Hòa thượng Đàm kinh ngạc tột độ, nhất thời không kịp phản ứng.
“Thì ra nguyên nhân là do cậu!” – Diêu Thanh Dương nghe vậy lại nhảy dựng lên.
Xuân Thất thiếu ghìm chặt ông ta trên ghế salon: “Câm mồm! Nếu ông còn chõ mõm vào nữa thì tôi sẽ trói ông vào trụ núi đá kia.”
Lúc anh nghiêm khắc thật hơi đáng sợ, Diêu Thanh Dương bỗng xẹp lép như quả bóng xì hơi.
Ban đầu là bác sĩ vinh quang, hơn nữa còn là bác sĩ trưởng khoa lịch sự tao nhã, tác phong trưởng giả. Nào ai ngờ được sau khi gặp phải chuyện bất ngờ lại nhát gan đến vậy. Có thể thấy được, nếu không gặp phải chuyện cực đoan thì bản chất thật sự của con người mãi mãi không thể bại lộ.
“Thầy từng gặp bạn của chủ khách sạn à?” – Xuân Thất thiếu tò mò hỏi hòa thượng Đàm – “Dáng vẻ thế nào?”
“Ông lão hơn sáu mươi tuổi, vóc dáng không cao, khuôn mặt hiền từ, thoạt nhìn giống như cùng tầng lớp với tôi.” – Hòa thượng Đàm nói – “Ý bần tăng là giống như người theo đạo Phật.”
Không hiểu vì sao, Hàn Băng có cảm giác quen thuộc với miêu tả này. Nhìn lại khung cảnh xung quanh, mưa bụi mông lung và dãy núi xa xăm ngoài cửa sổ, vậy mà cô cảm thấy ngay cả khách sạn này cũng quen thuộc. Dường như cô đã từng đến, hoặc đã từng mơ thấy nó vậy.
“Nghĩ lại thấy không thỏa đáng.” – cô bỗng nói – “Khách sạn này trang trí xa hoa như vậy, thiết bị tân tiến vô cùng, vật phẩm quý giá cũng không ít. Cho dù là mùa ế khách, cho dù tiếng tăm khách sạn không tốt, không có khách ở thì cũng nên có người trông coi chứ.”
“Lúc chúng ta đến, không phải tài xế kia đã nói ông Trương khuân vác sẽ thường xuyên lên đây làm chút việc vặt vãnh sao?” – Lý Đạo nhún vai nói.
“Mấu chốt là ông Trương ở đâu?” – ánh mắt Hàn Băng lướt qua mọi người – “Không ai nhìn thấy ông Trương, chỉ có mình tôi thấy, nhưng kết quả đó là một người gỗ ôm một màn hình điện tử.”
“Bần tăng từng nhìn thấy.” – Hòa thượng Đàm xen miệng vào – “Bần tăng nói rồi, bần tăng ở đây trước mọi người, ông Trương khuân vác từng đến đưa đồ ăn và thức uống. Mà còn biết sau đó sẽ có người đến ở, nên đã chuẩn bị đầy đủ toàn bộ thức ăn trong tủ lạnh. Nếu không các người cho rằng đồ ăn ở đâu ra?”
“Dáng vẻ ông Trương trông thế nào?” – Xuân Thất thiếu hỏi.
Lòng Hàn Băng run lên. Đúng vậy, ông Trương khuân vác trông thế nào nhỉ? Cô chưa từng thấy, chỉ là vừa nhìn thấy người đứng trong quầy lễ tân đã mặc nhiên cho rằng đó là ông Trương. Rốt cuộc chỉ là do ý niệm từ trước, biết ông Trương sẽ phụ trách tiếp đón, cho nên đã nghiễm nhiên cho rằng người mình nhìn thấy đúng là ông ta.
Mà khi hòa thượng Đàm nghe câu hỏi của Xuân Thất thiếu thì sững người, há to miệng, mãi sau mới nghi ngờ nói: “Tôi không… tôi không nhớ rõ. Bần tăng không nhớ rõ, đầu óc trống rỗng, nhưng rõ ràng là đã gặp.”
Thật là quái dị! Tất cả mọi người đều nghĩ vậy. Tựa như khách sạn này có tính thông thái, biết lòng người, còn có thể tự động ứng đối với phản ứng của người khác. Đây là khách sạn hay là yêu ma vậy? Họ đang ở trong khách sạn hay đã bị yêu ma nuốt vào bụng rồi?
“Người gỗ kia là sao?” – Lý Đạo hỏi Xuân Thất thiếu – “Hình như cậu đã từng thấy rồi.”
“Tôi chỉ thấy người máy, nhưng chưa từng thấy người gỗ.” – Xuân Thất thiếu đính chính – “Đó là trong một buổi triển lãm kỹ thuật cao cấp của AI, thật ra thì cũng không có gì. Là hệ thống nhận dạng khuôn mặt và giao dịch tự động. Nhìn đi…” – anh chỉ sàn gạch trước quầy lễ tân – “Miếng gạch đó khác với chỗ còn lại, bề mặt có vân, chỉ cần đứng trên miếng gạch đó, người máy phía sau sẽ tự động đứng lên, bên dưới nó có giá đỡ thủy lực hoạt động, không biết mọi người có chú ý không?”
“Là chân của nữ lễ tân à?” – Lý Đạo hỏi – “Ví như nó đang ngồi, chỉ cần có người đứng lên tấm gạch kia thì nó sẽ đứng lên hả?”
“Đúng vậy.” – Xuân Thất thiếu gật đầu – “Nó vừa đứng lên thì máy tính liên kết phía sau màn ảnh sẽ bắt đầu làm việc. Màn ảnh quét hình mặt người, đối chiếu với chứng minh nhân dân lúc chúng ta đặt phòng. Nếu thông qua thì sẽ để anh nhập mã đặt phòng. Nếu chính xác thì tự động đưa thẻ phòng cho anh.”
“Hàng xa xỉ.” – Lý Đạo nói.
“Quả thật xa xỉ, bởi vì nó còn đắt hơn cả phí nhân công.” – Xuân Thất thiếu nhún vai – “Thật ra thì đây chỉ là khái niệm cơ khí mà thôi. Nhưng chủ khách sạn Hoàng Tuyền lại bỏ ra nhiều tiền mua về, thay thế nhân viên lễ tân, thật sự là hành động kỳ lạ. Vả lại, không biết chủ khách sạn bọc gỗ bên ngoài người máy là có ý gì?”
“Chẳng phải nói những thứ chúng ta nhìn thấy đều là ảo giác sao?” – Hàn Băng hỏi – “Làm sao anh phát hiện ra?”
“Anh không có phát hiện, chỉ do nhân viên lễ tân trong mắt mỗi người chúng ta đều mang hình dáng khác nhau.” – Xuân Thất thiếu nhún vai – “Dị thường tức là yêu, đánh yêu quái còn phải do dự à?”
Chóp mũi Hàn Băng rỉ mồ hôi. Xuân Thất thiếu quả thật gan dạ, một khi phán đoán được là hành động. Mà sự quyết đoán và can đảm đó người thường không thể sánh bằng.
“Có người đã phù phép rồi.” – hòa thượng Đàm lên giọng.
“Là ma! Là oán khí đã làm chúng ta hoa mắt.” – Diêu Thanh Dương kêu lên nhưng không ai để ý đến ông ta.
“Cho nên chúng ta mới nhìn nhầm máy móc thành người, hơn nữa còn là những người khác nhau. Nhưng mà ai có khả năng này? Tại sao muốn làm như vậy? Giam chúng ta thế này là có ý gì?” – hòa thượng Đàm nói tiếp.
“Đây chính là đáp án chúng ta phải tìm ra.” – Xuân Thất thiếu nói.
“Nhưng mà… các người còn chưa nói lý do tại sao đến đây?” – Diêu Thanh Dương lại xen mồm vào.
Khi xảy ra chuyện quái lạ, ông ta phản ứng kịch liệt. Sau đó bị Xuân Thất thiếu nhiều lần chế ngự, thái độ ông ta rất kỳ quặc, mà câu hỏi lúc này thậm chí còn có cảm giác âm u quỷ quái.
“Ba người chúng tôi đi chung với nhau.” – Lý Đạo tức tối nói.
“Tôi biết, cho nên mới muốn biết tại sao các người lại đến đây? Lỡ như các người là đồng lõa thì sao?” – giọng điệu Diêu Thanh Dương bỗng trở nên rất chậm, cộng thêm đôi mắt trợn trừng của ông ta càng dấy lên cảm giác hiểm độc.
“Công việc tôi bận rộn, biết Hàn Băng muốn đi du lịch nên đòi đi theo cô ấy. Tất cả mọi việc trong chuyến du lịch này cũng do cô ấy sắp xếp giúp tôi. Tại sao à? Vì cô ấy là trợ lý của tôi chứ sao.” – Lý Đạo lừ mắt lại, nhưng lời của ông lại khiến Hàn Băng trở thành tiêu điểm.
Hàn Băng tin tưởng lời của Lý Đạo, nhưng vấn đề là cô có mười hai ngày mất trí nhớ, vì vậy cô không biết trả lời thế nào. Ngập ngừng hồi lâu mới vất vả cất lời trong ánh mắt hỏi thăm và khích lệ của Xuân Thất thiếu: “Tôi cũng… không nhớ rõ.”
Cô thật sự không nhớ ra.
“Hừm, ai tin?” – Diêu Thanh Dương cười quái dị, nói – “Nói không chừng chính là cô giở trò quỷ. Đàn bà là không đáng tin nhất.”
“Tôi tin cô ấy!” – Xuân Thất thiếu nói hơi cùn – “Đừng hỏi tôi tại sao, chỉ là tin thế thôi.”
“Hừ, tán gái cũng phải có mạng mới tán được chứ.” – Diêu Thanh Dương nhìn Hàn Băng bằng ánh mắt chán ghét và đề phòng – “Thật là sắc không mê người, người tự mê. Cậu tin à? Tôi không tin.”
“Không tin thì cút đi. Có bản lĩnh chó chết gì thì tự tìm lời giải, tự đi khỏi cái nơi quỷ quái này.” – Xuân Thất thiếu bỗng nói tục, gương mặt bình thường vốn tuấn tú, lúc cáu kỉnh thoạt nhìn đầy dữ tợn.
Hàn Băng không biết anh có bị ảnh hưởng bởi sự u tối của khách sạn hay không. Nhưng anh che chở cô như vậy khiến cô cảm thấy rất ấm ức.
“Xuân Thất, còn cậu? Là vì đuổi theo Hàn Băng đến đây à?” – Lý Đạo hắng giọng hỏi.
“Không phải.” – Xuân Thất thiếu khẽ cau mày lắc đầu.
Lúc trước anh không biết Hàn Băng có tha thứ cho mình hay không, làm sao dám liều lĩnh đến gần cô? Mà vừa nãy nghe Hàn Băng nói không nhớ nổi một số việc, anh tin điều đó. Một là vì tình cảm, hai là vì cảm giác, ba… cũng là thái độ cô đối với anh rất bình tĩnh, không kích động như hôm đó. Nếu nói cô đã điều chỉnh lại… Hàn Băng là một cô gái đơn thuần, không thể nào là kiểu phụ nữ lòng dạ sâu xa, trong lòng hận anh, không tin tưởng anh, nhưng ngoài mặt lại làm như không có chuyện gì xảy ra như vậy.
“Cha tôi bảo tôi đến.” – Anh do dự nói – “Ông nói, muốn tôi đến đây gặp một người.”
Đây là nói thật. Khi anh thấy Hàn Băng và Lý Đạo ở sân bay, anh còn tưởng rằng cha anh giúp anh tán gái, trong lòng dở khóc dở cười nữa kìa. Sau đó nghĩ lại, cha không phải là người nhàm chán như vậy, nên liền cho rằng là trùng hợp. Tuy họ ngồi chung khoang hạng nhất, nhưng Hàn Băng và Lý Đạo vẫn tán gẫu suốt, không hề nhìn thấy anh.
Thật ra thì anh chỉ ngồi trước họ một hàng, khi đó nghe thấy họ nói đến chuyện khách sạn Hoàng Tuyền, anh kinh ngạc phát hiện thậm chí họ còn đặt phòng tại cùng một nơi. Cho nên anh mới đứng chờ ở trạm xe cáp, bởi vì lúc ra khỏi sân bay anh đi lối màu xanh lá, xe cũng đã sắp xếp từ trước nên đương nhiên đến sớm hơn họ.
“Chủ tịch Xuân bảo cậu đến?” – Lý Đạo rất bất ngờ, nhưng lập tức thư thái. Có người thích bàn chuyện làm ăn ở nơi non xanh nước biếc, thuận tiện nghỉ dưỡng luôn.
“Cậu phải gặp ai?” – Lý Đạo lại hỏi. Quả nhiên lòng đầy tò mò.
“Cha tôi nói sẽ gọi điện cho tôi biết.” – Xuân Thất thiếu đáp, bỗng sửng sốt.
Điện thoại. Nếu người không ra được vậy điện thoại và mạng có thể thông với bên ngoài không? Gặp phải cảnh khốn cùng thì gọi điện thoại cầu cứu, gọi cho cảnh sát địa phương, hoặc là người nào đó cũng được. Đây là kiến thức thông thường mà! Nhưng vì sao ở đây có năm người, nhưng lại không một ai nghĩ đến?
Không phải bởi vì trong lúc rối rắm đầu óc mất tỉnh táo, anh rất trấn tĩnh. Anh tin chắc điều này. Là thứ gì khống chế suy nghĩ và hành động của họ? Cho nên đầu óc tất cả mọi người đều ngu muội sao?
Anh lập tức lấy điện thoại di động ra, mấy người khác cũng làm vậy. Mọi người không ai bảo ai gọi điện thoại, báo cảnh sát, hoặc là gọi cho người nhà và bạn bè. Thậm chí Hàn Băng còn gọi cho tài xế kia.
Nhưng không điện thoại của ai có tín hiệu!
“Không đúng, tối hôm qua tôi còn gọi về cho vợ tôi báo bình an mà.” – Lý Đạo nói – “Còn dùng điện thoại di động, tín hiệu rất tốt.”
“Thử điện thoại bàn xem.” – Diêu Thanh Dương vừa nói vừa chạy lên lầu.
“Chia nhau ra thử, sau đó tập hợp lại ở đây.” – Xuân Thất thiếu cũng đứng lên, kéo Hàn Băng đi.
“Tình hình không rõ, tốt nhất là em theo sát anh.” – Anh nói lúc vào phòng Hàn Băng, không đợi cô trả lời đã đến thử điện thoại.
“Sao rồi?” – Hàn Băng vội hỏi.
Xuân Thất thiếu không trả lời, mà đưa ống nghe cho Hàn Băng. Hàn Băng kề tai vào, ngay cả một chút tín hiệu cũng không có, đường dây kia im lặng như tờ. Giống như nối với một không gian hư không tối đen không có tận cùng, lại tựa như loáng thoáng có tiếng thút thít và kêu gào.
Hàn Băng đặt điện thoại xuống như bị bỏng: “Hay là thử máy tính xem sao?”
“Cô bé ngốc, điện thoại còn không có tín hiệu thì sao có mạng được?” – Xuân Thất thiếu thấy Hàn Băng rõ ràng hơi bất an, khẽ cười một tiếng, an ủi cô bằng vẻ mặt.
“Vậy làm sao bây giờ?” – Hàn Băng cố gắng khiến mình trấn tĩnh một chút – “Chúng ta như bị vây trong một hòn đảo cô độc, ngăn cách với thế giới loài người rồi.”
Xuân Thất thiếu đi đến bên cửa sổ, cố gắng mở cửa ra. Nhưng bất kể anh với tay ra thế nào cũng không chạm được cửa sổ rõ ràng đang ở gần trong gang tấc.
“Thấy không?” – anh cười khổ – “Anh rất hoài nghi không gian này đã bị bóp méo. Nếu không sẽ không xảy ra tình huống như thế. Mà đã lâm vào hoàn cảnh mơ hồ, chúng ta cũng chỉ có thể bình tĩnh chờ đợi thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...