Trên đường trở về Lương Ngộ Hành phát hiện Phương Miên không bình thường.
Lúc đi cậu còn quấn hắn như là kẹo kéo, bây giờ về lại tựa vào cửa sổ, cách hắn rất xa, chỉ chừa lại một cái gáy cho hắn, giống như là muốn phân rõ quan hệ với hắn.
Hắn nhớ lúc về muốn cầm tay Phương Miên, cậu cũng không muốn cầm.
"Miên Miên?" Lương Ngộ Hành gọi cậu, cậu không để ý tới hắn.
Hắn vươn cánh tay từ phía sau ôm hông cậu, cậu giãy giụa không cho hắn chạm, hắn gần như là cưỡng ép ôm cậu ngồi lên đùi mình.
Cảnh sắc hai bên xe trôi vèo vèo, nương theo ánh sáng mờ tối trong xe, Lương Ngộ Hành thấy rõ khuôn mặt cố chấp của Phương Miên.
Phương Miên đang lặng lẽ khóc.
Như là người cá ở biển sâu không tìm được nhà, lặng lẽ khóc dưới vầng trăng sáng, nước mắt như mưa làm mặt cậu tái nhợt.
Ánh sáng yếu ớt như tấm rèm quanh người, tóc đen hơi dài cũng thấm ướt dán lên mặt.
Cậu cụp mắt, lông mi thấm đẫm nước mắt.
Lương Ngộ Hành hoảng hốt, hắn chưa từng thấy Phương Miên khóc như vậy, bối rối muốn lau nước mắt cho cậu, ngón tay hơi thô ráp sờ làn da nhẵn nhụi, dính ướt hai ngón tay mới lấy khăn ướt ra lau cho cậu.
"Làm sao thế? Sao em khóc dữ thế?"
Phương Miên không trả lời hắn, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
Người sẽ không vô duyên cớ vô cớ đột nhiên biến thành như vậy, huống chi tối nay lại có việc, hắn hỏi, "Có phải em lại thừa dịp anh không ở nghe người giúp việc nói bậy bạ gì đó không?"
Đợi một lát, Phương Miên lắc đầu, nói không phải.
Nói không phải, hỏi nguyên nhân lại im bặt không chịu nói.
Khăn ướt cũng không lau được nước mắt của Phương Miên, Lương Ngộ Hành dùng hai tay ôm mặt cậu, cúi đầu hôn nước mắt trên mặt cậu, giữa môi là vị mặn nhàn nhạt, nước mắt chảy xuống khóe môi, hắn bắt người mở miệng ra hôn.
Hôn hai gò má lành lạnh, lúc đầu lưỡi dò vào khoang miệng mềm mại hơi nóng, như là ngậm một viên kẹo ngọt ngào.
Phương Miên tủi thân hừ một tiếng không cho hắn hôn, đầu lưỡi muốn đẩy lưỡi hắn ra ngoài, lại bị đầu lưỡi Lương Ngộ Hành quậy đến người như nhũn ra.
Kỹ thuật của Lương Ngộ Hành trên người cậu chỗ nào cũng quá tốt, đầu lưỡi liếm từ hàm trên đến má thịt, nước ngọt không ngừng chảy ra, hắn hôn cậu không thở nổi, hai gò má đỏ bừng.
"Bé yêu." Giọng người đàn ông âm trầm trong xe, "Cục cưng" hắn cầm lấy tay Phương Miên đặt trên ngực, nơi đó cách lồng ngực, trái tim đang đập thình thịch, "Đừng khóc, lòng anh sắp nát rồi."
Phương Miên nhỏ giọng nói: "Đồ lừa đảo."
"Không phải lừa đảo." Lương Ngộ Hành chạm chóp mũi cậu, "Không thể nói với anh à?"
Phương Miên trốn đi, nhưng vẫn ở trong lòng Lương Ngộ Hành, cánh tay ôm eo săn chắc của hắn, hốc mắt chợt nóng lên.
Cậu muốn nói rất nhiều với Lương Ngộ Hành, hỏi có phải hắn yêu mình thật không, yêu đến độ muốn kết hôn với mình sao? Có phải là cậu không có con hắn vẫn ở bên mình không, nhưng cậu không nói được, miệng giống như bị khâu lại.
Có mấy lời một khi nói ra, chỉ còn lại vết thương máu tươi đầm đìa.
Cậu nghẹn ngào, giọng buồn buồn vang lên, "Em cũng muốn đi dạo trung tâm thương mại, cái khăn quàng cổ kia không thoải mái, cổ em đau..."
Đa số trung tâm thương mại đã đóng cửa nhưng Lương Ngộ Hành vẫn nói với tài xế, "Quay đầu về Băng Hải thành."
Tay lái xoay sang trái đổi sang làn xe khác.
Lương Ngộ Hành dỗ dành, "Khăn quàng cổ không thoải mái thì bỏ, lấy về làm ổ chó cho Bố Bố, nó lông nhiều, không khó chịu."
"Lát nữa đến trung tâm thương mại mua khăn quàng mới cho em."
Phương Miên ừ một tiếng bằng giọng mũi rất nhỏ.
Lương Ngộ Hành đưa Phương Miên đi dạo mấy cửa hàng ít ỏi chưa đóng cửa trong trung tâm thương mại, vung tiền như rác giống như thiếu gia nhà giàu trong phim thần tượng, phàm là cái gì Phương Miên nhìn nhiều đều bảo nhân viên trong cửa hàng đóng gói lại đem về, chỉ vì đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Hai người đi qua một cửa hàng trà sữa vẫn chưa đóng cửa, Phương Miên kéo lấy ống tay áo của Lương Ngộ Hành nói muốn uống trà sữa.
Hắn chiều cậu, hai người họ tựa như đôi người yêu bình thường, Phương Miên ngồi ở ghế chờ, Lương Ngộ Hành đứng trước quầy tính tiền, vẻ mặt nghiêm nghị, nói với người bán hàng, "Một cốc trà sữa, bảy mươi phần trăm đường, thêm trứng cháy."
Trà sữa làm xong đưa đến trước mặt Phương Miên, cậu hút một ngụm, mày nhăn lại, trách Lương Ngộ Hành tự chủ trương mua trà sữa nóng.
Như vậy giống như là trẻ con vui vẻ chờ người lớn mua đồ ăn vặt cho mình lại phát hiện là thứ mình không thích ăn, lòng giận lại không dám nổi giận, chỉ là không được tự nhiên bất mãn hừ một tiếng không hài lòng.
Nếu là trẻ con thật, chưa biết chừng sẽ khóc.
Lương Ngộ Hành chân thành xin lỗi cậu, lại gọi thêm một cốc, lần này lạnh.
Đã quá muộn, bàn dọn hết, Lương Ngộ Hành ngồi cạnh Phương Miên, hai người ngồi sát nhau, hắn cầm cốc trà sữa lạnh, ống hút kề bên miệng Phương Miên để cậu cúi đầu uống.
Trà sữa rất lạnh, làm bàn tay lạnh lẽo.
Hắn cúi đầu nhìn, Phương Miên cụp mắt uống trà sữa, lông mi như là bàn chải tạo thành bóng tối trên mắt, môi bị lạnh đỏ bừng, răng nanh cắn ống hút.
Người Phương Miên rất yếu, ốm một trận cũng khiến cậu lao lực quá độ, dáng vẻ cậu nằm trên giường khuôn mặt tái nhợt đến cả nói cũng không nói được Lương Ngộ Hành đã thấy rất nhiều lần.
Khi đó hắn còn không biết cách chăm sóc, nghĩ sau này nhất định sẽ không để Phương Miên ngã bệnh nữa.
Bác sĩ nói Phương Miên thể hàn, Lương Ngộ Hành rất ít khi cho cậu chạm vào đồ lạnh, ở nhà cũng không cho cậu không đi dép, buổi sáng lúc đi luôn đeo tất cho cậu, ở công ty còn nhìn cậu trong camera, phát hiện cậu không nghe lời thì trừng phạt cậu trên giường.
Cũng may Phương Miên vẫn như trước, uống bốn năm ngụm trà sữa rồi không uống nữa.
Lương Ngộ Hành thở ra một hơi, ném cốc trà sữa vào thùng rác phát ra một tiếng "bộp".
"Đi thôi." Phương Miên nhẹ nhàng nói, sờ bàn tay hơi lạnh của Lương Ngộ Hành, bị hắn nắm tay.
Trên đường trở về, Phương Miên nói mệt, Lương Ngộ Hành ôm cậu đi, hắn xuống thang máy đứng ở cửa trung tâm thương mại.
Lúc lái xe đến, phía trước là đêm tối yên tĩnh.
Phương Miên an tĩnh ôm cổ Lương Ngộ Hành, ánh mắt giống như là hai viên thủy tinh nhìn cằm hắn.
Như là cảm nhận được, Lương Ngộ Hành cũng cúi đầu nhìn Phương Miên, chỉ một cái liếc mắt, hắn đã cảm thấy mũi xót lên.
Hắn không rõ đó là cảm giác thế nào, rõ ràng cậu bị mình ôm chặt như vậy, gần như vậy, nhưng hắn vẫn không cảm thấy được Phương Miên thuộc về mình.
Phương Miên rất lạ, tấm kính che phủ trên người cậu trước giờ chưa từng biến mất, cậu vẫn luôn ở trong trời đông giá rét, Lương Ngộ Hành mạnh mẽ kéo cậu tỉnh khỏi giấc ngủ đông, muốn cậu ở trong mùa xuân của mình, nhưng Phương Miên vẫn muốn giấu trái tim đi.
Nếu Phương Miên có gia đình hạnh phúc, cơ thể khỏe mạnh, như vậy hiện tại khẳng định đã lớn lên thành báu vật mà tất cả mọi người nâng níu, tốt nhất là càng yếu ớt càng tùy hứng hơn chút, lúc gặp chuyện không vui thì dựa vào Lương Ngộ Hành, hắn rất thích cũng rất sẵn lòng.
Không phải trầm mặc, an tĩnh, nhát gan, tủi thân, chỉ có thể ôm cổ hắn nhìn hắn như bây giờ.
Hắn hắng giọng một cái để mình giống như lúc thường, nhưng giọng vẫn hơi khàn, "Miên Miên, trà sữa uống ngon không?"
Phương Miên nói: "Không ngon...!sau này em không muốn uống của quán này nữa."
"Ừ, mẹ Trương nấu ngon, lần sau bảo mẹ Trương nấu cho em."
Lái xe lái ô tô tới, Lương Ngộ Hành ôm cậu ngồi vào xe.
Cằm Lương Ngộ Hành nhẹ nhàng đặt trên đầu Phương Miên, cậu nhắm mắt lại không biết có phải là đang ngủ hay không.
Hắn gọi một tiếng Miên Miên, cậu cúi đầu đáp.
Hắn nói, "Xin lỗi, hôm nay đi muộn quá, ngày mai đưa em đi dạo được không?"
Lương Ngộ Hành đã đoán được chút vì sao Phương Miên lén khóc, cho dù không nói hắn cũng biết, khóc đáng thương như vậy, chắc là chuyện ba hắn gọi lên nói chuyện kết hôn.
Có lẽ là hắn tự mình đa tình, nhưng hắn nghĩ có lẽ hai người họ đều cần một chiếc nhẫn.
Hắn cần một chiếc nhẫn có thể xác định Phương Miên là của mình.
Phương Miên nằm trong lòng hắn nói, "Vậy anh phải mua cho em một cái khăn quàng mới, phải ấm áp nhất."
Lương Ngộ Hành nhỏ giọng nói: "Được.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...