Khách Lạ Đêm Khuya

Chạy vội lên nhà, cậu tìm thấy Kim Chi đang gội đầu. Cô vừa nghe anh thuật chuyện lại, vừa lau cho khô tóc.
- Thật vậy, những người hàng xóm này không đáng để cho ta giúp đỡ. Giả thử không có em ở nhà hôm qua, chưa chắc gì anh đã thu được cuộc đối thoại ấy. Làm thế nào để báo cho bà Mỹ Lệ biết bây giờ ?
- Để em nghĩ xem. Trong khi chờ đợi, anh hãy đi chải đầu đi, ai lại để đầu tóc rối bù thế mà định sang nhà người ta bao giờ !
Một lát sau, Khải trở lại với vẻ mặt nhăn nhó hơn lúc trước.
- Thế nào, em có ý kiến gì chưa ?
- Em thấy không khó lắm. Anh hãy viết độ một chục lá thư trên giấy xanh đỏ ấy, để có thể nhìn thấy từ xa, rồi anh ném vào trong vườn biệt thự, thế nào họ chẳng nhặt được vài lá ?
- Chẳng khác gì ý kiến trên cung trăng ! Trước hết anh làm gì có giấy xanh đỏ bây giờ, hơn nữa anh không có đủ thời giờ viết một lá thư nào hết vì nếu muốn cho đầy đủ chi tiết thì phải viết dài lắm.
Vừa lúc đó Tín thò đầu qua khe cửa hé mở và ngạo ;

- Thế nào, anh chị đã giải quyết vấn đề đó xong chưa ?
Kim Chi giơ nắm tay ra doạ em nhưng Tín vẫn tiếp :
- Khó gì, khi không qua được cửa thì ta leo tường mà sang có sao ?
- Ai nói với mày về cái cửa đó ? Khải gắt gỏng. Bây giờ mày lại rình rập tụi tao nữa à ?
- Đâu có, anh nói to đến nỗi đứng ngoài hành lang mà em cũng nghe thấy rõ mồn một. May mà không phải thằng Nhựt nó nghe được.
Khải tiến ra nạt nộ :
- Tao khuyên mày một điều. Hãy mua băng keo mà dán kín cái miệng lại vì mày không giữ ý tứ gì cả.
Tín cười lém lỉnh :
- Thôi, thôi, anh thử nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi. Anh chỉ còn đúng ba phút nữa thôi, thời gian dư để cho em cây bút đỏ của anh.
- Cho mày cây bút đỏ ? Sao nói dễ nghe thế ?
- Chẳng nên tiếc, vì em có thể giúp anh được việc. Bức tường nó ngăn cản ai chứ đối với em thì mười bức em cũng vượt qua như chơi. Anh phải đi học bây giờ chứ em đâu phải đi. Vậy anh cứ kể lại mọi sự cho em nghe, rồi em sẽ leo qua tường sang bên kia rồi ngồi trên bãi cỏ đợi bà ta mở cửa ra.
Kim Chi gật gù :
- Phải đấy, ý kiến của nó nghe được đấy.

Khải nhún vai :
- Nhưng mà phải giảng nghĩa cho nó hết hơi, vì nếu nó lầm lẫn thì bà Mỹ Lệ sẽ chẳng hiểu gì hết cả.
Bỗng Kim Chi reo :
- Thế sao anh không bảo nó đem luôn cái máy ghi âm sang bên ấy có phải chắc ăn không ?
- Nhỡ nó làm rớt bể thì sao ?
- Ơ kìa, anh quên là chiếc máy này chịu đựng được mọi sự va chạm hay sao ?
Tín thương hại nhìn anh chị, nó nói :
- Bộ anh tưởng em không qua được hay sao ? Thằng Nhựt nó còn qua nổi nữa là. Hơn nữa bên kia tường còn có mô đất cao, nhờ vậy em khỏi cần nhảy.
- Một mô đất ? Sao mày biết ?

- Em leo thử rồi chứ sao, và em đã có dịp đi thăm khắp khu vườn bên ấy nữa..
Đây là lần đầu tiên Tín có thể giúp ích cho anh chị nó. Kim Chi lấy giấy bọc chiếc máy và lấy dây dài cột lại để Tín có thể dòng sang bên kia. Bây giờ chỉ còn cách tin cậy vào thằng nhỏ và hai anh em Khải nhảy lên xe đạp để đến trường. Một khi đã được báo tin trước, bà Mỹ Lệ không bị rơi vào tròng của bọn gian. Nhưng Xuân Lộc rất bền chí, và bà Mỹ Lệ không thể sống trong sự phập phồng lo sợ này mãi.
Tín ý thức được trọng trách của nó nên nó cảm thấy như mình đã lớn thêm được mấy tháng. Đây là lần đầu tiên anh chị nó giao phó cho nó một nhiệm vụ. Tín thoăn thoắt leo lên bờ tường, rồi một tay thận trọng kéo theo chiếc máy ghi âm. Nhưng khi nó nhìn sang vườn bên kia nó thốt lên một tiếng kêu thất vọng : Cham Nóp đã đặt đầy dây thép gai dưới chân tường. Thấy không thể nào nhảy xuống được Tín bèn nghĩ mưu kế. Nó thường đọc trong sách rằng khi muốn kêu ai, thì chỉ cần nhặt mấy viên sỏi ném lên cửa cho người trong nhà nghe thấy. Tại sao không dùng cách đó ?
Nó bèn tụt xuống đất, nhặt sỏi đầy hai túi áo, rồi lại leo lên bờ tường. Ném đến mười viên sỏi rồi mà vẫn không tới, nó lặng yên suy nghĩ, lựa một viên đá nặng hơn rồi ném thật mạnh. Viên đó trúng đích nhưng đập vỡ tấm kính và chui tọt vào trong nhà.
Vài phút sau, cánh cửa xịch mở và Cham Nóp hùng hổ bước ra.
Tín thở phào nhẹ nhõm :


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui