- Thưa bà, không sao đâu ạ, các cháu ở đây được toàn quyền sử dụng căn nhà của chúng. Vậy cháu Tín có thể ượn hoặc cho đứt căn nhà của cháu.
Giờ nhập tiệc đã tới. Kim Chi phải cố gượng để khỏi lộ vẻ bồn chồn. Mọi việc đã được xếp đặt kỹ lưỡng, nhưng cô vẫn còn lo là ba thì sẽ mải nói chuyện, chị Tư thì còn bận nấu nướng, nhỡ quên mất vai trò giao phó ỗi người thì sao ?
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, trong cả tiếng đồng hồ. Giờ phút nghiêm trọng đã điểm, trong khi Kim Chi lén bước ra ngoài không ai để ý. Cô xuống bếp để báo chị Tư rồi cô khom người đi ra trước cửa sổ phòng ăn. Ngồi xuống, cô mở nắp chiếc hộp đựng pháo bông. Trời ơi ! Sao tim cô đập mạnh thế này ! Chẳng một ai hay biết gì cả.
Bỗng nhiên, đèn phòng ăn phụt tắt. Đó là mật hiệu cho ông Huy. Mọi người nghe những tiếng à nổi lên. Tiếng Nhựt thì à lâu nhất vì nó cảm thấy sợ trong bóng tối.
Vừa khi đó, cửa phòng ăn mở rộng, chị Tư tiến vào đẩy chiếc xe trên có bầy chiếc bánh sinh nhật rực rỡ, chung quanh gắn 14 ngọn nến đang cháy bập bùng.
Bỗng một tiếng nổ phát ra làm mọi người giật mình. Trước cửa sổ, muôn ngàn tia sáng bay lên, lẫn lộn với những ngôi sao xanh đỏ. Mọi người đã đoán biết ai là tay phù thủy đã mang tới sự ngạc nhiên này.
Khi Kim Chi trở vào phòng, cử toạ bèn vỗ tay đón tiếp. Nhưng cô không phải là cái đinh của cuộc vui hôm nay, cô vội nhắc anh Khải phải thổi tắt những ngọn nến.
Nhưng lúc này cậu có nghĩ tới công việc đó không ? Cậu còn đang ngỡ ngàng trước món quà sinh nhựt của gia đình tặng cậu : một chiếc xe đua ! Một chiếc xe đạp mới bóng nhoáng hiện ra như phép thần thông và dựng bên tường. Một chiếc xe đua ! Thật chưa bao giờ Khải dám mơ tưởng đến một món quà lộng lẫy như thế. Lại có cả một bộ vỏ sơ cua nữa ! Ở tay lái thì treo một tấm biển trên đó Nhựt đã gắn một con bướm đẹp nhất của nó và viết chữ thật nắn nót là tặng phẩm của gia đình và của chị Tư.
Nhưng sao lại còn một gói gì đặt bên chiếc bánh sinh nhật thế kia ?
Trong khi các em háo hức theo dõi, Khải lần lượt gỡ những lần giấy bọc ngoài. Còn sự ngạc nhiên nào lớn hơn nữa ? Một chiếc máy ghi âm !
Chiếc máy này chỉ có thể do bà Mỹ Lệ tặng. Nhưng nếu Khải lầm thì sao ? Chẳng lẽ cậu cám ơn bà về một món quà không do bà tặng ? Lưỡng lự, cậu ngước mắt hỏi bà.
- Thực ra, tôi không được biết hôm nay là ngày sinh nhật của cậu Khải, bà Mỹ Lệ nói, nhưng tôi rất hài lòng tặng cậu món kỷ vật này đúng vào ngày hôm nay. Cậu đã hành động như một anh hùng mã thượng thời nay và tôi muốn ngỏ lời cảm ơn cậu và cả em cậu đã quá tốt và quá sốt sắng với chúng tôi.
- Thưa bà, Tín đáp, có gì đâu ạ. Việc đó cháu thấy quá dễ dàng ạ.
Khải tiếp lời :
- Thưa bà, cháu cũng muốn làm một cái gì nhưng cháu phải thú nhận là cháu đã thất bại chua cay.
- Không, sự giúp đỡ của các cậu thật vô cùng quý hoá. Sau bao nhiêu tháng trốn tránh trong sự lo âu, cậu đã là người đầu tiên mà tôi có thể giãi tỏ tình cảnh nguy nan của chúng tôi. Tôi cảm kích hết sức, vì chưa lúc nào cậu tỏ ý nghi ngờ sự ngay thật của tôi và lòng tin cậy đó đã giúp cho tôi thêm nhiều can đảm. Không những thế, cậu lại còn khám phá ra chiếc cửa bí mật mà người ta bỏ ngỏ để định bắt cóc Bích Ngọc.
- Ấy thưa bà, em Kim Chi cháu đã tìm thấy tấm cửa đó trước ạ.
Cô bé vội cãi :
- Không, chính anh đã có ý kiến đi tìm kiếm nó đấy chứ. May hôm đó tấm cửa ở về phía em nên em trông thấy trước, chứ em có công gì đâu ?
Thằng Tín thấy sốt ruột quá vì nó đang nóng lòng chờ phần bánh sinh nhật của nó. Thôi đành vậy, vì một ngày sinh nhật đâu có giống như những ngày thường ?
Mọi người qua phòng khách và Nhựt kiêu hãnh tuyên bố mình không buồn ngủ. Khải tiến ra trước ông bà Huy và bà Mỹ Lệ rồi nói :
- Bà Mỹ Lệ và ba má đã cho con nhiều quà quá, nhưng con còn muốn xin một điều này nữa ạ.
- Lại nữa ! Ông Huy thốt lên với vẻ mặt làm bộ lo lắng. Gớm, không bao giờ mãn nguyện cả. Thế con muốn gì nào ?
- Thưa ba, khánh thành chiếc máy ghi âm này ạ. Con muốn xin mỗi người nói vào máy một câu để kỷ niệm cuộc vui hôm nay. Và mai sau, khi con đã lớn bằng hai bằng ba lần mười bốn tuổi mỗi khi được nghe lại cuốn băng này, con sẽ được sống lại buổi sinh nhật thần tiên hôm nay.
Mọi người đều tán đồng ý kiến. Bà Mỹ Lệ được yêu cầu nói trước. Bà từ chối :
- Không, không, người nào bé nhất sẽ nói trước tiên, tôi sẽ nói sau chót.
Nhựt vội đáp :
- Thưa, con muốn lắm, nhưng phải nói thế nào ạ ?
Kim Chi nhắc :
- Thì em chúc anh Khải một ngày sinh nhật vui tươi và nói thêm một câu gì hay ho.
- Nếu như vậy thì không khó lắm.
- Nhưng đừng có hét lên nhé, nói như lúc bình thường vậy và cũng chớ nói nhanh quá đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...