Khách Lạ


Edit: Ya
Nhan Hạc Kính không biết mình đang thất vọng hay đang tức giận, chỉ là anh muốn rời xa Tông Dương ngay bây giờ, anh lảo đảo lao khỏi nhà vệ sinh, đi ra ngoài cửa tiệm lẩu.
Trước cửa có một chiếc cầu nhỏ dùng làm tiểu cảnh để trang trí, bắc ngang qua một cái hồ nước nhỏ, trên mặt hồ sương mù lượn lờ.

Trên cầu không biết có ai đó đã đổ dầu mỡ gì mà rất trơn trượt, Nhan Hạc Kính không hề để ý đến chuyện này, lúc đang bước nhanh qua thì bị trượt chân.

Lúc đầu chỉ ngã ngồi xuống nhưng vẫn vịn được thành cầu, lúc sau không biết lảo đảo thế nào mà ngã xuống hồ.
Toàn bộ tiệm lẩu đang ồn ào bỗng lặng như tờ, người phục vụ ở đây chắc hẳn chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, trong phút chốc không phản ứng kịp mà chỉ ngơ ngác đứng nhìn.
Nước trong hồ khá nông, chỉ chưa đến cổ chân của Nhan Hạc Kính, nhưng quần áo ướt đẫm, Nhan Hạc Kính bị ướt, sương mù vờn quanh, thân thể đau nhức, lạnh đến mức răng đập vào nhau cầm cập, lại còn không tỉnh táo lắm, trong mắt anh bóng dáng từng người cứ như đang chồng chất lên nhau, anh không còn thấy rõ gì nữa.
Có một người còn đi xuống hồ nhanh hơn người phục vụ một bước, Nhan Hạc Kính ngơ ngác, ngẩn ngơ ngửi mùi hương chỉ thuộc về Tông Dương.
Tông Dương lấy những cánh hoa dính trên người Nhan Hạc Kính xuống, đỡ Nhan Hạc Kính đứng dậy.

Nhan Hạc Kính nghe được từ chối sự giúp đỡ của người phục vụ, cậu vòng tay qua eo Nhan Hạc Kính, dìu anh ra khỏi hồ nước.
Nhan Hạc Kính không nhịn được mặt mày đỏ lựng cả lên, giống như mang theo chút khổ sở mà nói khẽ bên tai Tông Dương: "Đời này của tôi chưa có lần nào mất mặt đến vậy."
Mặt mày Tông Dương rất bình tĩnh trả lời: "Không sao, cũng không phải là quá mất mặt."
Ngay sau đó cậu lại hỏi: " Có đụng trúng chỗ nào không?"

Nỗi đau về tinh thần đã lấn át nỗi đau về thể xác, Nhan Hạc Kính lắc đầu, chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
Tông Dương ngồi trên xe gọi cho Lâu Thuỵ một cuộc điện thoại để báo rằng Nhan hạc Kính uống say rồi, nên họ sẽ về sớm.
Sau khi nỗi xấu hổ biến mất, Nhan Hạc Kính mới bất tri bất giác mà cảm thấy ngón tay mình đau đớn, anh nâng tay phải lên xem thử, không biết từ lúc nào mà ngón trỏ của anh bị cắt một đường dài, vẫn còn đang chảy máu, máu chảy từ ngón trỏ xuống hết bàn tay.
Lưng của Nhan Hạc Kính tê liệt, cẳng chân đều mềm hết cả ra.
Anh không có chứng sợ máu quá dữ dội, nhưng mỗi lần thấy máu, cơ thể vẫn kháng cự theo bản năng.

Chắc có lẽ vì lúc nhỏ anh từng bị một tai nạn xe hơi, nên với anh, máu gắn liền với sự đau đớn, chỉ vì một vết thương nhỏ trên ngón tay cái, cũng đủ làm cho Nhan Hạc Kính tưởng tượng ra được những chuyện lớn hơn có thể gây thương tổn cho anh.
Mới vừa buông di động xuống, Tông Dương liền thấy Nhan Hạc Kính đang hốt hoảng rút giấy ra, cậu liền nghiêng người hỏi: "Sao vậy?"
Nhan Hạc Kính dơ tay phải nói: "Chảy máu một chút."
Tông Dương phát hiện ra biểu cảm kì lạ của Tông Dương, giống như anh đang cố nhẫn nhịn điều gì đó, vì vậy cậu rút thêm một tờ giấy nữa, nắm lấy tay Nhan Hạc Kính.
Trong chốc lát không cầm máu ngay được, Tông Dương dùng giấy bao lấy ngón trỏ của Nhan Hạc Kính, nói: "Đến nhà thuốc gần đây mua băng keo cá nhân trước."
Nhan Hạc Kính rụt tay lại, nói: "Được."
May mắn là cách đó không xa có một nhà thuốc, Tông Dương ngừng xe ở ven đường, xuống xe đi vào tiệm thuốc mua băng keo cá nhân.
Máy sưởi trong xe được bật hết cỡ, chân của Nhan Hạc Kính nóng lên, dạ dày của anh trống không mà đã vậy còn uống khá nhiều rượu, cả người rã rời, mọi suy nghĩ như đang bay ra khỏi thân thể rồi biến mất.
Anh thấy Tông Dương đang quay qua quay lại nhìn thuốc trong quầy, giống như đang tìm kiếm thêm một món gì đó, sau đó đi đến trước quầy tính tiền, cầm một hộp băng keo cá nhân, cuối cùng lấy điện thoại di động ra quét mã thanh toán.
Một loạt động tác của Tông Dương, từng biểu cảm trên mặt cậu, tất cả đều được Nhan Hạc Kính thu vào trong mắt, anh cảm thấy không có lời nào có thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, từ cái chân đang bị ướt nước đến cả trái tim của chính mình.


Tông Dương đi từ tiệm thuốc ra, áo khoác bị gió thổi tung bay, Nhan Hạc Kính lại nghĩ đến câu nói của Tông Dương ở tiệm lẩu, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.
Vậy mà kết quả là vừa mới nói lời tổn thương với Nhan Hạc Kính xong thì ngay sau đó Tông Dương đã dìu Nhan Hạc Kính từ dưới hồ lên, hỏi anh có bị đụng trúng đâu không, lại giúp anh lau vết thương, lại vì anh mà đi mua băng keo cá nhân.
Tông Dương mở cửa xe, một luồng hơi lạnh ùa vào, cậu đặt túi nilong ra phía sau, lấy ra một miếng băng keo cá nhân, lưu loát xé ra rồi hướng bàn tay về phía Nhan Hạc Kính, Nhan Hạc Kính đưa tay phải ra vô cùng tự nhiên.
Dáng vẻ Tông Dương dán băng keo cá nhân vô cùng tập trung, tựa như đang ngừng thở, tay của Nhan Hạc Kính nằm trong lòng bàn tay của Tông Dương, anh có một cảm giác thoả mãn nho nhỏ.
Băng dán màu cà phê quấn quanh một vòng, vững vàng bao lấy ngón tay của Nhan Hạc Kính, Nhan Hạc Kính rút tay về, ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm, máu cũng ngừng chảy, không còn khả năng gây thương tổn nào khác nữa.
Nhan Hạc Kính di chuyển ngón tay, dưới ánh đèn băng dán tỏa ra hương vị mộc mạc trầm lặng, anh nói: "Cậu dán băng keo cá nhân cho tôi mà cứ như đang đeo nhẫn cho tôi vậy."
Tông Dương đang vo tròn giấy gói băng keo cá nhân, nghe vậy liền khựng lại một lúc, cũng không nhìn Nhan Hạc Kính: "Có anh mới hay có thói quen đeo nhẫn cho người khác ấy."
Không biết vì nguyên nhân gì mà Nhan Hạc Kính thở dài, trên mặt lộ vẻ khó hiểu..
"Ở nhà anh có một cặp nhẫn đôi mà."
Nhan Hạc Kính nhớ lại, bất ngờ vì trí nhớ của Tông Dương.

Cặp nhẫn đôi đó là quà anh tặng cho Thiệu Vinh, sau khi chia tay xong thì nó được đặt ở giá sách trong nhà, chắc là lần đầu tiên Tông Dương đến nhà anh đã thấy chiếc nhẫn đó, bởi vì sau đó Nhan Hạc Kính đã ném nó đi rồi.
"Coi như tôi chưa nói gì đi."
Tông Dương lạnh nhạt khởi động xe, ngăn Nhan Hạc Kính đang muốn giải thích đầu đuôi câu chuyện, Nhan Hạc Kính cảm thấy vẻ mặt của Tông Dương lúc này vô cùng thu hút, giống như đang hối hận.
Nhan Hạc Kính vui vì Tông Dương có những biểu hiện cảm xúc bình thường như vậy, anh nhìn qua túi nilong, hình như Tông Dương còn mua cái gì khác nữa, liền duỗi tay định lấy, phát hiện bên trong còn có thuốc trị cảm.

"Cậu bị cảm?"
"Không có."
"Vậy mua thuốc gì đây?"
"Nhan Hạc Kính." Tông Dương quay đầu lại nhìn anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Anh ngã xuống nước, trời hôm nay còn rất lạnh nữa."
Nhan Hạc Kính chợt nhận ra, đôi mắt anh cong lên, bộ dáng vô cùng lưu manh: "Thì ra là cậu sợ tôi bị cảm."
Tông Dương không nói lời nào, Nhan Hạc Kính từng bước từng bước dồn ép: "Vậy tại sao không nói thẳng ra?"
"Nói cái gì?" Tông Dương cũng không quay đầu lại, lần đầu tiên Nhan Hạc Kính cảm thấy năng lực giả ngu của Tông Dương cao đến cỡ nào, anh cười cười, quyết định không hỏi dồn để tìm kiếm đáp án thêm nữa.
"Nói thật lòng, cảm ơn cậu hôm nay đã đỡ tôi."
Nhan Hạc Kính tựa vào cửa sổ, "Nếu không chắc tôi cũng không dũng cảm đến nỗi có thể bước ra khỏi tiệm lẩu một mình."
"Đây là vấn đề của chủ quán, dầu bị đổ ra vậy mà cũng không xử lí kịp thời."
Nhan Hạc Kính tỏ vẻ tán thành, lại nói: "Cũng trách tôi nữa, lúc đó quá tức giận, không thèm để ý đường đi."
Anh nghiêng đầu quan sát phản ứng của Tông Dương nhưng Tông Dương không hề dao động chút nào mà chuyển tay lái.
"Thật ra trước giờ tôi rất sĩ diện, trước giờ không hề có chuyện gì làm tôi mất mặt như vậy, bởi vậy đây là lần xấu hổ nhất trong cuộc đời của tôi." Nhan Hạc Kính cảm thán nói.
Tông Dương nói: "Lần xấu hổ nhất của anh là như vậy sao?"
Nhan Hạc Kính ngẩng đầu nhìn Tông Dương: "Vậy còn cậu?"
Tông Dương nhớ lại những lần mình mất mặt nhất, mỗi lần đều là một vở hài kịch, thật đặc sắc, chẳng hạn như lúc học cấp ba Tông Vọng Kiều say xỉn rồi đến trường cậu để quậy phá.
Hay là Tông Vọng Kiều có sở thích đứng trước mặt họ hàng thân thích rêu rao rằng Tông Dương là một tên đồng tính luyến ái không có liêm sỉ.
Nhưng Tông Vọng Kiều không hề quan tâm đến chuyện Tông Dương là đồng tính hay không, có lẽ hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện đồng tính luyến ái là có liêm sỉ hay không, chỉ là bởi vì Tông Dương không cho hắn tiền, cho nên hắn cố ý sỉ nhục Tông Dương, Tông Dương cũng biết chuyện của mình trong miệng của bà con họ hàng có bao nhiêu dị bản khác nhau.
Kí ức xấu hổ của bản thân thật phong phú, nhưng Tông Dương chỉ lắc đầu, giống như muốn an ủi Nhan Hạc Kính: "Dù sao cũng không thể bằng anh được."

Đến dưới lầu nhà Nhan Hạc Kính, anh mời Tông Dương lên lầu.
Tông Dương nhìn thoáng qua Nhan Hạc Kính, đứng sau xe ô tô, dừng bước, Nhan Hạc Kính dựa vào bên cạnh xe, vừa mới ấn chìa khoá khoá cửa xe.
"Lên lầu làm gì?"
Nhan Hạc Kính biết Tông Dương biết rất rõ lên lầu làm gì nhưng vẫn cố hỏi, vậy nên không trả lời, bình tĩnh nhìn Tông Dương.
"Quên lời tôi đã nói rồi sao? Có cần tôi lặp lại lần nữa không?"
Nhan Hạc Kính giả bộ không biết, mở to hai mắt nhìn, vô tội nhìn Tông Dương: "Cậu nói gì cơ?"
Tông Dương cất bước đến gần Nhan Hạc Kính, đi đến cách anh tầm hai bước chân thì dừng lại, Nhan Hạc Kính khoanh tay, một chân co lên, vậy nên trông anh thấp hơn một chút so với Tông Dương, Tông Dương phải hơi cúi xuống một chút mới có thể mặt đối mặt với Nhan Hạc Kính.
Bầu không khí thật kì lạ, Tông Dương cảm thấy giờ phút này khuôn mặt của Nhan Hạc Kính vô cùng dịu dàng, tim của cậu như bị một sợi chỉ mong manh bóp nghẹt, tựa như đang khẩn cầu cậu nói ra lời trái lương tâm ngay lập tức trước khi trái tim cậu bị huỷ hoại.
"Không gặp mặt, không lên giường, anh có hiểu không?"
Nhan Hạc Kính thừa nhận, lòng tin mới vừa nhen nhóm vừa nãy của anh đã biến mất sạch không thấy tăm hơi, anh muốn gọi điện thoại để nói với Tông Hi, rằng thật ra cô chẳng hiểu em trai mình gì cả, bởi vì chỉ cần nhìn ánh mắt của một người thôi là có thể hiểu rõ tất cả rồi.
Trong mắt của Tông Dương không hề có tình cảm, không có luyến tiếc, tựa như Nhan Hạc Kính đang bước đi trên hoang mạc vậy, mỗi bước đi của anh là mỗi bước tuyệt vọng, vô tận vô biên, không nắm chắc được điều gì cả.
Tông Dương không hề thích Nhan Hạc Kính.
Nhưng Nhan Hạc Kính muốn đánh cược một phen, mặc dù anh chỉ có hai bàn tay trắng, không hề có chút lợi thế nào.
Nhan Hạc Kính lấy đi động ra, tìm đến nick của Tông Dương, xoá số di động và Wechat của cậu, sau đó nhìn về phía Tông Dương thoáng thấy được vẻ lúng túng và kinh ngạc trên gương mặt cậu.
Nhan Hạc Kính hỏi: "Ý cậu là như vậy sao?"
Không biết đã qua bao lâu, dù sao cũng không phải ngay lập tức, Tông Dương mới chậm rãi trả lời: "Là ý này."
Thế nhưng giọng nói của Tông Dương lại khàn khàn, hơn nữa một lúc lâu sau cậu cũng không hề ngẩng đầu lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui