"Ba của Lam Yến rất trọng nam khinh nữ." Giang Tẩm Nguyệt ngồi ở trên ghế sofa, một nửa thân thể ẩn vào bên trong, thanh âm cô trong trẻo, cùng bên ngoài tiếng mưa rơi không có sai biệt, thanh thúy sạch sẽ, Dư Hà cùng La Sinh Sinh nhìn cô, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Thời điểm mẹ cô ấy mang thai, ba cô ấy đã cho người nhìn xem là con trái hay là con gái, kiểm tra ra chút vấn đề nhỏ, người kia nói cho ba cô ấy đó là con trai, ba cô ấy phi thường cao hứng."
Có thể nghĩ, lúc ấy cao hứng bao nhiêu, đằng sau liền thất vọng bây nhiêu.
"Lam Yến được sinh ra không bao lâu liền bị đưa về quê." Giang Tẩm Nguyệt cúi đầu: "Mẹ cô ấy ở nước ngoài, văn hóa khác biệt, đối tình thân cũng không quá như vậy xem trọng, đợi đến mẹ cô ấy phát hiện ba cô ấy là bởi vì lí do trọng nam khinh nữ nên đã đưa Lam Yến về quê, thời điểm đó Lam Yến đã được vài tuổi, cô ấy không chịu cùng với mẹ ra nước ngoài, liền muốn cùng nãi nãi sinh sống với nhau, mẹ cô ấy tôn trọng cô ấy, liền để một mình cô ấy ở lại trong nước"
"Lam Yến không có cái gì bận tâm." Giang Tẩm Nguyệt nói: "Trước kia là nãi nãi cô ấy."
Nãi nãi sau khi chết.
Chỉ có cô ấy.
Có lần cô ấy xem bộ phim, nội dung chia tay khiến cô ấy khóc, cô hỏi Lam Yến: "Sau này cậu sẽ cùng chia tay sao."
"Sẽ không." Lam Yến không có chút gì do dự.
Cô buồn cười: "Một lần cũng không nghĩ đến?"
Dù sao hai người từ khi cùng một chỗ, tranh cãi nhiều lần đỡ, nhưng Lam Yến từ đầu đến cuối chưa hề nói đến việc chia tay, cô nhìn chằm chằm Lam Yến, nghe cô ấy nói: "Một lần cũng sẽ không."
Cô hỏi Lam Yến: "Về sau cũng sẽ không sao?"
Lam Yến nói: "Vĩnh viễn sẽ không."
Cô bị Lam Yến thần sắc kiên định kinh động, trẻ tuổi nóng tính, biết rõ lúc này nhận lời căn bản là vô dụng, nhưng cô không biết thế nào liền tin tưởng lời nói Lam Yến.
Cô biết, Lam Yến nói là sự thật.
Sau lại sự tình hai người bị mẹ của cô phát hiện, mẹ của cô đã nhiều lần trước mặt cô làm nhục họ vài lần, nhưng Lam Yến cho tới bây giờ đều là sẽ không nói một lời, cho dù họ bị đánh, nửa chữ chia tay cũng sẽ không nói.
Ở mỗ một số sự việc, cô ấy cố chấp đến mức khiến người khác phải đau lòng.
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Hai năm này, cô ấy cùng mẹ cô ấy cảm tình hòa hoãn một chút."
Mặc dù không quá giống như hai mẹ con bình thường, nhưng rốt cuộc là bắt đầu quan tâm đến nhau, Dư Hà nhíu mày: "Vậy cùng cô..."
La Sinh Sinh đánh anh ấy một cái: "Không chừng, cô ấy hiện tại cùng trước kia không giống nhau."
Giang Tẩm Nguyệt nhìn về phía La Sinh Sinh, nói: "Cô ấy hiện tại, so với trước kia càng cố chấp."
Cô không phải không nghĩ đến toàn bộ dáng bày ra, nói cho Lam Yến chân tướng, cô cũng không phải là muốn làm chính mình cảm động cái gì, chỉ là lần này trùng phùng, cô biết, Lam Yến càng cố chấp.
Cố chấp, không thể không nói đi nói lại những lời khiến Lam Yến tổn thương.
Chuyện của cô, sẽ để cho Lam Yến biết, nhưng không phải hiện tại, không phải khi cô ấy tràn đầy lòng hy vọng về nước, chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình, Lam Yến không thể tiếp nhận được, ít nhất là hiện tại, cô ấy vô pháp tiếp nhận.
Cô rất hiểu, hậu quả khi Lam Yến biết được loại chuyện như vậy.
Dư Hà nhìn xem hai người nói chuyện, muốn mở miệng, La Sinh Sinh nói: "Cô....."
Âm thanh cánh của bị gõ, có người gõ cửa.
Ba người đồng thời nhìn sang, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Hai người trở về đi."
Dư Hà buồn bực, mắt nhìn La Sinh Sinh, cuối cùng cúi đầu xuống, nói: " Được."
Đi tới cửa, mở cửa, ngoài cửa quả nhiên đứng Lam Yến, mưa rất lớn, khiến cho cô ấy toàn thân bị ướt sũng, trên tóc cũng có rất nhiều nước, chật vật không chịu nổi, Dư Hà thấy được cái bộ dáng này của cô ấy nghĩ đến lời nói Giang Tẩm Nguyệt.
Đột nhiên cảm thấy, giống như thật sự mình đã làm sai.
Lam Yến không nhìn anh ấy, mà là lướt qua khe hở anh ấy cùng La Sinh Sinh nhìn về phía Giang Tẩm Nguyệt, mặt nghiêm lấy, ánh mắt trầm mặc, con ngươi thâm thúy, La Sinh Sinh mở miệng trước, đánh vỡ bầu không khí: "Chúng ta đi về trước."
Nghĩ cũng nên cùng Lam Yến chào hỏi, lại phát hiện không đúng lúc, đành phải túm Dư Hà rời đi.
Ngoài cửa Lam Yến không nhúc nhích.
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Vào đi."
Lam Yến nói: "Rất bận a."
Giang Tẩm Nguyệt không có lên tiếng.
Lam Yến nói: "Lần này lại dự định gạt tôi thế nào?"
Giang Tẩm Nguyệt cúi đầu, nhìn cô ấy mấy giây, đi phòng vệ sinh cầm khăn mặt đưa cho Lam Yến, khăn mặt là màu hồng nhạt, lúc trước hai người khi đi mua khăn mặt, Giang Tẩm Nguyệt liền sẽ mua cái này, cô cho Lam Yến mua là màu lam, cô nói: "Là mẫu đôi, rất hợp nhau."
Lam Yến nhìn thấy khăn mặt con mắt nháy mắt đỏ lên, nhiệt khí hun vào mắt vành mắt, cô ấy cương lấy thân thể vươn tay, khớp nối trắng bệch, kéo qua khăn mặt lại không sát, nước dọc theo chiếc cằm rơi vào trong quần áo, Giang Tẩm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy cô ấy không nhúc nhích trực tiếp lấy khăn mặt choàng lên phía trên đầu cô ấy, dùng sức xoa xoa, nước bị bông khăn mặt hấp thu, Lam Yến từ đầu đến cuối kéo căng lấy thân thể.
Giang Tẩm Nguyệt hỏi: "Thế nào lại đến đây?"
Lam Yến: "Đặt taxi."
Giang Tẩm Nguyệt nói: "Thế nào lại không dùng ô."
Lam Yến không nói chuyện.
Giang Tẩm Nguyệt còn nói: "Trước kia trời mưa không phải cậu đều sẽ trước chuẩn bị ô sao?"
Lam Yến nhìn xem cô, khăn mặt từ tóc đi xuống, Giang Tẩm Nguyệt giúp cô ấy lau mặt, gương mặt, khẽ vươn tay, nắm lấy Giang Tẩm Nguyệt cổ tay, gắt gao nắm lấy, da thịt có thể thấy được trở nên đỏ hồng, Giang Tẩm Nguyệt mặc cho cô ấy phát tiết cơn giận, vẫn như cũ vân đạm phong khinh ngữ khí: "Cậu nắm tay tôi đau quá."
Một câu, Lam Yến buông lỏng sức lực, nhưng vẫn như cũ nắm lấy cô.
"Giang Tẩm Nguyệt." Lam Yến thanh âm so bình thường thấp hơn, đè ép cơn giận. "Thú vị sao?"
Giang Tẩm Nguyệt nhìn cô ây, nghĩ rút tay về, bị Lam Yến nắm lấy, rút hai lần không thành công, đành phải nhíu mày: "Cậu buông ra ta."
"Không buông ra?" Lam Yến nhìn Giang Tẩm Nguyệt: "Lại muốn nói cái gì?"
"Tôi..."
"Giang Tẩm Nguyệt."
Có chút lãnh đạm khí âm, xen lẫn lửa giận cùng run rẩy, hốc mắt cô ấy một vòng hồng thấu, một cái tay nắm chặt Giang Tẩm Nguyệt, một cái tay nắm lấy khăn mặt, Lam Yến nói: "Cậu là dự định chế* đi rồi mới nói cho tôi biết sao?"
Giang Tẩm Nguyệt bị cô ấy nói, trong lòng giật mình: "Lam Yến!"
"Đừng gọi tôi!" Lam Yến toàn thân đều đau, lúc trước Lam Yến gọi điện hỏi mẹ, hỏi liên quan tới chuyện tiền bạc, mẹ của Lam Yến nói đúng vậy, cho Giang Tẩm Nguyệt một khoản tiền, cô không nghĩ tới, cho đến lúc đó, mẹ mình lại còn lừa gạt mình.
Cô vừa gọi điện, vừa nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Sau khi hỏi xong, trong lòng vắng vẻ, từng trận khủng hoảng, từng trận phẫn nộ, bị lừa dối, bị mơ mơ màng màng, tất cả mọi người biết, chỉ có bản thân lại không biết, khoảng thời gian này còn cùng Giang Tẩm Nguyệt đóng vai buồn cười của tiết mục tân hôn, đoạn thời gian này bị lời nói làm tổn thương, ý thức được tình huống Giang Tẩm Nguyệt, vô số suy nghĩ cùng ý nghĩ dưới đáy lòng va chạm, mẫu thuẫn, đem cô cả người xé rách, cô cũng không biết là làm sao tới trong này, bên tai quanh đi quảnh lại chỉ có câu nói kia của mẹ cô ấy: "Ung thư cổ tử cung, không có cách nào."
Cô khi ở khoảng khắc nghe được tin tức, thậm chí cảm thấy, kết hôn cũng được.
Nhìn xem Giang Tẩm Nguyệt kết hôn.
So với...
Lam Yến cảm thấy hoang đường, thế giới hỗn loạn, cô lảo đảo xuống lầu, trong đầu đều là muốn hỏi lời nói Giang Tẩm Nguyệt, nhưng khi gặp được người, cô đột nhiên cái gì cũng không hỏi ra.
Từ bên trong lan ra một cơn đau đớn, là một loại cơn đau âm ỉ, khi cô đến cảm thấy còn có thể tiếp nhận được, thì đột nhiên có một cảm giác choáng ngột ập đến, tim Lam Yến thắt lại, có chút khó thở, cô đau đến ngạt thở, trước mắt choáng váng, thân hình lung lay hai cái, sắc mặt so Giang Tẩm Nguyệt còn tái nhợt, Giang Tẩm Nguyệt gọi: "Lam Yến."
Lam Yến quay đầu nhìn Giang Tẩm Nguyệt, ù tai, mấy giây sau mới nghe được thanh âm của Giang Tẩm Nguyệt, nói: "Cậu trước ngồi xuống."
Người trước mặt không nhúc nhích, vẫn như cũ giằng co nắm lấy cô, bốn mắt nhìn nhau, Lam Yến môi mỏng giật giật, tựa hồ là muốn nói chuyện, nhưng chỉ là lắc đầu, rũ tay xuống cánh tay, dường như bị rút đi khí lực, chỉ là cánh tay nắm Giang Tẩm Nguyệt còn giữ chặt, thế nào cũng không chịu buông ra, kia phiến da thịt đỏ lên, ẩn ẩn ấn vươn vết tích ngón tay, ở trên da thịt trắng noãn, hết sức rõ ràng.
Giang Tẩm Nguyệt tùy ý cô nắm lấy, thanh âm nhẹ nhàng: "Lam Yến."
Lần này Lam Yến không có nổi giận, không có sinh khí hướng về thanh âm gọi, chỉ là như vậy trầm mặc, để Giang Tẩm Nguyệt càng khó chịu hơn, Giang Tẩm Nguyệt tình nguyện bị Lam Yến phát tiết lên mình, nhưng cô cũng biết, Lam Yến sẽ không.
Đúng như Lam Yến hiểu cô, cô cũng rất hiểu Lam Yến.
Lam Yến không có hoài nghi những lời kia, cũng là bởi vì hiểu rất rõ, cô đã dùng một năm luyện tập nói dối cũ, không để Lam Yến biết được, rất nhiều người nhìn thấy cô liền nói, Nguyệt Nguyệt cậu đã thay đổi rất nhiều a.
Cô thay đổi, trở nên không giống Giang Tẩm Nguyệt.
Nhưng Lam Yến vẫn là Lam Yến.
Cố chấp, bướng bỉnh, vì chút tình cảm này, Lam Yến gần như quên đi tất cả, thậm chí là tự tôn, có mấy lần Lam Yến đến tìm cô, cô thật không thể tin được, cũng lại không dám để Lam Yến biết.
Giang Tẩm Nguyệt nhìn cô, Lam Yến cúi đầu, phòng khách trầm mặc, chỉ nghe tiếng mưa rơi trến ở bệ cửa sổ, phát ra thanh âm thanh thúy, hai người cố chấp đứng ở cạnh nhau, Lam Yến sắc mặt so Giang Tẩm Nguyệt trắng hơn, nhất thời không phân rõ ai là bệnh nhân.
Gió thổi rèm cửa tung bay, từ cửa sổ trong khe hở thổi tới, Giang Tẩm Nguyệt mái tóc bị thổi tan, có mấy sợi rơi lên trên trán, che đi khuân mặt, lọn tóc cúi xuống tiến ánh mắt của cô bên trong, Giang Tẩm Nguyệt nhắm lại mắt, Lam Yến buông khăn mặt ra, đem khăn mặt đặt ở bên ghế sofa, vươn tay giúp Giang Tẩm Nguyệt vén lại mái tóc.
Giang Tẩm Nguyệt ngước mắt, đối đầu Lam Yến âm trầm ánh mắt, cổ họng bị ngẹn lại.
Lam Yến không nhìn cô, chỉ là vén lại mái tóc, sau đó hướng đi đến bên cửa sổ mỗi một bước phía dưới đều bị nước vươn lại, cô toàn thân ướt sũng, bước chân bên trong tràn đầy nước đọng, Lam Yến hai ba bước đi đến cửa sổ, đóng lại cửa sổ, lướt qua cửa sổ phản quang nhìn đến Giang Tẩm Nguyệt đứng ở phía sau.
Cô dùng hai tay giữ ở mép cửa sổ, cúi đầu, vẫn là không có dũng khí quay người lại.
Giang Tẩm Nguyệt nhìn bóng lưng cô, tinh tế, mãnh khãnh, vai nhẹ nhàng run rẩy, cô cúi đầu, hai tay chống cửa sổ, năm ngón tay dùng sức, đốt ngón tay trắng bệch, trên mu bàn tay tĩnh mạch nhô lên, căng thẳng, dữ tợn.
Giang Tẩm Nguyệt đau lòng có chút đứng không vững.
Đi lên phía trước một bước, trái tim đột nhiên co lại, Giang Tẩm Nguyệt hô hấp dần chậm lại, khi Lam Yến nghĩ chớp mắt xoay người, từ phía sau có người ôm tới, Lam Yến trên thân tất cả đều là nước, lại lạnh như băng, còn căng thẳng cứng ngắc.
Lam Yến cúi đầu, nhìn tay ở trước người, chăm chú vòng lấy cô, Lam Yến nói: "Giang Tẩm..."
Giang Tẩm Nguyệt ngắt lời cô: "Thật xin lỗi."
Lam Yến bị một câu nói chậm lại.
Giang Tẩm Nguyệt luôn luôn như vậy.
Biết cách làm sao dùng một câu nói có thể làm tổn thương cô.
Và càng đau hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...