Khách Quan, Không Thể Được

Lãnh Tĩnh đi ra từ khu mua sắm, Hồ Nhất Hạ
cắn răng nắm quyền đi sau.

Cho đến khi ngồi lên xe điện ngầm, Hồ Nhất Hạ còn
chưa có trở lại bình thường.

Hồ đồng chí bình thường gào to quen, bây giờ mới đi
làm ngày thứ nhất, nhất định có một vạc nước đắng muốn
đổ về phía Lãnh Tĩnh, hiện tại cô buồn bực như vậy,
Lãnh Tĩnh hơi khó có thể thích ứng,cũng không chọc cô.

Cứ đi như vậy, vẫn là Hồ Nhất Hạ không kềm chế
được trước, co cùi chõ đụng đụng Lãnh Tĩnh:
"Sao cậu không mắng mình?"

Lãnh Tĩnh tràn ngập đồng tình nhìn cô. Lúc này quả
thật không thể trách cô, cô đã gặp gỡ cao thủ.

"Đó là do thủ đoạn của tên đó quá cao, mới gặp ba
lần mà thôi, đã. . . Lãnh Tĩnh nói xong, tầm mắt
quét qua tất cả bộ vị tư mật trên người Hồ Nhất Hạ, . . A,
tự nghĩ thông suốt."

Hồ Nhất Hạ nghe vậy, nóng nảy: "Vì sao
phải nghĩ, vì sao phải nghĩ thông suốt? Cậu nói
chuyện vậy sao?"

Lãnh Tĩnh đã quen sự cứng rắn của cô, nhưng không
đại biểu những người khác chịu được, tiếng nói Hồ
Nhất Hạ vừa dứt, những hành khách uể oải khác
trong buồn xe, tất cả trong nháy mắt khôi phục
thanh tỉnh.

Lãnh Tĩnh vội vàng kéo cô ngồi xuống: "Phải, là
mình nói sai rồi, cậu đừng kích động. Ý của mình là,
người đàn ông kia chỉ kém chưa biết rõ gia tài của
cậu."

Hồ Nhất Hạ nghĩ tới sắc mặt ngạo mạn của người đàn
ông kia, trái tim cũng chỉ còn dư lại tức giận, chán
nản ngồi trở lại, "Mình quyết định sau tháng này
sẽ ăn chay, tích chút đức, xả cơn xui này."

"Vậy thì thật là tốt, mình có thể tiết kiệm tiền
mua thịt."

Hồ Nhất Hạ cũng không có hơi sức tranh cãi với
cô, làm ra một ánh mắt xem như cậu lợi hại xong,
trực tiếp cúi đầu xuống. Nắm điện thoại di động ở trong
tay, vuốt ve nửa ngày, đột nhiên hồi tưởng lại tên
đàn ông biến thái kia đã từng dùng điện thoại cô gọi
vào số của anh ta.


Bị nhìn lại bị lừa gạt, Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình
không thể tiền mất tật mang, cố gắng hồi tưởng một phen
xong, điều tra ghi chép cuộc gọi, tìm kiếm từng cái.

Tối thiểu phải mắng cái tên lường gạt kia!

Hồ Nhất Hạ rốt cuộc tìm được số, thiếu chút
nữa đã bấm nút gọi rồi, nhưng nghĩ tới nghĩ
lui, sợ sinh ra việc không mày gì, không thể làm gì khác
hơn là nhẫn nhịn, mưu tính kế sách trả đũa,
xe điện ngầm vừa đến thì cô liền lục tục xuống xe, tìm
trạm điện thoại công cộng.

Lãnh Tĩnh thấy cô buồn bực, vội vàng gọi cô
lại: "Không trở về nhà à?"

"Cậu đi trước đi, mình còn có chuyện!"

"Cậu đang làm gì vậy?"

Hồ Nhất Hạ cũng không quay đầu, đâu cònlo lắng
đáp lời, thật vất vả tìm được điện thoại công
cộng, cầm ống nghe lên thì Hồ Nhất Hạ thấp thỏm
đến tay cũng khẽ phát run.

Bấm số điện thoại, nghe thanh âm chờ đợi đơn điệu,
ngay sau đó: "Alo?"

Đều do thanh âm này quá nặng, thật âm trầm, trầm đến
cơ hồ lộ ra vài tia trêu chọc, Hồ Nhất Hạ nhất thời, sửng
sốt.

"Hồ Nhất Hạ?"

Hạ Lúc này Hồ Nhất "Cạch" một tiếng quẳng
điện thoại xuống.

Tà môn, quá tà môn.

Khi Hồ Nhất Hạ còn tự lẩm bẩm với bầu trời sao ở
tại chỗ, trong một nhà trọ, Chiêm Diệc Dương nhìn văn kiện
đầy bàn nghe thanh âm điện thoại di động, bật cười.

Hiện tại mới nhớ tới phải gọi đến trả thù?
Thật là chậm lụt ghê gớm.

*******

Hồ Nhất Hạ luôn bị Lãnh Tĩnh nói chậm lụt,
vẫn cảm thấy mình ở trong mắt người khác là người khôn
khéo lão luyện lại hài hước, tối thiểu lúc cô
không giải thích được bị điều đến bộ tiêu thụ 9 - cái
ngành không bao giờ thấy mặt trời này, cô còn biết

không thể ngồi7amà đợi đánh chết, biết được vẫn nên cố
gắng để rời đi bộ 9.

Chỉ số thanh nhàn ở bộ 9 làm người ta giận sôi, nữ QQ
luôn xem sự nhàn nhã này là cái nón sứ mạng, hơn nữa
luôn cố gắng khiến Hồ Nhất Hạ có cùng ý nghĩ như mình:
"Ngải Thế Thụy nguyện ý phát tiền lương
nuôi người rỗi rãnh, chúng ta chỉ là thành toàn nguyện
vọng của đám cấp cao mà thôi. Sự thành toàn này
thần thánh cỡ nào, Tiểu Hồ Ly, sao cô lại không hiểu?"

Bị nữ QQ lây, Hồ Nhất Hạ cơ hồ sắp bị thuyết
phục, kết quả là, trước khi chính mình trở thành một thành
viên đúng với ý nghĩa của bộ 9, Hồ Nhất Hạ
nhất định phải rời đi nơi này.

Cũng thật sự là nhờ thời gian thanh nhàn ở bộ 9, Hồ
Nhất Hạ có nhiều thời gian đi quyến rũ người có thể
giúp cô thoát ly biển khổ hơn.

Thời gian nửa tháng, Hồ Nhất Hạ luôn "Không ngại
cực khổ" từ bộ 9 lên đến lầu 37 để buôn lậu cà
phê; uôn "Vì dùng giấy vệ sinh cao cấp
hơn", mỗi lần đều ngồi trên thang máy lên toilet lầu
37; luôn "Ngại nhân viên phòng ăn cung ứng quá
không hợp khẩu vị", mỗi lần đều gọi đồ ăn từ
bên ngoài, cho nên cũng có thể chia sẻ tin tức với đám phụ
nữ nhiều chuyện ở lầu 37.

Thời gian không phụ người có lòng, Hồ Nhất Hạ
rốt cuộc lăn lộn làm quen được với các mỹ nữ nhiều chuyện,
rốt cuộc có thể nói bóng nói gió hỏi hỏi, công ty
gần đây có chỗ trống nào không.

Trong S-ray, bộ tiêu thụ 9 và bộ vệ sinh được xưng
"Sinh vật cuối lầu", có thể nói đại danh đỉnh
đỉnh, Hồ Nhất Hạ còn thiếu dùng xưng hô chị em với
đám nữ nhiều chuyện này thôi, chị em tốt luân lạc tới
ngành sát biên giới công ty nhất, đám nữ nhân sự cũng
quả thật muốn giúp.

Nhưng, không thể ra sức.

"Lần em dự thi, là lần cuối cùng công ty chúng ta tuyển
người năm nay, cũng gần quý thứ tư rồi, căn bản không
còn chỗ trống."

Hồ Nhất Hạ dlàm vẻ lã chã chực khóc: "Công ty lớn
vậy, cũng không có một chỗ dung thân nhỏ nhoi cho Hồ Nhất
Hạ? Tỷ tỷ tốt, thật không thể sao?"


Trư Bát Giới mở miệng một tiếng "tỷ tỷ tốt" cũng
có thể xin thêm hai cái bánh bao bố thi, huống chi tư
chất của Hồ Nhất Hạ cô cao hơn Trư Bát Giới.

Mấy ngày sau, tỷ tỷ tốt tiết lộ cho Hồ Nhất Hạ
một tin tức thật tốt: "Phó dtổng muốn thay
đổi trợ lý đặc biệt, em dcó muốn đi thử không?"

Phó tổng?

Trợ lý?

Hồ Nhất Hạ gật đầu như bằm tỏi.

"Chẳng qua chị phải nhắc nhở em trước, đó không phải
là công việc cho người làm." Tỷ tỷ tốt hết
sức giữ kín như bưng, dáng vẻ nói cho cô biết cơ hồ
không khác phù thủy Gypsy (1 vùng ở châu Phi hồi thế
kỷ 14) là mấy. Hồ Nhất Hạ nhìn liền cảm thấy
kính nể, rửa tai lắng nghe.

Tỷ tỷ tốt chậm rãi kể lại: "Đây là theo như lẽ
thường, trợ lý cũng phải từ phòng thư ký điều đến,
bằng không chính là không hợp quy củ, bởi vì thân phận
đặc biệt, nếu như trực tiếp rút người ra từ
trong bộ môn, dễ dàng dẫn đến cạnh tranh giữa
các ngành. Nhưng hiện nay, Phó tổng nhậm chức mới bao
lâu? Đã có hai trợ lý chạy mất, hiện tại trong phòng
thư ký không có một ai dám tự đề cử mình, em ngẫm
lại xem, công việc trợ lý này, nước sôi lửa bỏng cỡ
nào?"

Hồ Nhất Hạ nghe đến đổ mồ hôi, "Là bởi vì phó tổng
có diện mạo quá dọa người sao?"

Tỷ tỷ tốt bật cười: "Lần em thi vào chính
là lần cuối Chiêm phó tổng làm chủ phỏng vấn
trước khi vinh thăng, em không gặp sao?"

"Không có."

"Diện mạo rất dọa người, anh tuấn đến dọa người."

Hồ Nhất Hạ bị lời nói của cô ta làm sặc,
thiếu chút nữa phun cả nước trà ra.

Lúc nữ nhân sự nói giỡn luôn giữ vẻ mặt nghiêm
túc: "Có dám thử chút hay không?"

Hồ Nhất Hạ nuốt nước miếng, kéo chút dũng khí:
"Chỉ cần có thể thoát khỏi bể khổ bộ 9, em bất
cứ giá nào!"

Bộ tiêu thụ 9 bị bài trừ ra khỏi vòng đấu tranh
trong ngành, trong danh sách cuối cùng quyết định trợ lý
được tuyển chọn của bộ phận nhân sự, đột nhiên
xuất hiện bộ tiêu thụ 9, tên Hồ Nhất Hạ, ai cũng
không thấy quan trọng.

Nhưng không ngờ, Hồ Nhất Hạ qua hết cửa ải, thật

sự chen vào được một phần trong 3 danh sách đến tay
Phó tổng.

Một vòng phỏng vấn cuối cùng, dĩ nhiên là do Phó tổng
mình trấn, nữ QQ hâm mộ việc này vô cùng, "Tại sao
lúc đầu tôi bị phái đến làm phụ tá cho đầu heo đó?
Haizzz, mạng của tôi khổ quá. Tiểu Hồ Ly, sao cô tốt
số thế?"

"Không phải còn một vòng phỏng vấn sao? Tôi
cũng không nhất định sẽ trúng."

Gần đây Hồ Nhất Hạ luôn bất ngờ hồi tưởng lại lời
khuyên "tỷ tỷ tốt"cho cô, trong đầu chứa ba
phần e ngại, phía bên này còn phải lên tiếng an ủi
nữ QQ, thật là mệt mỏi.

Địa điểm vòng phỏng vấn cuối cùng: phòng làm việc
của Phó tổng.

Ngồi thang máy, đi thẳng lên lầu 5, Hồ Nhất Hạ
cũng không lo lắng thưởng thức hành lang có lý niệm
thiết kế hiện đại khác người khác, cứ thấp thỏm đi vào
khu làm việc.

Khí phái ở khu làm việc này, tất nhiên bộ tiêu
thụ 9 ở lầu âm 1 không thể so sánh, cả phòng họp
cũng thuộc phòng ngoài, trước khi bắt đầu phỏng vấn,
trong phòng họp mới vừa kết thúc một cuộc hội
nghị, Phó tổng vẫn ở đó không ra.

Hồ Nhất Hạ tiến vào bên trong phòng họp, đầu
tiên nhìn thấy, là một bóng lưng đứng kế cửa sổ.

Không biết sao, nhìn bóng lưng anh tuấn này, lần
đầu tiên trong hai mươi mấy năm sống trên đời,
Hồ Nhất Hạ mất hết dũng khí.

"Phó tổng.."

Phó tổng nghe tiếng, mạn điều tư lý quay đầu lại.

Hồ Nhất Hạ ngẩn ra.

Một người đàn ông.

Một người đàn ông không có biểu tình gì.

Một người đàn công không có biểu tình nhưng trong
mắt lại có ranh mãnh.

Một người đàn ông không có biểu tình nhưng trong
mắt lại có ranh mãnh căn nói ngạo mạn.

Một người đàn ông không có biểu tình nhưng trong
mắt lại có ranh mãnh ăn nói ngạo mạn ra vẻ đạo
mạo biến thái.

Xin đừng trách cứ Hồ Nhất Hạ thốt ra lời
thô btục: "Ôi mẹ nó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận