Khách Lạ Đêm Khuya

Ông Huy đã cất chiếc máy ghi âm trong tủ kính phòng giấy của ông, đợi sở hữu chủ đến lãnh về.
Kim Chi hỏi :
- Cho nó chạy ngay bây giờ hả anh ?
- Đâu có được, cho chạy ở đây má nghe thấy thì sao ? Chúng ta không nên để má biết một tí gì về chuyện này cả.
- Sao vậy ? Thế mình không kể đầu đuôi câu chuyện á nghe hay sao ? Em không muốn giấu giếm má một điều gì đâu.
- Đã đành rồi. Nhưng em nghĩ coi, có những người hàng xóm như thế là một điều rất đáng ngại. Má sẽ lo âu, nhất là trong khi ba vắng nhà. Để khi nào ba về chúng ta sẽ trình sự việc cho cả ba má nghe, như thế tốt hơn.
Kim Chi gật đầu tán thành. Bây giờ phải kiếm chỗ nào kín đáo để nghe nốt cuốn băng. Xét ra căn nhà của cô ở cuối vườn là tiện nhất.
Hai anh em thấy xúc động khi máy bắt đầu chạy. Tiếng nói trước đã cất lên :

“Cham Nóp, chú có chắc rằng không phải hắn ta ? Chú cũng rõ hắn đang theo dõi, tìm kiếm chúng ta. Tôi đang sống trong nỗi lo âu. Nếu hắn vô đơn thưa nhà chức trách thì thật nguy ình. Khi cảnh sát đến khám nhà, làm sao ta có thể từ chối không mở cửa ? Bấy giờ mới giấu con nhỏ ở đâu ? Giao nó cho ai ? Nếu chúng ta không ở gần nó, chắc hắn sẽ bắt nó một cách dễ dàng…”
- Đó anh xem, bà ta sợ hãi cảnh sát.
Kim Chi thì thầm, trong khi cuộc độc thoại buồn bã tiếp tục :
“Có lẽ ta phải gởi nó vào một nhà nội trú để không ai để ý, nó sẽ được sống yên ổn…”
Một tiếng nói nặng nề ngắt lời :
“Nếu ông biết, ông vẫn có thể bắt đứa nhỏ trong nhà nội trú. Ông ta có quyền.”
Tiếng thiếu phụ lại nói tiếp :
“Chà ! Nếu ta có thể vượt biên giới, ta sẽ tới ẩn tại nhà chú, chẳng ai hay biết được. Như vậy cần phải có giấy tờ giả, vì chắc họ đã trình báo lý lịch của ta với nhà chức trách. Cham Nóp, chú có thể có cách gì khác không ?”
Im lặng một lát, tiếng đàn ông đáp :
“Giấy tờ giả ? Không được, nhưng có lẽ…”
Bỗng Khải nghe tiếng gọi của bà Huy ngoài vườn, cậu bèn tắt máy đi. Cậu chạy bổ ra ngoài, trong khi em cậu vội vàng gói chiếc máy lại.
Bà Huy đang đi cùng một người thợ điện, tới kiểm soát hệ thống dây điện chăng qua vườn. Khải rất bực mình thấy anh này đến phá đám, nhưng vẫn phải vâng lời bà Huy dẫn anh ta đi coi. Người thợ lơ đãng nhìn đường dây đi theo bờ tường. Nhưng hắn ta có vẻ chăm chú đến căn nhà của Kim Chi chớ không thiết gì đến công việc của hắn. Khi thấy cô bé đứng ngoài cửa cầm cái gói trong tay, hắn lên tiếng :

- Cô có căn nhà đẹp quá !
Khải thấy thái độ của hắn hơi chướng, vội đáp với giọng khôi hài :
- Bác không đọc cái biển kia sao ? “Cấm vào” ! Em tôi là nhà phát minh và muốn công việc được giữ bí mật.
Chẳng thèm để ý đến câu nói của Khải, người thợ cứ bước tới gần Kim Chi :
- Chắc cô là một nhà phát minh lỗi lạc, nhưng hình như cô gói đồ không khéo lắm thì phải. Cô đưa cái gói kia tôi gói lại đẹp đẽ cho.
Kim Chi giữ chặt lấy cái gói đáp :
- Đẹp hay xấu tôi không quan tâm, bởi vì gói này không phải để làm tặng phẩm.
Người thợ sáp lại giằng cái gói, Kim Chi cố giữ chặt lấy, nhưng vì cô bị người kia bẻ ngón tay đau quá cô phải hét lên.
Khải vội can thiệp :

- Bác có để em tôi và cái gói của nó yên không hả ? Chúng tôi không thích cái lối đùa như thế đâu nhé.
- Chẳng đùa với giỡn gì cả, gã kia lạnh lùng đáp. Hai người phải tuân theo mệnh lệnh của ta. Đưa cái gói kia đây !...
Kim Chi cãi :
- Bác tưởng chúng tôi sợ đấy hẳn ? Vậy là bác không biết rõ gia đình này. Trời ơi !...
Tên thợ điện đã đoạt được cái máy ghi âm và vùng chạy ra cổng. Khải vội xông ra chặn đường thì bị hắn xô ngã xuống đất.
Làm thế nào bây giờ ? Kim Chi không chịu để tên kia chạy thoát. Các ý nghĩ dồn dập trong đầu óc cô. Trong các đồ vật phát minh, chẳng có cái gì giúp cô bắt được đối phương ở xa cả. Cô đảo mắt nhìn quanh gian phòng, trông thấy cái áo choàng và cái đồng hồ báo thức cũ. Ở trường, Kim Chi là tay chơi bóng rổ rất hay. Cô vội với chiếc đồng hồ, dang tay ném thật mạnh, chiếc đồng hồ trúng ngay vào bắp chân tên kia, hắn khuỵu xuống. Chiếc đồng hồ từ bao giờ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận