Một bàn tay đặt nặng chĩu trên vai hắn làm hắn quay lại. Hắn sửng sốt lùi lại mấy bước, làm xô cả cái bàn kê gần đó. Đây không phải là Xuân Lộc mà là một viên chức mặc sắc phục hẳn hòi.. Tên thanh tra giả hiệu đưa mắt nhìn cái cửa ra…xa quá… lại nhìn cái cửa sổ… cũng không thể tới được. Hắn đành thở dài ấp úng :
- Xin ông đừng bắt giam tôi.
- Đi theo ta, viên chức kia ra lệnh.
Tên nọ cúi đầu đi theo.
Ra tới ngoài vườn, hắn thấy đồng bọn đã bị bắt cả, mặt mũi đứa nào đứa nấy cắt không còn được hột máu.
Bọn này đã định chạy trốn nhưng không kịp.
Vì quá xúc động, bà Mỹ Lệ không hiểu gì hết muốn té xỉu.
Vừa lúc đó, bà thấy một ông vẻ mặt đầy thiện cảm tiến vào. Cậu con lớn giống ông như lột, nên bà Mỹ Lệ không chút do dự lên tiếng :
- Thưa ông, chắc ông là thân phụ của cậu Khải, có lẽ ông rất bực mình với chúng tôi vì đã để cậu tham dự vào cuộc phiêu lưu này, và đã gây nhiều phiền phức khi gởi cháu Bích Ngọc sang bên đó. Tôi đã trải qua những cảnh huống quá thống khổ nên vừa rồi tôi đã không ngần ngại nhờ sự giúp đỡ của các cậu nhỏ.
- Vâng, thưa bà, cháu Khải đã kể cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện. Lúc này tôi tới đây, chính là để nói cho bà tin chắc rằng từ nay bà không phải phấn đấu một mình nữa. Bà cần phải trở thành một bà mẹ thực sự của Bích Ngọc.
Chương 11
Khải đã được mười bốn tuổi. Nếu tiệc sinh nhật này đánh dấu một ngày đáng ghi nhớ của cậu thiếu niên thì ngày hôm ấy cũng để lại cho các em cậu một kỷ niệm mà thời gian khó thể xoá nhoà.
Trước hết, đây là một ngày quan trọng đối với Nhựt, vì nó được nghe nói là tối hôm đó sẽ có một bữa tiệc mà nó được phép tham dự. Chẳng là những ngày thường, khi ba má nó mời khách dùng cơm tối thì Nhựt, Tín và Thanh vẫn phải ăn cơm dưới nhà rồi cả ba phải lên lầu đi ngủ.
- Thưa má, làm tiệc ban tối có phải vì anh Khải đã thành người lớn rồi không ạ ? Nhựt hỏi.
Tín lên tiếng góp :
- Chắc là để ba, xưa nay vẫn ăn cơm vội vàng, có thời giờ thưởng thức những món ăn ngon và các anh chị đi học ở Sàigòn về kịp chớ gì.
Thực ra, lý do lại khác hẳn. Chính Kim Chi gánh trách nhiệm về sự thay đổi này. Khi cô bé thì thầm với ba rằng cô sẽ sửa soạn một cuộc đốt pháo bông, ba tán thành và lưu ý :
- Pháo bông không thể đốt trong một căn phòng được, vì nguy hiểm, có thể gây thương tích và hoả hoạn không chừng. Cuộc vui như thế là hỏng rồi. Vậy ba tính con nên đốt ở ngoài vườn, ngay trước cửa phòng ăn, cũng đẹp lắm chứ.
- Thưa ba, pháo bông đốt ban ngày thì mất đẹp ạ.
- Nếu vậy thì ta tổ chức một tiệc sinh nhật ban tối, có khó gì, con tha hồ dùng bóng đêm.
- Dạ, thưa ba, như thế thì tốt quá. Những ngày sinh nhật khác nhà ta vẫn cứ phải đợi đến ngày chủ nhật kế tiếp để có đông đủ mọi người nhưng lần này tổ chức ban tối thì được đúng ngày ạ.
Kim Chi vừa sốt ruột lo lắng chờ đợi ngày cho ra mắt công trình sáng chế của cô. Không hiểu cũng công thức lúc áp dụng có mang lại kết quả không đây ?
- Thưa ba, con muốn thử trước xem thế nào, kẻo bị hỏng thì con xấu hổ chết, tụi em con sẽ chế nhạo không ngớt.
Nhưng việc thử này đâu có dễ dàng, vì thằng Tín và thằng Nhựt cứ xục xạo khắp mọi nơi trong vườn, khó lòng mà giấu chúng được, mà để chúng thấy chúng lại bô bô lên thì còn đâu là sự ngạc nhiên ?
Vì vậy, lợi dụng hai đứa nhỏ ngủ say, ông Huy và cô con gái lẻn xuống “lò bát quái” của Kim Chi. Ông bố muốn chính tay mình thí nghiệm để nhỡ có tai nạn gì thì đỡ cho cô con gái.
Chiếc pháo đốt lên đã phát ra một tiếng nổ khá to và tung ra muôn ngàn sao sáng làm Kim Chi khoái chí hết sức.
- Thưa ba, kỳ tới khi đến ngày sinh nhật của ba, con sẽ sáng chế những pháo bông đặc biệt thành chữ vàng “Ba muôn năm”.
Ông bố gật gù :
- Ý kiến hay đó, nhưng nên đợi khi con tiến bộ hơn về môn hoá học đã chứ.
Trong khi cả nhà chỉ nghĩ đến việc sửa soạn ngày sinh nhật, bà Mỹ Lệ vắng mặt từ hai tháng nay, vừa gởi thư về báo tin bà ta sắp trở lại và sẽ sang thăm gia đình ông bà HUY.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...