Khách Ngủ Đông FULL


Ánh mặt trời theo khe hở rèm chui vào phòng ngủ tối tăm an tĩnh.
Phương Miên nằm trên giường Lương Ngộ Hành xoay người, chăn mềm mại cọ xát vào cơ thể trần trụi, cảm giác rất rõ ràng.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, buồn ngủ nhìn chằm chằm một vệt lốm đốm trên sàn nhà, lại nhắm mắt lại.
Ga giường đêm qua bị Phương Miên làm ướt đã được Lương Ngộ Hành thay mới, ga giường màu lam đậm khiến người cậu trắng phát sáng.

Góc giường có một con gấu thỏ hồng cực kỳ bắt mắt, không phù hợp với căn phòng giản dị, tối tăm này.
Phương Miên vươn cánh tay mảnh khảnh ôm con thỏ.
Trước kia khi Phương Miên còn ngủ ở phòng mình, Lương Ngộ Hành nuôi cậu như trẻ con, trang trí phòng màu nhạt ấm áp, hồng xanh trắng các màu phối hợp, lại không hề nữ tính.

Sau đó hắn nửa cưỡng ép cậu vào phòng của mình, sợ cậu không quen nên đem con gấu bông Phương Miên hay ôm nhất sang đây.
Sáng sớm Lương Ngộ Hành đi lúc nào cậu không biết, trước kia nếu Lương Ngộ Hành đến công ty luôn hôn mặt Phương Miên trước khi đi, sờ cơ thể cậu, hôm nay cậu không hề có ký ức.

Cảm giác có cái gì đó đang chảy ra từ hạ thể, cảm giác dính nhớp khó chịu cực kỳ rõ ràng, Phương Miên nhíu mày, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ tủi thân.

Lương Ngộ Hành bắn quá sâu, cũng chưa rửa cho cậu.
Cậu chống cánh tay ngồi dậy, chăn rơi xuống lộ ra tấm lưng trần truồng gợi cảm, trên đó là những dấu hôn sắp mờ xen lẫn những dấu hôn mới tối qua.

Ngồi xuống đứng lên cảm giác khó chịu ở âm đ*o vô cùng rõ ràng, giống như bị xé rách, đùi bị tách ra bây giờ còn nhức.

Phương Miên liếc nhìn cửa, xốc chăn lên, nương theo ánh sáng mờ tối nhìn thoáng qua, đỏ mắt.
Hiện tại lỗ nhỏ sưng lên, vốn nho nhỏ, bây giờ bị ** thành màu đỏ thẫm, vừa mập vừa xấu, hai cánh môi bé cũng không khép chặt thành khe nhỏ giống như trước nữa, không khép lại được.

Âm vật vẫn sưng, bị Lương Ngộ Hành mút không về như cũ được, bị môi lớn bao bọc ở giữa.
Nước mắt không nhịn được rơi xuống, Phương Miên dùng mu bàn tay lau, cúi đầu cẩn thận chạm vào môi bé sưng phồng, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn xem bên trong có bị rách không.
Bên trong không rách nhưng tinh dịch còn sót lại trong thân thể cả đêm chảy ra, trắng đỏ trộn lẫn.
Tay nắm cửa đột nhiên xoay nửa vòng, người đàn ông mặc áo sơ mi màu be đi vào, thấy Phương Miên ngồi trên giường cúi đầu tách môi bé ra xem không kịp phản ứng.
Phương Miên vừa nhìn thấy Lương Ngộ Hành là vội khép chân kéo chăn lên che, hai tay siết chặt, ánh mắt giống sương mù.
"Sao em lại không vui?" Lương Ngộ Hành cúi người, một cánh tay chống lên mép giường mềm mại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, uốn lượn theo cánh tay ẩn ở dưới da, lộ ra sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.

Hắn cúi đầu hôn cánh môi hơi khô của Phương Miên, muốn vén chăn lên xem.

Phương Miên kéo chặt chăn không cho hắn xem.
Trước khi Lương Ngộ Hành dậy sớm đến công ty đã nhân lúc Phương Miên ngủ tách chân cậu cẩn thận xem tình huống, lần này hơi nghiêm trọng, thuốc mỡ trong nhà lần trước bôi cậu nói không thoải mái, Lương Ngộ Hành mua loại mới nhân dịp đến công ty xử lý công việc.
Qua lại chưa đến hai tiếng, khi trở về Phương Miên vẫn nằm trên giường ngủ say.
"Làm sao, không muốn cho anh xem?" Lương Ngộ Hành không muốn thật sự làm cậu khóc nên ngừng tay.

Nếu không chút sức nhỏ bé này của Phương Miên sao đấu được với hắn.
"Hỏng rồi." Phương Miên rất bất lực, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, như là động vật nhỏ cẩn thận, "Lại sưng lên, xấu lắm...!Anh không thể xem."
"Anh không thể xem thế cho ai xem?"

Sáng sớm giọng Lương Ngộ Hành trầm thấp, giống như thì thầm bên tai, "Chỗ đó của Miên Miên xinh đẹp như vậy, không thể xấu được."
"Dù sưng lên nhưng vẫn đẹp."
"..."
"Anh xem nghiêm trọng thế nào, ngã bệnh lại phải truyền nước, nghe lời."
Phương Miên nhìn ánh mắt của Lương Ngộ Hành, tay cầm chăn chậm rãi buông lỏng.
Chăn chậm rãi bị xốc lên.
Hai chân trắng nõn mở ra, bên trên vẫn còn dấu vết tối hôm qua, lỗ nhỏ bị dùng nhiều thế mà lại bất giác co rút lại dưới cái nhìn chăm chú, tinh dịch ban đêm lưu lại chảy ra ngoài lỗ nhỏ đang co rút.
"Lại chảy ra..." Phương Miên khép chặt chân.
"Không sao, đẹp lắm, giống Miên Miên." Lương Ngộ Hành ôm cậu ra, phòng ngủ vẫn duy trì độ ấm thích hợp, cho dù trần truồng cũng không lạnh.
Hắn ôm cậu vào phòng tắm tắm lại lần nữa, động tác dịu dàng cực kỳ, dòng nước ấm áp chảy trên da giống như là lông chim, hơi ngứa ngáy.
Người đàn ông bóp thuốc mỡ trong suốt lên đầu ngón tay, từng chút một bôi lên vùng da yếu ớt bên trong, dường như thân thể nhạy cảm lại nổi phản ứng, làm lỗ nhỏ ướt dầm dề.

Âm vật lòi ra bị ngón tay dính thuốc vuốt hai cái, Phương Miên hừ một tiếng, đùi kẹp lấy tay Lương Ngộ Hành.
"Tại anh đấy." Phương Miên trách hắn.
"Lỗi của anh." Tiếng cười trầm thấp vang lên, Lương Ngộ Hành khép bốn ngón tay lại, bàn tay dán lên lỗ nhỏ giữa hai chân như là hơ nóng, giúp Phương Miên làm ấm.

Trong lỗ nhỏ giống như ẩn giấu miếng bông, hơi nóng lên đã bắt đầu chảy nước ra bên ngoài.
Buông tay ra, hắn thổi vào lỗ nhỏ của Phương Miên mấy hơi, thậm chí cậu có thể cảm giác được âm đ*o co lại.
"Lát nữa sẽ hết đau." Lương Ngộ Hành dỗ cậu.

Phương Miên ngoan ngoãn vâng một tiếng, dang cánh tay muốn Lương Ngộ Hành ôm.

Lương Ngộ Hành ôm cậu bóp kem cho cậu đánh răng, làm xong cậu lại quấn quít lấy hắn muốn tìm quần áo đẹp để mặc.

Nghe giọng là biết lúc này cậu vui vẻ, Phương Miên chính là như vậy, có đôi khi không biết làm sao quấn quýt như sam, có đôi khi lại lạnh lùng một câu cũng không chịu nói.
Lương Ngộ Hành chiếu cố Phương Miên vẫn là thuận buồm xuôi gió, hắn một tay ôm người tay kia kéo cánh tủ quần áo ở tường phía bắc.

Trong tủ quần áo là quần áo của hai người họ, phần lớn quần áo của Lương Ngộ Hành là sơ mi các loại, quần áo của Phương Miên có nhiều kiểu, quần áo xen lẫn.
Giống như hai người quấn quít.
Mỗi một bộ quần áo đều được Lương Ngộ Hành tỉ mỉ chọn lựa, trước kia hắn thích mua đồ nam cho Phương Miên, sau lại thích mua các loại váy cho cậu.

Mặc dù Phương Miên là người liên giới tính nhưng đường cong thân thể thiên hướng nam sinh hơn, ngực phẳng nhìn là hiểu ngay.

Hắn mời các nhà thiết kế vẽ váy thích hợp với Phương Miên, chỉ dùng tơ lụa, mặc cực kỳ quyến rũ.
Váy chỉ mặc ở nhà, chỉ cho mình Lương Ngộ Hành ngắm.
"Mặc bộ này." Lương Ngộ Hành lấy ra một bộ mấy ngày hôm trước mới đưa tới, váy cổ vuông dài màu đen, cổ áo được trang trí một lớp ren trắng.
Bộ váy này Phương Miên mặc rất hợp, mỗi một chỗ đều được cắt may vừa vặn, màu đen tôn lên da thịt càng trắng hơn, cậu giống như một đóa hoa hồng màu trắng kiều diễm được bọc trong lớp giấy gói màu đen tinh xảo.
Lương Ngộ Hành giúp cậu đeo tất, nhấc cậu lên đứng trên giường, không nhịn được hôn cơ thể Phương Miên.
"Bé yêu mặc đẹp quá."
Phương Miên đỏ mặt, không nhịn được than thở, "Anh chỉ thích cơ thể của em." Nói xong, dường như nghĩ đến cái gì, cậu cúi mặt xuống, không vui vẻ giống như vừa rồi nữa.
Lương Ngộ Hành thích cơ thể bất nam bất nữ này của cậu.
Mặc quần áo cho Phương Miên xong, Lương Ngộ Hành ôm cậu đi xuống ăn sáng, nói là cơm trưa cũng không quá.


Lúc này đã hơn mười giờ, mẹ Trương vội vàng múc canh cho Phương Miên, hai người giúp việc đặt bữa sáng lên bàn.
Các loại đồ ăn sáng bày trên bàn, Lương Ngộ Hành cầm miếng tart trứng cho Phương Miên ăn, cậu há miệng cắn một ngụm rất nhỏ, cảm giác mềm mại lan tràn trên đầu lưỡi, lúc ăn có thể thấy được đầu lưỡi hồng hồng.
Ăn hai miếng cậu chê không muốn ăn, còn dư lại Lương Ngộ Hành giải quyết hết.
"Buổi tối quay về nhà cũ một chuyến, ba mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, buổi tối em đến ăn nhiều chút." Lương Ngộ Hành bóc vỏ nho, giống như nói chuyện gia đình.
Trước kia hắn cũng đưa Phương Miên đi gặp ba mẹ, cậu không nói có vui vẻ không, nhưng rất rõ ràng cậu ở đó không thoải mái như ở đây, nếu Lương Ngộ Hành không ở bên cạnh, cậu có thể vẫn ngồi đó bất động như búp bê.
Có buổi tối làm đồ ăn Phương Miên thích, Lương Ngộ Hành chỉ gắp cho cậu một miếng, cậu ăn xong rồi nhớ mãi không quên, buổi tối trở về lúc hắn đè cậu dưới thân ** cậu còn suy nghĩ, lại vẫn trách hắn không gắp thêm cho mình nhiều chút.
Ngày hôm qua mẹ Lương gọi điện thoại nói là gia đình người cậu ở nước ngoài đã trở lại.

Trước đây Lương Ngộ Hành chơi thân với mấy đứa em con cậu, sau đó nhà cậu chuyển ra nước ngoài, liên hệ cũng ít đi.

Buổi tối Hứa Tự Lăng và Hứa Tự Hy đều ở đây, khẳng định náo nhiệt.
Phương Miên không thích thân thiết với ai, Lương Ngộ Hành cũng ước gì bé yêu của mình chỉ mình được ngắm, bình thường cũng rất ít khi cho phép cậu ra ngoài một mình, cứ sợ xảy ra vấn đề gì.

Đừng trông Phương Miên bây giờ được hắn nuôi môi hồng răng trắng giống như tiểu thiếu gia nhà giàu không rành thế sự, đó chỉ là bề ngoài, cảm cúm nóng sốt có thể làm cho cậu lộ ra nguyên hình, yếu ớt nằm trên giường bệnh ăn gì cũng nôn.

Hắn muốn đưa cậu đi tiếp xúc với người khác, dù sao nhất định Phương Miên phải ở bên cạnh hắn cả đời, cũng phải cho người khác biết.

Nếu có bạn thân thì càng tốt, không nên cả ngày nghĩ đông nghĩ tây không vui là trốn trong phòng không ra, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ hắn buổi tối về, dỗ được hay không còn chưa chắc.
Nếu Phương Miên có thể thu nhỏ biến thành một vật trang sức thì tốt rồi, cho dù Lương Ngộ Hành mỗi ngày ở công ty hoặc đi công tác cũng có thể nhét cậu trong túi.
"Miên Miên, muốn đi không?" Lương Ngộ Hành hỏi cậu.
Vị quả nho chua ngọt trào ra trong miệng, Phương Miên nói: "Có.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận