Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, MC hoạt ngôn trên sân khấu, khiến cho mọi người bật cười, Lam Yến ngồi ở bên cạnh Giang Tẩm Nguyệt, nghe đến cô ấy nói: "Chúng ta cũng mời người MC này đi, cô ấy thật biết ăn nói."
Lam Yến gật đầu: "Được."
Dừng mấy giây, Giang Tẩm Nguyệt ghé sát tai Lam Yến: "Một lát mời rượu tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở phòng nghỉ ngơi đợi cậu."
Lam Yến nhìn xem cô ấy: “Tôi sẽ cùng cậu đi qua.”
"Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút liền tốt." Giang Tẩm Nguyệt nói: "Hôm nay hơi mệt."
Lam Yến ân một tiếng trầm thấp.
Đến thời điểm mời rượu, Giang Tẩm Nguyệt vào phòng nghỉ ngơi, Lam Yến hỗ trợ nhận rượu, ai đến cũng không có cự tuyệt, cô trước kia cũng chưa từng uống say, liền cùng Lam Tề uống qua mấy lần, còn xém chút say, hôm nay lại là một ly tiếp lấy một ly, thế nào cũng không thấy có vẻ say.
Lam Tề kinh hô: "Được a, cậu thâm tàng bất lộ*, lúc nào tửu lượng tốt như vậy?"
*Thâm tàng bất lộ: giấu nghề, giấu tài, không để lộ tài năng
Lam Yến cười cười.
Cô hiện tại tình nguyện được say.
Nhưng uống thế nào đều khống say.
Bữa tiệc kết thúc cô đi tìm Giang Tẩm Nguyệt, Giang Tẩm Nguyệt nằm trên ghế sofa nhắm mắt, nghe tới thanh âm mở mắt, nhìn thấy Lam Yến đi tới, cô ngồi dậy, Lam Yến nói: "Trên người tôi có mùi rượu."
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Không sao"
Lam Yến rất cố chấp: “ Có sao, cậu không thích."
Giang Tẩm Nguyệt hốc mắt có chút hồng, cô nói: "Lam Yến, tôi thích."
Lam Yến hướng mắt nhìn Giang Tẩm Nguyệt, Giang Tẩm Nguyệt hướng Lam Yến chớp mắt: “Cậu thành cái dạng gì tôi đều sẽ thích."
Ngoài cửa sổ vang lên pháo, phanh một tiếng, nổ tung, phản chiếu đến hướng cửa sổ, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Đi thôi, chúng ta trở về nhà."
Lam Yến gật đầu: "Được, tôi đi lấy túi."
Cô vừa nói vừa đi vào trong phòng nghỉ ngơi, có một hàng ngăn tủ, cô dùng chìa khoá mở ra cửa tủ, nghe tới sau lưng phanh một tiếng.
Không phải ngoài cửa sổ, là tại sau lưng.
Lam Yến quay đầu, thời điểm Giang Tẩm Nguyệt ngã xuống đυ.ng phải ly nước trên bàn trà, là ly nước đập ở trên mặt đất tiếng vang, thanh thúy, chia năm xẻ bảy.
Sắc mặt cô biến đổi, hai ba bước đi đến bên cạnh Giang Tẩm Nguyệt, nhìn trên mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc.
Giang Tẩm Nguyệt, được đưa đến bệnh viện.
Lam Yến ngồi ở cửa phòng cấp cứu, người đến người đi, cũng may hôn lễ đã kết thúc, nhưng Trần Lâm vẫn là tới một chuyến, hỏi Lam Yến: "Chuyện gì xảy ra a?"
La Sinh Sinh mặc áo blouse trắng nói: "Mọi người đi về trước đi, cô ấy chính là quá mệt mỏi, trước hết để cho cô ấy nghỉ ngơi, một lúc nữa cô ấy liền có thể đi ra."
Trần Lâm phải làm những việc vặt của hôn lễ, không có cách nào ở lại thời gian quá dài, Lam Tề ngồi ở bên cạnh Lam Yến, nhỏ giọng hỏi: "Tẩu tử có chuyện gì xảy ra?"
Lam Yến đầu rất choáng, bên tai rất ù ù, người đến người đi, rất nhiều người nói chuyện, cô ấy vẫn luôn trầm mặc, đem bản thân nhốt lại ở trong hồi ức cùng Giang Tẩm Nguyệt.
"Lam Yến, cuối tuần này đến nhà tôi chơi đi." Giang Tẩm Nguyệt từ đằng sau Lam Yến thăm dò: "Chúng ta xem tivi, thuận tiện cậu dạy tôi làm bài tập."
"Lam Yến, cuộc thi lần này tôi thi trượt, tôi không thể ngồi ở vị trí phía sau cậu nữa, thật tức giận a."
"Lam Yến, gần nhất một bộ phim thần tượng mới ra mắt, nhân vật nữ chính thật xinh đẹp a, tôi rất yêu thích! Chúng ta trở về nhà xem."
"Lam Yến..."
"Lam Yến..."
"Lam Yến." Lam Tề đẩy cô: "Cậu làm sao vậy?"
Lam Yến hoàn hồn, nhìn về phía Lam Tề, Lam Tề đứng phía sau Dư Hà, hai người nhìn xem bản thân, Lam Yến nói: "Tớ không sao." Cô hỏi: "Tiểu Nguyệt đâu.". Truyện Nữ Phụ
Cô đứng dậy: "Tiểu Nguyệt cậu ấy..."
"Lam Yến, Nguyệt Nguyệt tình huống của cô ấy không phải rất tốt." La Sinh Sinh đi đến trước mặt mọi người, không có người bên ngoài, chỉ còn lại mấy người, La Sinh Sinh có chuyện nói thẳng: "Cô ấy trước đó tham gia thử nghiệm thuốc, đối thân thể ảnh hưởng rất lớn, nhiều chỗ bộ phận có dấu hiệu suy yếu, vừa mới tôi kiểm tra cho cô ấy, đã bắt đầu suy yếu."
Lam Yến cho rằng bản thân có thể tiếp nhận, cô cũng sớm đã bắt đầu đón nhận, nhưng nghe được câu này đầu óc cô vẫn là ông ông một tiếng, không có làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Lam Tề đứng tại bên người Lam Yến, nhịn không được mắt đỏ: "Lam Yến."
Lam Yến không nói chuyện, chỉ là lui về phía sau hai bước, ngã ngồi trên ghế, cô quay đầu lại nhìn về phương hướng phòng cấp cứu, nước mắt đột nhiên tuông ra, Lam Tề không đành lòng, nhóm người cúi đầu xuống, Lam Yến có loại cảm giác vô cùng bất lực, cô nghẹn ngào, hỏi La Sinh Sinh: "Tôi lúc nào có thể gặp cậu ấy."
"Một lúc nữa liền có thể." La Sinh Sinh nói: "Trực tiếp đưa cô ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt."
Lam Yến gật đầu.
La Sinh Sinh lại nói: "Cô ấy không thể về nhà."
Không thể về nhà.
Cô ấy phải ở lại bệnh viện.
Lam Yến con mắt đau vô cùng, cô nói: "Cậu ấy rất không thích bệnh viện, tôi còn nhớ thời điểm còn đi học, cậu ấy bị cảm, trong đêm phát sốt, uống thuốc nhưng sốt vẫn lặp đi lặp lại, cậu ấy luôn nói chán ghét bệnh viện."
Lam Yến nói: "Tôi cũng chán ghét."
Vô cùng chán ghét.
Lam Tề ngồi bên cạnh cô, muốn ôm Lam Yến, Lam Yến lại nói: "Tôi không sao." Cô lau khóe mắt, nghe đến phía cửa có động tĩnh, lập tức đứng dậy, y tá đi tới, nói với La Sinh Sinh: "La bác sĩ, đã đưa qua."
La Sinh Sinh gật đầu, nhìn về phía Lam Yến: "Cô đi theo tôi."
Lam Tề cùng Dư Hà đứng tại chỗ.
Lam Yến cùng La Sinh Sinh đi vào bên trong, qua khu khử trùng, cô nhìn thấy Giang Tẩm Nguyệt nằm bên trong phòng bệnh, Giang Tẩm Nguyệt sắc mặt cùng ga giường đồng dạng nhợt nhạt, La Sinh Sinh nói: "Cô có thể đi vào một lúc, ở chỗ này thay đổi trang phục khử trùng."
Bên cạnh treo trang phục khử trùng, Lam Yến gật đầu, mặc vào trên người, lại qua khu cách ly mới mở cửa nhìn thấy Giang Tẩm Nguyệt.
Giang Tẩm Nguyệt hiếm khi nằm ở trên giường, Lam Yến trong trí nhớ, cô ấy luôn là rất năng động, rất có sức sống, có thể mang lại sự vui vẻ cho người bên cạnh, Giang Tẩm Nguyệt vẫn sẽ luôn nằm sắp bên cạnh cô, hỏi: "Lam Yến, có hay không dọa cậu sợ?"
Lam Yến nói: "Không có."
Ở thời điểm cô ấy đến gần, Lam Yến liền đã biết, cô hết thảy đều quen thuộc Giang Tẩm Nguyệt, mùi hương của cô ấy, tiếng bước chân, còn có cô ấy sẽ đột nhiên tới tấn công bất ngờ.
Lam Yến ngồi ở bên giường bệnh, thật khó tin Giang Tẩm Nguyệt, người mà ngày hôm qua đã ở nhà cũng cô nói đùa, hiện tại nằm ở đây, không chút sinh khí.
La Sinh Sinh nói Giang Tẩm Nguyệt rất nhanh sẽ tỉnh, nhưng cô ấy vẫn luôn không có tỉnh, Lam Yến lúc đầu trong lòng rất loạn, giờ khắc này nhìn thấy Giang Tẩm Nguyệt nằm ở giường bệnh, đột nhiên bình tĩnh lại, cô thay Giang Tẩm Nguyệt chỉnh lại mái tóc, nghe dụng cụ bên trong tích tích tích tiếng vang, ánh mắt bình tĩnh.
Giang Tẩm Nguyệt liên tiếp ngủ hai ngày, Lam Yến ngay tại trong bệnh viện không có rời đi, ban đêm cô mới có thể đi vào bồi Giang Tẩm Nguyệt, ban ngày chỉ có thể ở bên ngoài cửa nhìn xem, sau khi đi vào cô nói: "Phòng cưới sẽ nhanh hoàn thành, toàn dựa theo ý định của cậu mà trang trí, cậu không muốn liếc mắt nhìn xem sao?"
La Sinh Sinh nói cho cô, hiện tại Giang Tẩm Nguyệt bên trong suy yếu nghiêm trọng, liền xem như đã tỉnh rồi, đều không chừng có thể nhận ra cô.
Nhưng Giang Tẩm Nguyệt vẫn luôn không có tỉnh.
Cô cho rằng là quá mệt mỏi.
Lam Yến thay Giang Tẩm Nguyệt chỉnh lại góc chăn, nói: "Mẹ tôi một lát nữa sẽ tới, tôi đi sân bay đón bà ấy, bà ấy rất thích cậu, bà ấy còn nói cậu rất tốt."
Không chỉ là mẹ của cô, khoảng thời gian này đã có rất nhiều người đến bệnh viện, đồng nghiệp trước kia của Giang Tẩm Nguyệt, bạn bè, bạn học, kết hôn Trần Lâm đã thu xếp xong, cũng đỏ mắt nói: "Không có khả năng, cậu ấy làm sao có thể chứ, nhất định là các người đã chẩn đoán sai!"
Ầm ĩ cùng ồn ào náo động, cách mọi người rất xa nơi này, Lam Yến đã gầy gò rất nhanh, bất quá vẫn là như thường lệ ăn cơm, ban đêm bồi bên cạnh giường, cô không có hàng hạ bản thân, nhưng cô không thể hiểu được thế nào Giang Tẩm Nguyệt vẫn chưa có tỉnh dậy.
Lời nói sau cùng của hai người họ, vẫn là Giang Tẩm Nguyệt nói: "Chúng ta trở về nhà đi."
Liền một câu trước từ biệt cũng không có.
Lam Yến nắm chặt tay Giang Tẩm Nguyệt, khó chịu hai mắt đỏ bừng,La Sinh Sinh đứng ở cửa, gọi: "Lam Yến, điện thoại của cô."
Cô xoa xoa tay Giang Tẩm Nguyệt, nói: "Tôi sẽ lập tức quay lại."
Điện thoại là mẹ của cô gọi đến, nói vừa xuống máy bay, hỏi cô đang ở bệnh viện nào, Lam Yến bốn phía rất ồn ào, cô đi ngoài cửa nghe: "Ở bệnh viện thành phố, Lam Tề không có đi đón mẹ sao?"
"Mẹ không thấy được —— Lam Tề!" Mẹ của cô kêu một tiếng, Lam Yến đi đến vườn hoa trong viện ngồi xuống, nghe trong điện thoại mẹ của cô nói: "Vậy mẹ cúp máy trước."
"Mẹ." Lam Yến đột nhiên hô một tiếng, mẹ của cô không có tắt điện thoại.
Cùng trầm mặc.
Mẹ của cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Lam Yến nói: "Đi đường cẩn thận."
Mẹ của cô nói: "Mẹ biết rồi."
Cúp điện thoại, cô lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài, chỉ cảm thấy ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, rất lạnh, điện thoại chuông reo lên, cô bắt máy, La Sinh Sinh hấp tấp nói,: "Lam Yến, Nguyệt Nguyệt phải vào phòng phẫu thuật."
Nhồi máu cơ tim đột ngột do suy nội tạng, Lam Yến đứng ở cửa, lần thứ nhất như vậy bất lực.
Lam Tề đón Trương Uẩn đi trở về, trên đường cùng Trương Uẩn nói: "A di, muốn trở về phòng nghỉ sao?"
"Đi đến bệnh viện trước đi." Trương Uẩn nói: "A đi muốn đi xem một chút đứa bé kia, con bé thế nào rồi?"
Lam Tề nói: "Tình huống không quá tốt."
Không nói về vấn đề thân thể Giang Tẩm Nguyệt, liền nói cô ấy nội tạng suy yếu cũng là vấn đề lớn, hiện tại đang được hỗ trợ bởi các dụng cụ, cũng không biết lúc nào liền xảy ra vấn đề.
Trương Uẩn nói: "A di đã nhìn thấy qua đứa bé kia."
Bà hồi tưởng ký ức chôn sâu: " Thời điểm Lam Yến năm thứ hai đại học, con bé có đến tìm Lam Yến, chỉ có một mình con bé." Phiêu dương vượt biển, vì tìm Lam Yến, nói không động tâm là giả, nhưng bà cũng biết hai người không phải là người cùng một thế giới.
Lúc ấy Giang Tẩm Nguyệt quật cường nói: "Con là sẽ không bỏ rơi Lam Yến."
Cùng Lam Yến không có sai biệt.
Sau đó, ở Lam Yến sau khi tốt nghiệp, bà đã làm chút thủ đoạn, cũng nhận được Giang Tẩm Nguyệt điện thoại, hi vọng, hi vọng Lam Yến không nên đi về, nhưng bà không ngăn cản được Lam Yến, Lam Yến cho tới bây giờ đều là người vô cùng có chủ kiến, bà biết lần này cho phép Lam Yến về nước, ý vị như thế nào, bà chỉ là đang mạo hiểm, có lẽ bà không có cách giải quyết được, Giang Tẩm Nguyệt có thể giải quyết.
Bà đợi biểu tỷ Lam Yến kết hôn, chờ Lam Yến về nước.
Lại đợi đến Giang Tẩm Nguyệt xin lỗi: "A di, thật xin lỗi."
Trương Uẩn nói: "Là một số khổ hài tử."
Nhưng vận mệnh thường thường chỉ thích những người này, không muốn thấy hai người có một chút hạnh phúc, nhất định phải cướp đoạt đi hạnh phúc vui vẻ của họ.
Lam Tề nói: "Vâng, Giang tiểu thư xác thực rất khổ cực."
Trương Uẩn thở dài, đến bệnh viện sau hai người vội vàng lên lầu, đi qua cấp cứu cửa nhìn thấy Lam Yến ngồi ở chỗ đó, Lam Tề cùng Trương Uẩn đi qua, Lam Tề gọi: "Lam Yến."
Lam Yến không nhúc nhích.
Trương Uẩn ngồi ở bên cạnh cô, nhìn về phía phòng cấp cứu, hỏi: "Đứa bé kia đâu."
Nghe đến thanh âm, Lam Yến qua loa ngẩng đầu, biểu tình nhìn lên đến rất bình tĩnh, lại là hình như không có nghe được người khác tra hỏi, cô thần sắc mất hồn, Lam Yến vừa định gọi bà, nghe tới sau lưng có tiếng bước chân, La Sinh Sinh bước chân vội vã đi tới, nhìn xem Lam Tề cùng Trương Uẩn, thấp giọng nói một câu: "Nguyệt Nguyệt đi rồi."
Nguyên bản ngồi trên ghế Lam Yến thân hình nghiêng một cái, ngã xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...