng hoảng đáng sợ nhất.

Cúi đầu nhìn mình, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, còn dính phải thứ dơ dáy nào đó. Cho nên cô lấy bừa một bộ trong túi du lịch, vào phòng tắm thay ra.

Trước tiên cô lau người bằng nước lạnh để tinh thần tỉnh táo. Sau đó thay quần áo ra, rồi chải tóc, thậm chí còn trang điểm nhẹ. Cô không suy nghĩ gì nhiều, tựa như cứ tự nhiên làm thế. Khi phát hiện có gì đó không đúng, cô còn nghe thấy tiếng ca du dương khe khẽ. Bởi vì phòng tắm trống trải nên tiếng ca vang vọng mơ hồ không dứt.

Tiểu Yến Tử, mặc áo đỏ, ngày này hàng năm ghé tới đây…

Lặp đi lặp lại chỉ một câu này.

Cô bỗng giật mình, quay người lại nhìn xung quanh, tiếng ca kia im bặt. Nhưng khi cô quay lại đối mặt với tấm gương lớn trong phòng lần nữa, tiếng ca lại vang lên.

Cô nhớ được đây là một bản nhạc thiếu nhi, nhưng lời bài hát sai rồi. Rõ ràng là mặc áo hoa chứ không phải mặc áo đỏ, không phải là ngày này mà là mùa xuân.

Tiểu Yến Tử, mặc áo đỏ, ngày này hằng năm ghé tới đây…

Tiếng ca lại vang lên, Hàn Băng hoảng hốt, bởi vì cô đột nhiên phát hiện tiếng ca vang lên từ miệng mình. Cô không muốn hát, nhưng cổ họng không theo sự khống chế của mình. Mặt, mặt của cô, gương mặt trang điểm tinh xảo, lúc này khóe môi từ từ nhếch lên, nở nụ cười.


Cô không muốn cười, cô sợ đến mức muốn chết. Nụ cười kia kết hợp với ánh mắt hoảng sợ của cô có vẻ vặn vẹo mâu thuẫn cực kỳ, vẽ nên bức tranh mang vẻ điên cuồng. Nhưng thân thể này, tiếng hát này dường như đã không phải là của cô nữa. Vả lại, bỗng đâu cô lại mặc một chiếc váy liền đỏ chót. Nhưng mà, cô chưa bao giờ thích màu đỏ, cũng không mang theo đồ đỏ đi.

Cô vẫn là cô sao? Có phải cô bị tâm thần phân liệt rồi không? Trước kia cô từng xem bộ phim tương tự, đổi tới đổi lui cô là người có vấn đề nhất, chính cô là hung thủ.

Nhưng, không, không, không, không phải cô. Cô chỉ không thể khống chế ý thức của mình thôi. Dường như có một sức mạnh quái dị khổng lồ thao túng cô vậy. Đầu óc cô không nghe theo mình, hơn nữa còn làm chuyện cô không muốn làm!

Hai tay cô nắm chặt bồn rửa tay, kìm nén nỗi kích động muốn õng ẹo làm dáng. Hai loại ý niệm ngược nhau xâu xé cơ thể cô, khiến cổ họng cô vang lên tiếng hát quái dị. Kiểu nghi ngờ bản thân này khiến cô gần như điên cuồng.

Cô bị ma nhập. Cô bị đa nhân cách. Cô bị ma nhập. Cô bị đa nhân cách. Cô bị ma nhập. Cô bị đa nhân cách.

Hai ý niệm này không ngừng giao chiến trong đầu cô.

Lòng từ bi.

Đột nhiên ba chữ này hiện lên trong đầu Hàn Băng, cắt đứt sự chất vấn bản thân gần như dai dẳng của mình. Cô đột nhiên cảm thấy một sức lực dịu êm, ấm áp dâng lên từ bụng. Cô nghĩ nếu bất kể ai muốn điều khiển cô, có thể họ chỉ mượn cơ thể cô thoát khỏi cảnh khốn cùng mà thôi.

Đã vậy cô giúp nó.

Trong thoáng chốc, những ý nghĩ dồn ép bản thân biến mất. Cô nhất thời nhẹ nhõm, gần như bủn rủn, nếu không vịn vào bồn rửa tay thì cô không đứng vững nổi nữa. Mà đúng lúc này trong gương lại xuất hiện một người,

Diêu Thanh Dương. Diêu Thanh Dương đã chết!


Nhưng ông ta đã chết thật rồi sao? Nếu cảnh tượng gái ma giết người chỉ là giấc mơ, như vậy Diêu Thanh Dương chết cũng là hiện tượng giả.

Cô quay phắt đầu lại.

Diêu Thanh Dương đã đứng đằng kia, hơn nữa còn có một cảm giác chân thật mãnh liệt. Ông ta không chết. Ông ta là người thật! Hàn Băng tỉnh táo phán đoán. Nhưng ông ta vào phòng cô làm gì?

“Cô mặc váy màu đỏ rất đẹp đó!” - Diêu Thanh Dương đột nhiên cất lời. Trong nụ cười còn có một sự lạnh lẽo khiến người ta sởn gai ốc.

“Ông đến đây làm gì? Đi ra mau!” từng lỗ chân lông Hàn Băng đều dấy lên sự phòng bị.

Diêu Thanh Dương không nói gì, nhưng cũng không bỏ đi. Ngược lại đi đến gần Hàn Băng. Hàn Băng bị buộc phải lui về phía sau, mạnh miệng kêu lên.

“Ông đi mau. Nếu không tôi sẽ la lên. Xuân Thất thiếu và Lý Đạo đang ở bên ngoài”.

“Đi? Cô bảo tôi đi đâu hả?” - Diêu Thanh Dương cười u ám - “Vào khách sạn này rồi thì đừng hòng ai rời khỏi. Tôi không biết chuyện này là sao, nhưng tôi biết chúng ta đã sập bẫy rồi. May là tôi tỉnh táo. Ở trong mơ cô thấy tôi chết rồi đúng không? Bị Quế Thư kia giết chết à? Tôi cũng cho rằng tôi đã chết, nhưng trái tim tôi vẫn còn đập, cho nên tôi tự nói với mình đó là cơn ác mộng, cho nên tôi tỉnh lại. Hiện tại tôi sắp là cơn ác mộng của cô. Còn bọn họ à? Ha ha ha, nếu cô kêu bọn họ tỉnh lại được thì sao còn do dự hả?”

Ông ta vừa nói vừa tiếp tục đi đến gần. Thân là phụ nữ, trực giác Hàn Băng biết Diêu Thanh Dương muốn làm gì. Điều này khiến cô càng hoảng sợ hơn. Cô tiện tay cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bồn rửa tay, đập mạnh vào trong bồn. Chiếc cốc vỡ tan, cô cũng không để ý đến chuyện đứt tay, cầm lên một mảnh nhỏ, chĩa vào Diêu Thanh Dương.

“Ông còn đến gần nữa thì tôi không khách sáo đâu”.


Diêu Thanh Dương cười châm chọc: “Giả bộ làm liệt nữ trong trắng gì chứ. Đàn bà các người đều vô sỉ giống nhau. Sang trọng xinh đẹp thì cũng là loại vô liêm sỉ dưới mình kẻ giàu có thôi. Mà cho dù là quê mùa mập mạp cũng khinh thường đàn ông không có tiền không có quyền, dù người đó có chân tình thật ý đến đâu đi nữa. Không phải cô vì Xuân Thất thiếu giàu có mới mặc sức cho hắn chơi hay sao?”

“Câm miệng!”

Diêu Thanh Dương sỉ nhục cô, sỉ nhục Xuân Thất thiếu, khiến Hàn Băng tức giận không thôi.

Người trước mắt này ban đầu ra vẻ đạo mạo, có nghề nghiệp và địa vị khiến người ta ngưỡng mộ và tôn kính. Nhưng thật ra bên trong lại cặn bã cùng cực, mầm mống xấu xa, bản chất đê tiện khiến người ta kinh tởm.

“Không cho tôi nói à?” - Diêu Thanh Dương cởi nút áo - “Được rồi, vậy thì dứt khoát làm thôi. Cô mặc chiếc váy đỏ đó đi khắp nơi, trêu ghẹo ánh mắt người ta không phải là cần đàn ông sao? Tôi cho cô. Hiện tại tôi không còn là tên sinh viên nghèo nữa. Tuy không bằng Xuân Thất thiếu của cô, nhưng cũng là người giàu có. Cô có biết một năm tôi nhận bao nhiêu tiền phong bì hay không? Nói cho biết vài số thôi là cô sẽ không vứt bỏ tôi nữa, sẽ không vứt bỏ tôi vì những kẻ giàu có khác nữa”.

Đây là tên biến thái. Diêu Thanh Dương là tên biến thái. Không biết lúc trẻ ông ta yêu đương chịu đả kích thế nào, tóm lại tâm hồn ông ta đã hoàn toàn bị bóp méo. Ông ta là kẻ điên.

“Bộ váy này không phải là của tôi!” – Hàn Băng tuyệt vọng la lên. Hi vọng Xuân Thất thiếu và Lý Đạo có thể nghe thấy.

“Ồ, tôi thừa dịp cô té xuống lầu đã bỏ vào đó” - Diêu Thanh Dương cười khiến người ta sợ hãi từ tận xương tủy - “Tưởng rằng mấy người không mặc đồ đỏ thì tôi sẽ bỏ qua cho các người sao? Một đám đàn bà đê tiện, tất cả đều chết hết đi”.

Lời còn chưa dứt, Diêu Thanh Dương đã nhào lên. Hàn Băng lách mình, chui qua dưới nách Diêu Thanh Dương. Nhưng cô quá sợ hãi, động tác hơi chậm, không kể đến mảnh thủy tinh bể rớt khỏi tay, ngay cả chiếc váy đỏ cũng bị rách từ bả vai xuống đến tận eo, để lộ tấm lưng trắng nõn.

Thấy cảnh đẹp này, ánh mắt Diêu Thanh Dương sáng quắc đáng sợ. Nó đáng sợ đến mức chân Hàn Băng cũng rụng rời. Cô chưa từng trải qua chuyện khiếp đảm thế này, trong đầu chỉ có một chữ: Chạy!

Cô cố chạy ra ngoài, hoảng sợ chạy bừa. Lúc chạy ngang qua phòng khách nơi Xuân Thất thiếu và Lý Đạo đang ngủ, cô cố lay họ dậy, lớn tiếng la hét. Nhưng họ như đắm chìm trong giấc ngủ nguyên thủy tựa như cái chết, hoàn toàn không có ý tỉnh lại.

Cho nên cô chỉ đành chạy ra khỏi phòng, Diêu Thanh Dương nhe răng cười đuổi theo. Lúc đến đầu cầu thang cô chỉ cảm thấy da đầu căng chặt, vô cùng đau đớn, cả người bị kéo ngã xuống đất.

“Tôi xem cô chạy đi đâu? Các người đều bỏ chạy, dụ dỗ tôi xong lại bỏ trốn, nhưng không trốn khỏi lòng bàn tay tôi đâu!”


Khuôn mặt Diêu Thanh Dương giống như ác ma, khiến người ta không rét mà run. Trong cảnh Hàn Băng ra sức đấm đá và la hét inh ỏi, ông ta kéo cô lên cầu thang, lấy trong túi áo ra một sợi dây đã chuẩn bị từ trước, cột hai tay cô vào lan can, sau đó lấy một con dao giải phẫu trong cái hộp ra.

“Cô sợ tôi lắm sao?” – tiếng nói của ông ta đột nhiên nhẹ nhàng – “Được rồi, cô có thể không nhìn tôi. Tôi cắt da trán cô xuống che mắt cô lại được không? Sau đó, cô thích chết trước hay là thích yêu trước? Nếu không vừa chết vừa yêu nhé?”

Chạy trời không khỏi nắng, một thân một mình, hai nỗi sợ hãi cực đoan kích thích Hàn Băng, khiến những kí ức ngắt quãng và rời rạc trong đầu cô đột nhiên nối thành một chuỗi. Cô biết hết tất cả, nhất thời rõ ràng.

“Ông là tên sát nhân điên cuồng kia!” – Hàn Băng kêu lên – “Vụ án giết phụ nữ áo đỏ hàng loạt là do ông làm”.

Diêu Thanh Dương đứng ngây ra.

“Làm sao cô biết?” – ông ta lên tiếng sau đó cười đắc ý – “Không ngờ tôi còn gặp được một ả đê tiện thông minh. Có phải cô biết được từ cơn mơ Quế Thư giết người không?”

“Không phải”

“Cô không nhận cũng không sao”.

Diêu Thanh Dương ngồi bên cạnh Hàn Băng, bình tĩnh nói chuyện giống như bạn bè. Nếu không phải trong đôi mắt ông ta có tia sáng của sự điên cuồng thì hoàn toàn không thể nào nhìn ra ông ta là tên biến thái qua vẻ bề ngoài được.

“Quế Thư là ả đàn bà tôi giết đầu tiên” – Ông ta nói từ từ giống như đang nhớ lại câu chuyện tuyệt diệu nhất – “Ả đàn bà phong trần, nhưng lại giống hệt bạn gái đầu tiên của tôi. Vừa gặp ả tôi đã nhớ ngay đến con tiện nhân kia. Cho nên tôi đưa Quế Thư đi dạo rồi về đến nhà, từng dao từng dao lóc xương cốt ả, giống như thịt heo trên quầy bán thịt. Cô đoán xem tôi đã chôn ả ở đâu? Là ở trong sân nhà tôi, dưới một gốc cây nho. Phân bón tốt, cây nho kia mọc rất sum suê, ra trái rất ngọt, hàng xóm láng giềng đều thích ăn. Tôi không biết vì sao khách sạn này có thể khiến Quế Thư tiến vào cơn ác mộng của tôi. Nhưng ả không báo được thù, bởi vì tôi mạnh hơn ả, cho dù ả là ác quỷ tôi cũng sẽ giết ả lần nữa”.

“Đừng kể nữa!” – Hàn Băng cảm giác mình sắp nôn ra mất.

“Cô không muốn nghe sao? Nhưng hôm nay tôi rất muốn kể mà”. - Diêu Thanh Dương cười khinh miệt – “Mấy tên cảnh sát ngu ngốc kia cho rằng tôi chỉ giết phụ nữ mặc đồ đỏ, thật ra thì từ ban đầu bọn chúng đã sai rồi. Tất cả những người tôi giết đều có dáng vẻ giống mấy ả bạn gái trước đây của tôi. Các ả mặc đồ đỏ càng tốt, nếu khống có thì tôi sẽ mặc vào cho các ả, giống như cô vậy. Mấy ả đàn bà này lúc tôi không có tiền thì chê tôi nghèo, lúc tôi có tiền thì chê tôi vô vị. Tôi học được cách ăn nói ngọt ngào lại chê dáng vóc tôi không đẹp. Tôi giảm cân thành công thì lại cảm thấy tôi lớn tuổi, không thể thỏa mãn các ả. Đồ đê tiện, tất cả đều là đồ đê tiện! Cho nên tôi giết hết, giết hết toàn bộ!”

Sau khi nói ra câu cuối cùng, ông ta đột nhiên giận dữ quát lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui