Khách Lạ Đêm Khuya

Khải tán thành :
- Muốn gài chốt bây giờ cũng được. Nhưng ngày mai chú phải mở chốt sớm để tôi có thể báo tin khẩn cấp cho bà Mỹ Lệ.
- Tin khẩn cấp ? Cham Nóp chau mày nhắc lại.
Trong khi chú tài xế gài cửa lại thì Khải len lỏi trong các bụi cây để về nhà.
Gương mặt Kim Chi bỗng sáng lên khi thấy anh cô về tới. Cô đã tìm kiếm anh khắp nơi nhưng không thấy và đã trải qua một tiếng đồng hồ trong sự bồn chồn lo sợ. Cô tự hỏi không biết có phải người lạ mặt đã bắt cóc anh cô ?
Trong khi Khải kể lại những sự việc xảy ra, Kim Chi tỏ vẻ rất háo hức.
- Vậy ra con nhỏ ấy tên là Bích Ngọc. Ít ra người ta cũng phải cho anh gặp mặt nó chứ, vì anh là người bảo vệ cho nó mà.

Rồi hai anh em bàn luận với nhau mưu kế khám phá ra tung tích kẻ thù ngay tại nhà mình. Kim Chi lấy làm khoái chí lắm, gật đầu lia lịa, vì đây là cơ hội dùng đến tài sáng chế của cô. Thảo luận xong kế hoạch, hai người phân chia công tác. Khải phải đạp xe đi mua vài chục thước dây điện, một “trái lê” bấm điện, một cái “phích” cắm điện và hai chiếc đinh khuy.
Kim Chi thì ở nhà để thử máy ghi âm. Cô đem chiếc máy xuống cơ xưởng của mình để thí nghiệm việc thu phát tiếng nói.
Cô cắm điện, nhận nút “thu” rồi cất giọng thật trong trẻo đọc bài thơ “Mùa thu ngồi câu cá” :
“Ao thu lạnh lẽo nước trong veo
“Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
…..
Cô tiếp tục đọc hết bài, rồi hãm máy lại, cho cuốn băng chạy ngược trở lại. Bây giờ cô hồi hộp nhận nút “phát”.
Tiếng nói từ trong máy cất lên. Nhưng không phải tiếng bà Mỹ Lệ nữa mà chính là tiếng của Kim Chi đọc lại bài thơ vừa rồi không thiếu một chữ. Cô thốt lên :
- Kỳ diệu ! Ai đã phát minh ra chiếc máy này đáng là bậc “sư phụ” của ta.
Rồi cô hớn hở mang chiếc máy sang nhà Khải kế bên, đặt trên một chiếc kệ sát ngay bức vách ngăn cách với nhà cô. Vì phần trên bức vách này bỏ trống, cô trèo lên một chiếc ghế, kiễng chân, thò đầu sang nhìn các đồ vật của nhà mình, mỉm cười đắc ý.
Khải đã mang đủ dụng cụ về. Kim Chi bèn bắt tay vào công việc thiết trí một hệ thống mà khi ngồi ở phòng cô trên lầu có thể điều khiển được chiếc máy ghi âm đặt trong cơ xưởng của Khải. Phải mất cả tiếng đồng hồ mới xong xuôi tất cả.
Với hai chiếc đinh khuy mới mua và một cái khoá có sẵn, Khải khoá cơ xưởng của mình lại, không sợ ai vào lấy máy ghi âm.

Đến tối, Kim Chi ra khoá cổng vườn như mọi khi, cô quấn đủ hai vòng xích khoá lại. Nhưng cô làm như sơ ý chỉ khoá một đầu xích, còn một đầu để không.
Đêm khuya, trong khi cả nhà yên giấc, hai anh em vẫn ngồi rình trong phòng Kim Chi. Quả nhiên lúc đồng hồ vừa điểm một tiếng, hai bóng đen từ đâu đã hiện ra ở cổng. Họ lấy tay lần nhè nhẹ cái xích. Chắc họ mừng quýnh khi thấy ống khoá chỉ móc vào một đầu xích mà thôi. Cánh cổng được se sẽ đẩy ra, hai bóng đen lanh lẹ bước vào vườn rồi tiến thẳng đến nhà Kim Chi. Đứng một lát để nghe ngóng, họ đẩy cửa bước vào trong, khép cửa lại, bật đèn.
Hai anh em nín thở, ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ để quan sát. Bỗng Kim Chi giục :
- Mở máy đi anh !
Khải bèn cầm “trái lê” bấm đến tách một cái. Hai anh em yên chí là chiếc máy ghi âm đã bắt đầu quay, trừ phi nó “trục trặc” kỹ thuật bất ngờ thì là cả một sự tai hại. Nhưng họ tin tưởng là không.
Trong lúc này, chẳng hiểu hai bóng đen đang lục lọi nói năng gì trong căn nhà của Kim Chi.
Chừng nửa giờ sau, đèn tắt, hai bóng đen đi len lén ra cổng rồi biến mất trong đêm tối. Lúc đó Kim Chi buồn ngủ quá vội đi nằm.
Còn một mình Khải rón rén xuống nhà để ra khoá cổng lại. Khải ngạc nhiên thấy cái xích đã quấn đủ hai vòng như cũ. Cậu phê bình :

- Thằng cha này cẩn thận ghê !
Đoạn cậu rảo bước đi vào cơ xưởng, mở khoá, lấy chiếc máy ghi âm đem sang nhà Kim Chi.
Tay run run vì xúc động, Khải bấm nút “phát” áy chạy. Một tiếng nói cất lên. Không phải là tiếng bà Mỹ Lệ, nhưng là tiếng đàn ông, một tiếng xa lạ… Rồi đến một tiếng khác trả lời. Đây là một cuộc đối thoại. Khải xoa tay nói :
- Hay quá ! Chẳng cần đi đâu xa, các tướng này đã đến thu băng tận nhà ta.
Cậu lắng tai nghe cuộc đối thoại :


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui