Bối cảnh của kịch bản là HongKong ở cuối thập niên 80, nhân vật nữ chính tên Hỷ Nhi, mẹ của cô tái giá với một vị doanh nhân HongKong giàu có, nên cả nhà cũng di cư theo đến HongKong.
Khi đó HongKong là một thành phố phồn hoa rực rỡ, Hỷ Nhi ở trong đó, đối mặt với bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cha dượng, dưới sự cám dỗ của thể xác và tình yêu, dần dần đánh mất chính mình.
Kịch nói của đạo diễn Lâu Thụy rất nổi tiếng, cũng là tri kỉ nhiều năm của Nhan Hạc Kính, mặc dù kịch nói không phải là xu hướng bây giờ, nhưng những tác phẩm của cậu ấy đều rất có danh tiếng.
Người tới phỏng vấn rất nhiều, phần lớn là học viên học biểu diễn, hình tượng tuy rất tốt, nhưng khuôn mặt lại quá mức non nớt.
Lâu Thụy yêu cầu khá cao, cả một ngày chỉ chọn được một vài vai phụ, còn vai nữ chính mãi vẫn chưa chọn được.
Nhan Hạc Kính nói về biểu diễn thì dốt đặc cán mai, nhưng Lâu Thụy cũng thường hay hỏi ý kiến của anh, anh cũng chỉ có thể đưa ra cảm nhận của những người xem bình thường.
Sau khi một ngày tuyển chọn kết thúc, Lâu Thụy và Nhan Hạc Kính cùng nhau đi ăn tối, họ đã rất lâu rồi không gặp nhau, chẳng trách có rất nhiều chuyện để tán gẫu.
Lâu Thụy nói với Nhan Hạc Kính: "Tôi cảm thấy cậu nam hôm nay rất thích hợp với vai em trai Hỷ Nhi."
Nhan Hạc Kính nhớ lại một chút, lắc đầu: "Tôi cảm thấy không ổn nha."
"Yêu cầu của cậu với nhân vật này rất cao?" Lâu Thụy hiếu kỳ nói.
"Tôi rất thích nhân vật này."
Đới Văn Bách là em trai của Đới Hỷ Nhi, cậu ấy là người đồng tính, rất khác biệt so với chị cậu, cậu hình như không có thiết tha gì với tình yêu, chỉ thích sự hấp dẫn đến từ thể xác, cuối cùng chết ở trong phòng chung cư của chính mình.
Nhan Hạc Kính miêu tả tình tiết về đồng tính luyến ái khá lờ mờ, Đới Văn Bách cũng không có quá nhiều suất diễn, chỉ là Nhan Hạc Kính có một sự yêu thích không rõ với nhân vật này, cậu ta đến chết đều có một niềm tin kỳ lạ, tin tưởng rằng tình yêu không hề tồn tại.
"Nếu cậu thấy ai có khả năng thì có thể giới thiệu đến đây."
Nhan Hạc Kính xua tay nói: "Tôi không quen biết với ai làm diễn viên kịch nói hết, thậm chí lúc tôi viết kịch bản này còn không quá tự tin, tôi rõ ràng là một người ngoài nghề, vậy mà cậu dám tin tưởng tôi vậy sao?"
Lâu Thụy cười nhìn anh: "Cậu không cần phải nghi ngờ mắt nhìn của tôi, trước nay kịch bản mà tôi coi trọng đều là những kịch bản có khả năng."
"Có người nói rằng một nhà văn giỏi không thể viết ra được kịch bản hay," Nhan Hạc Kính nói giỡn, "Chẳng lẽ tôi không phải là một nhà văn giỏi hay sao."
"Ây da toàn là thành kiến! Đây đều là lời nói vô căn cứ." Lâu Thụy vỗ vỗ không nghĩ điều đó là đúng.
Đới Văn Bách là nhân vật đến cuối cùng mới có thể chọn được, tuy Nhan Hạc Kính cũng không quá hài lòng, nhưng cũng thừa nhận rằng bề ngoài tương tự, Đới Văn Bách là một người trẻ trung đẹp trai, mà người diễn viên kia cũng rất đẹp, chỉ là nét đẹp hơi nữ tính một chút, thiếu một chút cảm giác kiên định.
Lúc tập kịch bản Nhan Hạc Kính rất thường xuyên tham gia, anh là người sáng tác kịch bản, nên ý kiến rất quan trọng, rất nhiều nhân vật cần phân tích tính cách, sự kiện phát triển đều cần anh phải phân tích sâu, diễn tả lại để diễn viên hiểu hơn về cảm xúc nhân vật.
Kịch bản khá dài, thời gian tập kịch bản kéo dài tận hai tuần, Lâu Thụy yêu cầu nghiêm khắc, nhưng tính cách dí dỏm hài hước, thời gian làm việc cùng diễn viên đều rất hòa hợp, Nhan Hạc Kính lần đầu tiên tham gia, nhìn thấy nhân vật dưới ngòi bút của mình có diện mạo, thanh âm, cảm thấy có một tia chờ mong.
Sau khi tập thoại sẽ bắt đầu tập luyện, Lâu Thụy thường dàn dựng trong quá trình tập thoại nên đã quen lời thoại, lúc tập luyện Nhan Hạc Kính cũng ít khi đi, vì lúc tập luyện cũng không giúp được gì nhiều lắm.
Một buổi chiều, Khổng Tuyền rủ Nhan Hạc Kính đến quán trà chơi mạt chược, nói rằng họ có 3 cửa thiếu một cửa, hỏi một lượt cũng không có ai rảnh, nên cần "chi viện" gấp.
Nhan Hạc Kính đúng lúc cuối tuần cũng không có việc gì làm, bèn lái xe đang quán trà, mà quên mất hỏi Khổng Tuyền hai người còn lại là ai.
Cho nên lúc Nhan Hạc Kính mở cửa phòng ra, thấy Tông Dương và Hà Văn Đảo, hơi không biết làm thế nào cho đúng.
Hà Văn Đảo đang nhìn điện thoại, Tông Dương ngồi ở bên cạnh anh ta, cũng đang chăm chú nhìn vào điện thoại Hà Văn Đảo, hơi mỉm cười.
Một phòng ba người ngẩng đầu nhìn Nhan Hạc Kính, Nhan Hạc Kính đã quên mất mình nên chào ai trước, cũng quên mình nên nhìn ai trước, cuối cùng Tông Dương chỉ nhìn anh gật gật đầu tỏ ý chào hỏi, chắc là trước đó đã biết người đến là Nhan Hạc Kính.
Trời đã vào thu, thời tiết hay thay đổi, có lúc hôm qua trời còn đang nắng nóng oi bức, thì sang ngày khác trời lại lạnh run, Nhan Hạc Kính rất mệt mỏi với việc chọn quần áo mỗi ngày, anh vừa sợ nóng lại vừa sợ lạnh.
Nhưng Tông Dương lại mặc rất phong phanh, hôm nay trời đầy mây, buổi sáng trời còn đổ mưa nhỏ, bầu trời xám xịt, trong phòng còn tỏa ra một ít hơi lạnh.
Nhan Hạc Kính hơi mất tự nhiên mà ngồi đối diện Tông Dương, tránh ánh mắt của cậu mà quay qua nói chuyện với Khổng Tuyền, nhưng anh có thể cảm giác được Hà Văn Đảo đang đánh giá anh, Nhan Hạc Kính không thoải mái với ánh mắt như vậy, liền quay qua nhìn lại một cái, Hà Văn Đảo liền đảo mắt như chưa có chuyện gì.
"A Dương, cậu thân với thầy Nhan, kĩ năng chơi bài của cậu ấy thế nào?" Khổng Tuyền hỏi.
Tông Dương chống cánh tay nhìn bài, nói: "Rất tốt".
Nhan Hạc Kính nhìn Khổng Tuyền, ra vẻ khiêm tốn: "Thật ra cũng không được tốt lắm".
Tính ra, Nhan Hạc Kính và Tông Dương đã không gặp nhau hơn một tháng, kể từ cuộc nói chuyện không vui vẻ trước đó, hai người rất ăn ý, không ai liên hệ với ai, bọn họ thường rất ăn ý với nhau ở mấy điểm: gặp nhau ở đâu, khi nào gặp, khi nào thì không liên hệ với nhau nữa.
Nhan Hạc Kính lâu lâu hay nhớ tới Tông Dương, nghĩ rằng chắc chuyện của họ sẽ như vậy là xong, cùng lắm chỉ là hai người hợp nhau trên giường, nhưng sau đó bỗng dưng lại nghĩ, người hợp nhau như vậy cũng khó tìm.
Bây giờ họ lại tình cờ gặp mặt, lại vô tình mà chứng tỏ một điều rằng, sau khi họ mất đi sự liên kết của thể xác, liền trở thành người xa lạ.
Nhan Hạc Kính thất thần nên thua chút tiền, Khổng Tuyền đề nghị nghỉ ngơi vài phút.
Quán trà nằm ở ven sông, phòng ở lầu 3, có cửa kéo đôi trong suốt ở phía sau, mở ra là có thể nhìn thấy ban công, có thể nhìn thấy mấy gợn nước li ti trên sông, nhẹ nhàng lay động, cây cối xung quanh bắt đầu khô héo, lá cây phủ kín mặt đường.
Sàn ban công bằng gỗ, nhẹ nhàng bước chân lên sàn, Nhan Hạc Kính chống khuỷu tay vào lan can, yên lặng hút thuốc, chợt thấy có người mở cửa ra từ sau lưng, Nhan Hạc Kính quay đầu, thấy là Tông Dương, không nói lời nào mà tiếp tục hút thuốc, không để ý đến cậu.
Tông Dương bất đắc dĩ chủ động nói chuyện: "Gần đây bận gì à?"
Nhan Hạc Kính cắn điếu thuốc, tay nắm lan can lạnh lẽo, miệng ngậm thuốc nói: "Không còn hỏi gì khác nữa à?"
Tông Dương cười cười, không để ý lắm nói: "Đúng vậy."
Nhan Hạc Kính vẫn trả lời: "Một người bạn làm đạo diễn kịch nói, mời anh viết kịch bản, nên gần đây đang giúp cậu ta viết kịch bản."
"Kịch nói? Trước đó tôi cũng đã từng diễn."
Nhan Hạc Kính bất ngờ: "Cậu cuối cùng là làm bao nhiêu việc vậy?"
"Rất nhiều, lúc học đại học đã làm người lái thay, lúc còn huấn luyện thì dạy cho mấy đứa nhỏ vẽ tranh, làm gia sư dạy toán cấp ba, trước đây tôi học toán khá tốt".
"Cậu còn biết vẽ tranh ư?"
"Lúc thi đại học tôi định thi vào trường nghệ thuật, nhưng mà học vẽ nhiều tiền quá, cũng không dễ kiếm việc."
Chuyện này trước đây Tông Dương chưa từng nói tới, Nhan Hạc Kính là lần đầu tiên nghe.
Họ đã quen nhau gần một năm, Nhan Hạc Kính mới biết được rằng Tông Dương cũng biết vẽ tranh.
"Sau này thì sao?"
"Lúc tốt nghiệp xong sau khi vào công ty được một tháng, nhưng tôi ghét đi theo lối mòn, nên tôi vẫn chọn làm người mẫu.
Có lần nhìn thấy trước cửa rạp chiếu phim có dán quảng cáo tuyển diễn viên kịch nói, cũng đi thử, không ngờ vậy mà được nhận, nhưng chỉ là diễn viên quần chúng.
Sau này cũng có đạo diễn tìm tôi để diễn một nhân vật quan trọng," Tông Dương nói chậm lại "Nhưng mà diễn kịch nói rất mất thời gian mà lại kiếm không được nhiều tiền lắm".
Tông Dương dựa vào lan can, áo thun của cậu quá rộng, cổ áo rất thấp, cậu đeo một chiếc vòng cổ màu đen, Nhan Hạc Kính nhìn mặt dây chuyền trên vòng cổ, nhịn không được mà sờ vào nó, hỏi: "Không nghĩ tới việc là diễn viên sao?".
"Không có.
Không có tự do." Tông Dương trả lời, hơi thẳng thắn, nhìn chằm chằm mắt Nhan Hạc Kính.
Nhan Hạc Kính cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo, gió thổi tới, lá cây kêu xào xạc.
"Hiện giờ cậu tự do sao?"
Tông Dương bỗng nhiên nâng tay lên, dùng ngón trỏ chạm vào trái tim Nhan Hạc Kính, nói: "Trái tim tôi tự do."
Nhan Hạc Kính bỗng dưng cảm thấy vui vẻ, vì anh biết, Tông Dương không định kết thúc với anh, bởi vì trái tim Tông Dương còn tự do.
Nhan Hạc Kính lập tức nhận ra rằng bản thân mình đang rất vui, cảm thấy sợ hãi.
Tiếng của Hà Văn Đảo vang lên, bảo hai người vào tiếp tục đánh bài.
Tông Dương định đi, Nhan Hạc Kính nghe thấy cậu ta hỏi Tông Dương có lạnh không, có cần áo khoác không, Tông Dương không nhìn Hà Văn Đảo, lắc đầu.
"Sao trên người cậu nhiều mùi khói vậy?"
Tông Dương nói: "Không phải tôi."
Vì thế Hà Văn Đảo nghiêng đầu, nhìn Nhan Hạc Kính: "À, tôi tưởng rằng Tông Dương hút thuốc".
Nhan Hạc Kính nâng chén trà lên uống một ngụm, trong miệng dâng lên mùi thơm của trà, hơi mỉm cười, làm ra vẻ ngạc nhiên: "A Dương không hút thuốc lá sao? Tôi cũng không biết, cậu hiểu cậu ấy nhiều thật đấy"
Tông Dương giương mắt nhìn lướt qua Nhan Hạc Kính, trông có vẻ rất hứng thú.
Hà Văn Đảo tiếp tục nói: "Chúng tôi biết nhau lâu như vậy, không hiểu mới là chuyện lạ".
"Chắc là A Dương cũng hiểu cậu lắm?" Nhan Hạc Kính lại nhìn Tông Dương nói.
Khổng Tuyền phát hiện ra không khí có gì đó không đúng lắm, muốn chuyển đề tài, thế nhưng vẫn không thể nói gì được với ba người này.
Tông Dương nói: "Thầy Nhan, nãy giờ anh thua nhiều, giờ không muốn gỡ lại một chút hay sao?"
Nhan Hạc Kính thắng lại, Khổng Tuyền thua thê thảm, ai oán, bảo người thắng nhiều nhất là Tông Dương nên mời cơm, Tông Dương đồng ý.
Khổng Tuyền lái xe, Nhan Hạc Kính cũng lái xe.
Ban đầu Khổng Tuyền định chở Hà Văn Đảo và Tông Dương, Nhan Hạc Kính bảo để Tông Dương bên xe anh, anh nói một người lái xe hơi buồn.
Khổng Tuyền đương nhiên không vấn đề gì, Hà Văn Đảo lại có hơi mất mà lên xe.
Lúc sau lên xe, Nhan Hạc Kính thuận miệng hỏi: "Hà Văn Đảo thích cậu?"
Tông Dương không trả lời thẳng ra: "Người thích tôi rất nhiều."
"Cậu hình như hơi đắc ý ha." Nhan Hạc Kính liếc mắt nhìn Tông Dương.
"Anh cũng rất nhiều người theo đuổi mà?"
Nhan Hạc Kính trả lời: "Cũng không có rất nhiều."
Tông Dương thở dài, dường như đang nói đùa: "Thầy Nhan cũng dối lòng quá, anh làm vậy giống như tôi là người không biết xấu hổ nha."
"Người sống không xấu hổ, sẽ nhẹ nhàng hơn."
Mối quan hệ cứ thế mà dịu đi một cách thần kỳ, khi những mâu thuẫn và cảm xúc ẩn giấu đó biến mất hoặc bị chôn vùi, Nhan Hạc Kính bất đắc dĩ mà nghĩ, mình từ khi nào lại thẳng thắn và liều lĩnh như vậy.
Tông Dương thế mà lại đồng tình với việc này? Hình như cậu thật sự chấp nhận rồi.
"Tông Dật rất muốn gặp anh, nếu anh muốn giữ lời hứa, vậy thì đi gặp nó chút đi".
"Tôi không có quên, tôi nhất định sẽ đi gặp cậu nhóc." Nhan Hạc Kính nghiêm túc mà nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...