Mấy ngày sau, tin Phương Miên mang thai truyền đến tai ba mẹ Lương.
Biết được tin tức vào lúc ban đêm, hai người cũng vui vẻ từ đáy lòng.
Ba Lương phái mấy người có kinh nghiệm đến nhà Lương Ngộ Hành, buổi sáng hai người đã đến, lúc ấy Lương Ngộ Hành đang ở tầng một bón Phương Miên ăn sáng.
Liên tục có người giúp việc đem thuốc bổ đắt đỏ đến căn phòng trống bên cạnh, gần như chất đầy.
Lương Ngộ Hành cảm thấy khoa trương, bảo họ đem đồ về, nói Phương Miên kén ăn, không quen mấy thứ này.
Ba Lương là người uy nghiêm, lúc không nói lời nào làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, Lương Ngộ Hành di truyền điểm này.
Ba Lương lườm hắn một cái, đảo mắt nhìn Phương Miên luống cuống đứng cạnh hắn, sắc mặt dịu đi, sợ dọa cậu, nhẹ nhàng nói: "Không quen để lại cũng được, chọn đồ thích ăn thôi.
Nếu Ngộ Hành bắt nạt con thì con nói cho chú biết, chú dạy nó cho con."
Phương Miên khẽ gật đầu.
"Miên Miên đừng đứng ở đây, nhanh đi nghỉ ngơi." Mẹ Lương phản ứng kịp, bảo Lương Ngộ Hành đưa cậu vào trong phòng ngủ.
Hiện tại Phương Miên vừa mới mang thai, mọi cử động đều làm cho người ta lo lắng.
Nhưng phụ huynh đến thăm mình, nào có lý một mình lên tầng ngủ, Phương Miên nói không cần, bị hai ông bà thúc giục, bất đắc dĩ đành phải theo Lương Ngộ Hành lên tầng.
Biết không nên quấy rầy Phương Miên, hai ông bà thăm người xong, dặn những việc cần chú ý rồi đi về.
Người được cưng chiều lúc mang thai càng được chiều, dù người giúp việc trong nhà nhiều hơn Lương Ngộ Hành cũng không an tâm.
Phần lớn sự vụ trong công ty đều giao cho người được tin tưởng xử lý, gặp phải một vài vấn đề không thể không tự mình xử lý thì hắn luôn nhân dịp Phương Miên nằm trên giường ngủ say mới xử lý, lại vội vàng quay về, sợ cậu dời khỏi tầm mắt mình một lát lại xảy ra chuyện gì.
Cũng may tất cả rất thuận lợi.
Hai tháng trước Lương Ngộ Hành đưa cậu đi khám, Lâu Dịch nói các chỉ số đều bình thường.
Lương Ngộ Hành chăm sóc Phương Miên rất tốt, thậm chí cậu còn không mắc phải các triệu chứng thông thường.
Hơn ba tháng, bụng Phương Miên đã bắt đầu nhô lên, nhưng mặc quần áo vào hoàn toàn không nhìn ra, dường như chỉ béo lên chút, không gầy gò như trước kia, gương mặt có chút thịt hồng hào, khí sắc rất tốt.
Từ sau khi biết trong bụng mình có em bé, Phương Miên rất tích cực ăn cơm, cũng có thể là đang mang thai nên lượng ăn nhiều hơn so với bình thường một chút, triệu chứng nôn nghén chỉ kéo dài trong hai ngày đầu.
Uống xong canh dưỡng thai mỗi ngày, Phương Miên tựa vào ghế sofa mềm mại ưỡn cái bụng chưa lộ rõ hẳn vừa xem ti vi vừa tiêu thực, sau lưng còn được Lương Ngộ Hành đệm gối.
Người đàn ông ngồi cạnh cậu, lúc thì xoa bụng no căng của cậu, lúc thì cầm tay cậu vuốt ve.
Phim chiếu đến đoạn nhân vật chính dắt chó đi tặng hoa cho người trong lòng, trên màn hình một con chó vàng nhe răng thè lưỡi đi giữa hai người, vừa nhảy vừa kêu.
Người mang thai cảm xúc hay thay đổi lại còn mẫn cảm, Phương Miên chớp mắt, khóe miệng trề xuống, đầy bụng tâm sự.
"Làm sao vậy em?" Lương Ngộ Hành đúng lúc hỏi.
Phương Miên trông có vẻ rất thương tâm, giọng rất nhỏ, "Chúng ta sẽ không bỏ Bố Bố đúng không?"
Từ khi biết Phương Miên có thai Lương Ngộ Hành đã dời ổ chó của Bố Bố ra vườn hoa, Phương Miên chỉ tiếp xúc với nó hai lần.
Giai đoạn đầu dễ sảy thai, Lương Ngộ Hành có thể để cho cậu nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi sẽ không đứng, càng miễn bàn đến cho cậu đưa chó vào nhà hoặc dắt nó ra ngoài chơi.
"Không đâu." Lương Ngộ Hành đặt tay lên vai Phương Miên, "Bố Bố không hiểu chuyện, em không biết à, lần trước suýt chút nữa nó nhào lên làm em ngã xuống đất."
Phương Miên giải thích: "Không phải, nó nhớ em quá..."
Phương Miên đau lòng biết bao, Bố Bố đã theo cậu từ khi còn là chú chó con, một ngày tối thiểu hai bữa đều là cậu lấy đồ ăn cho nó.
Lúc Lương Ngộ Hành không ở nhà, cậu luôn lén đưa nó vào trong nhà, nó nhảy lên giường cắn góc chăn kéo co với cậu; lúc cậu ngủ trưa nó rất hiểu chuyện nằm cạnh giường cậu, chủ nhân còn chưa ngủ, nó đã khò khò vang trời.
Hiện tại Phương Miên có em bé liền cho Bố Bố ở bên ngoài, trời lạnh như thế này, tim chó nát tan!
Phương Miên nghĩ thôi mà rơi nước mắt.
"Sao em khóc?" Lương Ngộ Hành nhìn nước mắt mà hoảng hốt, giúp Phương Miên lau nước mắt, lại bảo người giúp việc lấy thức ăn cho chó trong ngăn kéo ra, nói, "Ra ngoài xem Bố Bố với em được không? Nhưng em đừng đến gần quá."
Lúc này Phương Miên mới ngừng khóc, nói ừm bằng giọng mũi.
Lúc này Bố Bố không quậy, chó là động vật thông minh, lần trước bị mắng, lần này ngửi thấy hơi thở khác với lúc trước của Phương Miên là nó đã biết chủ nhân của mình mang thai.
Nó nhẹ nhàng tiến đến bên người Phương Miên, kêu nũng nịu hưởng thụ cái vuốt ve của chủ nhân, đầu đặt lên bụng Phương Miên rất nhẹ, vẫy đuôi một cái.
"Anh xem, Bố Bố ngoan lắm." Phương Miên ở bên cạnh nói với Lương Ngộ Hành, mũi đỏ lên.
Lương Ngộ Hành đáp lời, sợ cậu cảm lạnh, hứa ngày hôm sau đem ổ của Bố Bố về, cho chó ăn rồi dắt người đang lưu luyến đi về.
Buổi tối tắm rửa xong, Phương Miên mặc áo tắm ngồi trên ghế.
Lương Ngộ Hành tìm được áo ngủ trong tủ quần áo, ánh mắt dừng ở cơ thể trắng nõn không tì vết đồng thời có chỗ khác thường của Phương Miên.
Hắn đi tới mặc quần áo cho cậu, lòng bàn tay cực nóng đặt lên ngực đã gồ lên, bởi vì hormone nên ngực cậu trở nên cực kỳ mềm mại, có một chút xíu độ cong giống như là lúc chơi trên giường.
Hắn gảy đầu v*, cậu nhỏ giọng nói hơi đau.
"To hơn đúng không?" Lương Ngộ Hành biết rõ còn hỏi, lại nói, "Sau này chỗ này của Miên Miên sẽ có sữa."
Phương Miên cắn miệng không chịu nói.
Ngủ vẫn phải mặc váy lụa Lương Ngộ Hành mua cho cậu, vải dệt trắng mịn tuột xuống người tựa như giọt nước lăn trên bạch ngọc.
Phương Miên đứng dậy khỏi ghế mềm, Lương Ngộ Hành lập tức dang cánh tay ra che chở người sợ cậu hụt chân.
Căng thẳng như thế làm cậu cảm thấy buồn cười, trái tim lại ngọt ngào giống rơi vào hũ mật, vì thế cậu dang hai tay làm tư thế muốn ôm, bị người đàn ông nâng mông ôm lên, còn chú ý không đè lên bụng.
Trên đường trở về phòng ngủ, Phương Miên ôm lấy cổ hắn, khóe miệng vẫn cong lên.
Lương Ngộ Hành hỏi sao cậu vui, cậu nói: "Anh như thế rất giống ba mẹ em, em tưởng em vẫn là trẻ con."
Chỉ có trẻ con mới cần người khác chăm sóc mọi mặt như vậy, tùy thời tùy chỗ đều bị ôm.
Cũng không đúng, trẻ con cũng không được ôm mỗi ngày như vậy.
Dưới ánh đèn môi Phương Miên trông rất mềm, trên môi là son môi Lương Ngộ Hành vừa bôi cho cậu, chóp mũi là mùi sữa dưỡng thể hắn vừa xoa cho cậu.
Lương Ngộ Hành siết chặt tay, nhỏ giọng nói, "Miên Miên không phải là bé yêu sao?"
"..."
Đặt Phương Miên lên giường, cậu còn không chịu buông tay, người nằm trong chăn, chân quấn trên lưng hắn giống như treo trên người hắn, váy trượt lên lộ ra da thịt nõn nà như ngọc ở đùi.
Lương Ngộ Hành vẫn khom người, bóng tối hắt lên người Phương Miên, xây cho cậu một chỗ trú ẩn nho nhỏ, không hiểu sao làm cho cậu an tâm.
Được một người ngoan ngoãn ôm lấy mình, lòng hắn giống như có lông chim nhẹ nhàng vuốt ve.
Phạm vi bóng tối dần mở rộng, hắn khẽ hôn môi Phương Miên, giọng khàn khàn, "Người bé yêu thơm quá."
Lúc chưa mang thai hai người làm tình như cơm bữa, người đàn ông ham muốn tình dục cao, lúc hứng lên trên bàn cơm cũng làm được, hay làm cậu khóc.
Hiện tại cố kỵ, Lương Ngộ Hành không dám chạm vào Phương Miên dù chỉ một chút, thường xuyên ban đêm vào phòng tắm dội nước lạnh.
Phương Miên cũng chịu giày vò, bởi vì thể chất người liên giới tính rất dễ hứng lên, hiện tại mang thai ham muốn cao, có đôi khi đi đường cọ là chảy nước, một ngày phải thay quần lót nhiều lần.
Cố tình cái gì cũng không thể làm.
Người đã mang thai dễ dàng bị khơi gợi cảm giác, quần lót đã thấm ướt một tảng nhỏ, dán vào da thịt có chút khó chịu.
Hạ thể có vật cứng nóng bỏng cọ xát, Phương Miên cọ người đàn ông đầy ý tứ, lỗ nhỏ nhói lên, âm vật kẹp ở bên trong sưng tấy.
Ánh mắt tràn ngập tình dục, mông cong lên, vô cùng quyến rũ.
Lương Ngộ Hành giơ tay đè bắp đùi trắng nõn, ngọn lửa trong thân thể cũng bắt đầu dâng trào, hắn nhắm hai mắt lại, "Đừng cọ loạn."
Hắn biết Phương Miên muốn cỡ nào, trước kia hắn cố ý hai ba ngày không làm, lần sau lúc làm lỗ nhỏ mút thật chặt, thậm chí chặt hơn hẳn lúc thưòng, lỗ nhỏ ấm áp bao bọc thật chặt dương v*t, nước dâm chảy khắp giường.
"Bây giờ vẫn không thể làm." Lương Ngộ Hành nói với Phương Miên, càng giống như nói với bản thân.
Hai má Phương Miên từ hồng chuyển đỏ, chân chậm rãi nới lỏng đặt xuống giường, ngồi ngay ngắn.
Cậu ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông, thân thể rất khó chịu, chỉ có thể nhỏ giọng gọi chồng.
Đến tột cùng phải chờ đến khi nào đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...