Nửa đêm trời bỗng dưng mưa như trút nước, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Rõ ràng ban ngày trời vẫn còn quang đãng, vậy mà đến tối sắc trời liền thay đổi, cơn mưa cứ lặng lẽ kéo đến mà không có điềm báo trước, kèm theo cả những cơn gió lớn.
Trong mơ, Nhan Hạc Kính thấy từng giọt nước mưa cứ đọng lại tạo thành một cột nước lớn, quấn lấy người Nhan Hạc Kính, kéo anh đi về phía trước, xuyên qua một cánh rừng mưa u tối, rồi lại lặn xuống biển sâu lạnh như băng.
Cả thể xác và tinh thần của anh đều cảm thấy mệt mỏi giống như đã trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn vậy, cuối cùng cũng đã đến nơi, Nhan Hạc Kính thấy bóng dáng một ai đó.
Sau đó Nhan Hạc Kính bị gió thổi cho tỉnh giấc, thấy cơn mưa giống hệt như trong mơ đang ở ngay trước mắt, liền cảm thấy hoảng loạn.
Mãi cho đến khi nghe tiếng hít thở vững vàng của Tông Dương ở bên cạnh, anh mới cảm thấy mình thoát khỏi giấc mơ kia, nhưng cơ thể vẫn như đang nằm trong không trung, mơ hồ và trống rỗng.
Anh giúp Tông Dương chắn gió nên Tông Dương không bị thức giấc, cậu đưa lưng về phía anh, vùi đầu vào gối, cậu chỉ nằm một góc của cái gối, tay nắm chặt lấy chăn, cơ thể hơi cuộn tròn lại, Nhan Hạc Kính giúp cậu đắp chăn lại đàng hoàng.
Nhan Hạc Kính cảm thấy tư thế ngủ của Tông Dương hơi kì lạ, anh im lặng một lúc, đi qua đóng cửa sổ đang mở lại.
Về giường nằm một hồi lâu nhưng vẫn không tài nào ngủ được, anh bị giấc mơ ấy ám ảnh đến mức toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cũng không phải là một giấc mơ gì quá đáng sợ, nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu, có cảm giác giống như bị vật gì đó bắt lấy mà không thể thoát ra được, lại giống như là đang bị ép phải từ bỏ vật mà mình đang có, có vậy mới có thể tiếp tục đi về phía trước.
Nhan Hạc Kính hoảng hốt, xoay người châm một điếu thuốc, khói trắng lơ đãng bay ra ngoài, Tông Dương liền tỉnh giấc.
Cậu lật người qua, Nhan Hạc Kính giật mình, tay cầm điếu thuốc cứng đờ, áy náy nói: "Đánh thức em à?"
Tông Dương há miệng ngáp một cái, chảy cả nước mắt, hình như vẫn còn ngái ngủ.
Cậu híp mắt, duỗi tay ra đỡ lấy đầu mình, Nhan Hạc Kính di chuyển qua lại trong tầm mắt cậu, dáng người của anh trước mắt cậu cũng mờ mờ ảo ảo.
"Do tiếng mưa nên giật mình tỉnh thôi." Tông Dương cầm lấy điếu thuốc trên tay Nhan Hạc Kính, "Anh ít hút lại một chút."
Im lặng một lúc, Nhan Hạc Kính bỗng dưng lên tiếng: "Hay là anh bỏ thuốc luôn nha."
Nhan Hạc Kính vẫn luôn biết Tông Dương ghét mùi thuốc lá, vậy nên anh cố gắng không hút thuốc trước mặt cậu, nhưng chưa bao giờ anh có ý định bỏ thuốc vì cậu.
Nhan Hạc Kính là người tự do tự tại như thế, anh sẽ không vì bất kì ai mà từ bỏ bất kì điều gì.
Nhưng hôm nay khi nói ra lời hứa sẽ bỏ thuốc này, cho dù nó có xuất phát từ sự xúc động nhất thời, nhưng cũng khiến anh cảm thấy sợ, tựa như có một điều gì đó đang tách khỏi cơ thể mình vậy.
Giọng nói Tông Dương trầm ấm, tựa như từ nơi xa vọng đến, cậu nói rằng bỏ thuốc lá rất khổ, Nhan Hạc Kính trả lời cậu rằng chắc cũng không khổ đến vậy đâu.
Lúc sau Nhan Hạc Kính lại nói đến chuyện anh có một người bạn, hút thuốc hơn hai mươi năm, một ngày nọ bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu lên nhìn trời, thề rằng mình sẽ không bao giờ hút thuốc nữa, sau này quả thật anh ta không hề hút nữa.
Nhan Hạc Kính thấy bạn anh có thể bỏ thuốc nhẹ nhàng như vậy, nên nghĩ rằng bản thân mình bỏ thuốc cũng nhẹ dễ dàng nên mới hút, không ngờ rằng càng hút lại càng không thể kiểm soát được, bởi vậy chuyện bỏ thuốc cứ vậy mà bỏ qua.
Tông Dương đưa lại điếu thuốc cho Nhan Hạc Kính, Nhan Hạc Kính dụi tắt điếu thuốc, Tông Dương nói: "Thôi đừng bỏ, ít hút lại là được rồi."
"Sau này sẽ không hút trước mặt em nữa." Nhan Hạc Kính đảm bảo.
Tông Dương chui vào trong lồng ngực của Nhan Hạc Kính, ôm lấy eo của anh, cọ vài cái.
"Không ngủ được sao?"
Nhan Hạc Kính nằm xuống, nói: "Ừm, hơi khó ngủ."
Mưa ngoài cửa bị thổi nghiêng ngả, tựa như có một sợi dây vô hình nào đó đang kéo hạt mưa về một hướng.
Trong đầu Nhan Hạc Kính lại xuất hiện chiếc ô tô màu đen của Nhan Tùng Ảnh, ở đâu đó trong kí ức của anh, hình như anh đã từng nhìn thấy nó ở trước nhà hát.
Mà Nhan Tùng Ảnh lại còn chủ động mời cơm Tông Dương, những việc này không phải là việc mà Nhan Tùng Ảnh hay.
Bỗng dưng trong đầu anh hiện ra một đáp án mơ hồ, lại do dự không biết có nên nói cho Tông Dương biết hay không, thế mà Tông Dương lại nhìn ra được manh mối gì đó thông qua biểu cảm của Nhan Hạc Kính, cọ cằm vào eo của Nhan Hạc Kính, hỏi: "Suy nghĩ gì đó?"
Nhan Hạc Kính cho rằng ý nghĩ này của anh thật kì lạ, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Anh cau mày nói: "Sao anh cứ có cảm giác người mà anh của anh theo đuổi là chị của em?"
*
Không ngờ Nhan Tùng Ảnh lại rất thoải mái mà thừa nhận, cũng càng nhiệt tình hơn với Tông Dương.
Nhưng cũng kiềm chế lại một chút, anh giải thích rằng do anh nghĩ Tông Hi chắc là không có kết quả, cho nên mới không nói ra, hơn nữa lần gặp mặt hôm qua anh mới biết Tông Dương là em trai của Tông Hi.
Lúc xuống lầu, Nhan Tùng Ảnh quấn lấy Tông Dương hỏi về chuyện của Tông Hi, Tông Dương lễ phép trả lời, cuối cùng cũng là do Nhan Hạc Kính không nhịn được nữa, cắt ngang lời dò hỏi của Nhan Tùng Ảnh, thì thầm với Nhan Tùng Ảnh rằng: "Nếu anh mà không phải anh của em, thì em ấy sẽ không chịu mở miệng mà nói một câu nào đâu."
Nhưng mà trước khi tạm biệt, Tông Dương cũng nói thẳng với Nhan Tùng Ảnh rằng Tông Hi là người không để ý đến chuyện yêu đương, cô cảm thấy tình yêu rất ngọt ngào, những trái tim tan vỡ thì đều cần có tình yêu, nhưng trái tim cô lại chẳng tan vỡ bao giờ cả.
Nhan Tùng Ảnh nghe xong hơi buồn bã, lại giả vờ như không biết gì cả, mọi người tạm biệt nhau ở gara xe.
Tông Dương nói hôm nay Tông Hi đi làm, vậy nên cậu phải về trông Tông Dật, hỏi Nhan Hạc Kính có muốn đi cùng cậu không.
Nhan Hạc Kính nghĩ từ hồi cho mượn sách đến giờ cũng chưa gặp lại Tông Dật, cũng hơi nhớ Tông Dật, đúng lúc cũng không có chuyện gì làm, liền đồng ý đi cùng Tông Dương, lái xe Nhan Hạc Kính về.
Lúc về đến cửa nhà thì Tông Dật mới vừa thức dậy, vẫn còn buồn ngủ, mặc đồ ngủ rộng thùng thình, lê đôi dép từ phòng ngủ ra, dụi mắt, khó tin nhìn Nhan Hạc Kính, chạy đến ôm anh.
"Anh của em nói là anh sẽ không đến nữa!"
Nhan Hạc Kính liếc Tông Dương một cái, Tông Dương liền hoảng loạn mà dời mắt đi, biết là Tông Dương đang chột dạ, Nhan Hạc Kính buồn cười, nói: "Để anh của em nói cho em nghe."
Tông Dương gãi mũi, vỗ vỗ cái đầu đang ngẩng lên của Tông Dật, nói: "Anh lừa em thôi."
Tông Dật mới vừa sốt một trận nặng, sốt hai ngày trời, cả người đề lộ vẻ suy yếu, nói chuyện cũng không có đủ sức, môi và mặt còn tái nhợt, Tông Hi không yên tâm nên nói Tông Dương cuối tuần đến trông chừng nhóc.
So với những đứa trẻ mười hai tuổi khác, Tông Dật gầy hơn rất nhiều, giống như là bị suy dinh dưỡng, vóc người cũng không quá cao, làn da trắng như có thể nhìn xuyên thấu, tay và chân đều khá nhỏ.
Nhưng Tông Dật lại rất thích cười, cậu nhóc rất lạc quan, mà càng vậy càng khiến người ta đau lòng.
Trước kia Tông Dương đã từng nói, Tông Dật là trẻ sinh non, lúc sinh ra còn không được hai kí rưỡi, còn có bệnh suyễn bẩm sinh, chính vì bị bệnh suyễn nặng nên lúc còn bé Tông Dật gần như là ở trong bệnh viện, thường xuyên sốt cao, mu bàn tay của cậu nhóc chi chít lỗ kim.
Suyễn rất khó trị, Tây y hay Trung y cũng đã đều thử hết cả, có một vài năm trong nhà họ toàn là mùi thuốc bắc, Tông Dương thì đun thuốc còn Tông Hi thì đi làm kiếm tiền.
Đến mức mà sau này Tông Dương có thể ngửi mùi thuốc mà mặt không biến sắc, còn Tông Dật uống thuốc cũng không hề nhíu mày.
Cơ thể của Tông Dật yếu đuối nhưng ý chí lại rất kiên cường, Tông Dương nói cậu nhóc còn hiểu chuyện hơn cả mình lúc còn nhỏ.
Nhan Hạc Kính nghe xong nghẹn giọng chết lặng, anh muốn nhìn Tông Dật nhiều hơn một chút, khoảng thời gian trước anh cũng muốn đến nhưng vì cắt đứt quan hệ với Tông Dương nên không thể.
Lần này gặp lại, Nhan Hạc Kính nói với Tông Dật rất nhiều điều, Tông Dật lấy toàn bộ sách cậu nhóc mượn lần trước ra, nói cậu nhóc đã đọc xong hết lâu rồi, còn giải thích từng cái một cho Nhan Hạc Kính.
Nhan Hạc Kính lắng nghe rất chăm chú, tựa như là anh đang nghe một giáo sư giảng bài chứ không phải là một cậu nhóc mười hai tuổi đang nói chuyện.
Tông Dương lại bị ngó lơ, muốn giành lại Nhan Hạc Kính nhưng Tông Dật nhất quyết không chịu.
Ăn cơm trưa xong Tông Dật lại ngủ trưa theo thường lệ, Nhan Hạc Kính không buồn ngủ, nên ngồi ở trên cửa sổ phòng Tông Dương ngắm cảnh.
Tông Dương cầm ly nước đi vào, ôm lấy Nhan Hạc Kính nói: "Ở đây là lầu năm đó, anh cẩn thận một chút."
Nhan Hạc Kính vẫn ngồi chỗ đó, tựa lưng về phía sau, cười nói: "Nên lắp vài thanh chắn, đề phòng có trộm."
"Có ai mà vào chỗ này trộm làm gì? Nhà của em cũng chẳng có cái gì đáng giá để ăn trộm cả."
Nhan Hạc Kính kéo tay Tông Dương, khẽ nhéo lòng bàn tay anh, như lấy lòng mà nói: "Ai nói chứ, thứ đáng giá nhất không phải là đang đứng trước mặt anh đây sao?
Tông Dương lại bị những lời ân ái nhàm chán này làm cho vui sướng, cúi đầu hôn lên môi Nhan Hạc Kính, đã vậy hai người còn ngồi đối mặt với nhau, thế nên giữa hai người đang tràn ngập nguy cơ.
"Từ đây có thể nhìn ra được công viên ở đối diện." Nhan Hạc Kính chỉ phía đối diện.
Phía đối diện là một công viên rất lớn, có thể nhìn thấy những hàng cây xanh rợp bóng mát, còn có cả một hồ nước nhân tạo và những con đường mòn lấp ló phía xa xa, có vài ông lão bà lão đang ngồi trên ghế dài phơi nắng chiều, còn có một vài người dắt chó đi dạo.
Công viên này chắc cũng khá lâu đời rồi, lúc Tông Dương sinh ra thì đã có rồi, mà Tông Dương cũng hai mươi sáu tuổi rồi.
Nhan Hạc Kính bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp, nhìn Tông Dương nói: "Sau này chúng ta cũng như vậy đi, nuôi một chú chó, ăn xong thì cùng nhau dắt nó đi dạo, em cùng anh ngồi trên ghế dài vừa phơi nắng vừa đọc sách, cũng có thể nằm trên đùi anh để ngủ.
Tông Dương không lên tiếng, lặng lẽ nhìn về phía công viên đến mức thất thần.
Tương lai mà Nhan Hạc Kính đang tưởng tượng rất giản dị, bình thường và cũng rất dễ dàng có được, thế mà sao Tông Dương lại thấy nó đẹp đẽ đến thế, đẹp đến mức không chân thực.
Nó đẹp đến mức cậu lúng túng không dám đồng ý, nhưng cậu muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho Nhan Hạc Kính, vậy nên một tiếng "Ừ" cũng có là gì đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...