Khách Điếm Lão Bản

Đáng tiếc Mạc Ly chưa kịp vui vẻ được lâu, Văn Sát vừa mới cất bước thì Hàn Tử Tự đã trở về.

Cái sự trùng hợp này không thể không khiến Mạc Ly sinh ra ngờ vực: lẽ nào chuyên môn của Hàn Tử Tự là giúp Văn Sát trông coi mình?

Hai người bọn họ từ bao giờ đã tín nhiệm nhau như vậy? Nhưng dù có hoài nghi, Mạc Ly cũng không đi hỏi được.

Thế nào thì y cũng là một tù phạm, lao đầu không là A thì cũng là B, với y thì có ý nghĩa gì chứ?

Chỉ là như thế nào đi chăng nữa, ở cùng với kẻ được xưng là “lão hổ biết cười”như Hàn Tử Tự, áp lực và tâm lý e ngại của Mạc Ly giảm đi nhiều, hơn là phải đối mặt với vẻ hỉ nộ vô thường của Văn Sát.

Chí ít Hàn Tử Tự cũng sẽ không tùy ý nổi giận là đánh y, tuy ngôn hành cử chỉ cũng không ít thân mật, nhưng nhìn biểu hiện, chung quy vẫn mang theo chút “tôn trọng.”

Hàn Tử Tự xác thực nhìn thấu nhân tâm hơn Văn Sát một chút.Tỷ như, Hàn Tử Tự chọn vài chuyện thú vị xảy ra trong giang hồ nói chuyện với Mạc Ly, sắc mặt Mạc Ly dù chưa có đại biến, nhưng trong lòng cũng thoải mái.

Dẫu sao dưới cuộc sống bị cầm tù khốn khổ này, thời gian trôi qua thật chậm, Mạc Ly ngoại trừ đọc sách cũng chẳng tìm được việc tiêu khiển khác — Còn hỏi Mạc Ly có muốn tiêu khiển hay không, lại là chuyện khác.

Hồi trước, khi Văn Sát ở trong cốc, Mạc Ly chẳng bao giờ dám hỏi về mọi người như Dược Lang, Tam Nương, hôm nay có cơ hội, y thấy vô luận thế nào cũng phải thử một lần.

Sau bữa tối, Hàn Tử Tự cùng nói chuyện với y, kỳ thật phần lớn thời gian đều là Hàn Tử Tự độc thoại.Thấy mí mắt Mạc Ly dần dần trĩu xuống, hình như lộ chút mệt mỏi, Hàn Tử Tự thức thời, đứng dậy muốn cáo từ rời đi.

Thấy Mạc Ly ở kia chưa đáp lại, trong lòng Hàn Tử Tự tuy không tránh khỏi cô đơn, nhưng vẫn nghĩ phải xoay người cất bước thôi.

Ai ngờ mới được một hai bước, tay áo bị người túm lại.Trong lòng Hàn Tử Tự vui vẻ, thấy thời gian nhẫn nại cuối cùng cũng được Mạc Ly đền đáp, vội vàng dừng chân quay lại.

“Ly Nhi!”

Mạc Ly vẫn giữ tư thế cúi đầu thật thấp.

Đưa tay muốn cầm lấy tay Mạc Ly, nhưng đầu ngón tay vừa chạm tới làn da trắng mịn, Mạc Ly lại bỗng nhiên buông tay.

“Ly Nhi, ngươi…”

Mạc Ly lắc đầu: “Không có việc gì, ngươi, đi từ từ…”


Hàn Tử Tự do dự một lát, nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn nói gì với ta?”

Thân thể Mạc Ly cứng đờ, thanh âm có chút run rẩy, “Không, ta chỉ…”

Hàn Tử Tự không quan tâm đến sự bài xích của y, vẫn nắm lấy bàn tay hơi chút phát run, “Ngươi nói đi, ta sẽ không nổi giận với ngươi.”

Mạc Ly rốt cục cũng ngẩng đầu lên, dùng đôi mặt dịu dàng nhìn Hàn Tử Tự, “Ta muốn hỏi ngươi một chút, Dược Lang, Tam Nương bọn họ, bây giờ có khỏe không…?”

Hàn Tử Tự vuốt vuốt tóc y, nói: “Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này, sao lại sợ như thế?”Hắn vừa dứt lời, đại khái cũng nghĩ ra đáp án.

Nhớ lại ma đầu Văn Sát kia tâm tình bất định, Mạc Ly sợ vạn nhất hỏi thăm không thỏa còn khiến chúng bằng hữu thêm phiền hà.

Thở dài, Hàn Tử Tự đáp: “Dược Lang và Trình Cửu Nhụ không ở Vô Xá cốc, ta tuy biết rõ bọn họ đi về đâu, nhưng chưa đến mức giam cầm họ.Còn Tam Nương và A Thổ, họ bị Văn Sát bắt, ta cũng không rõ tình hình hiện tại.”

Nghe được Dược Lang và Trình Cửu Nhụ không phải chịu nỗi khổ giam cầm lần thứ hai như mình tưởng, ánh mắt Mạc Ly vốn như nước trong hồ nhất thời gợn nhân khí, “Thật sao?”

Nhưng y lại nghĩ đến bọn Tam Nương.

Với tính cách đanh đá chua ngoa của Tam Nương, thường chẳng quan tâm lý lẽ, tuy nói giờ bị người ta giam giữ, chắc cũng chẳng biết chữ “chết” viết thế nào. Thật không thể tưởng tượng được, nếu Tam Nương chọc giận Văn Sát, nàng và A Thổ sẽ chịu chung kết cục ra sao.

Lòng vừa mới thả lỏng được một chút, nháy mắt đã lại căng lên, khuôn mặt Mạc Ly ngập tràn lo âu.

Hàn Tử Tự siết nhẹ bàn tay đã lạnh đi kia, nói: “Dù sao tối nay Văn Sát cũng vắng mặt, ta có thể mang ngươi đi dò xét Vô Xá cốc, không chừng có thể gặp mặt được Tam Nương một lần.”

Mạc Ly nhíu mày: “Có thế như vậy ư?”

Hàn Tử Tự nói: “Thời gian ngươi trong Vô Xá cốc lâu hơn ta, chỗ giam người có thể ở đâu, ngươi chắc biết chứ?”

“Ngoại trừám lao, còn có thủy lao…” Mạc Ly suy nghĩ một chút, “Ưm, bọn Dược Lang trước kia từng bị nhốt tại Đông Noãn các.”

Hàn Tử Tự lại nói: “Ám lao và thủy lao nhiều thủ vệ canh gác, nên tới Đông Noãn các xem trước thì hơn.”Nói xong liền ôm lấy Mạc Ly, tránh né chúng thị tỳ tai mắt, ra ngoài theo đường cửa sổ.


Đông Noãn các có một chữ “Đông”, như là bởi xây ở hướng đông nên mới được đặt tên vậy, Hàn Tử Tự liền nhằm hướng đông của Vô Xá cốc lao đi.

Xuyên qua bóng đêm, bóng trắng nhanh nhẹn không tiếng động xẹt qua, như thần tiên, lướt nhẹ rồi biến mất, không để lại bất luận vết tích gì.

Hàn Tử Tự dò xét một phen, liền cùng Mạc Ly ẩn tại rừng trúc cách Đông Noãn các không xa: “Nếu hôm nay tìm được Tam Nương thật, để tránh gây phiền phức, ngươi cũng không nên gặp mặt họ.”

Mạc Ly biết dụng ý của Hàn Tử Tự, y cũng không ngu ngốc đến nỗi ở Vô Xá cốc mà thách thức uy quyền của Văn Sát. Hôm nay, chỉ cần có thể xác nhận bọn Tam Nương bình yên vô sự là đủ rồi, lập tức gật đầu ưng thuận.

Hàn Tử Tự nhận được sự đồng ý của Mạc Ly, liền mang theo y né thủ vệ tuần tra, nhảy lên nóc Đông Noãn các.

Hàn Tử Tự tách một viên ngói ra, Mạc Ly cẩn thận thăm dò, chưa thấy người bên trong, chỉ nghe được hai thanh âm quen thuộc.

“Tam Nương…”Mạc Ly bụm miệng, ngừa thanh âm kích động của mình thoát ra.

Thấy Tam Nương và A Thổ ở bên trong rồi, Mạc Ly chăm chú quan sát hai người họ hồi lâu, thấy sắc mặt bọn họ không tồi, khối đá nặng trong lòng cũng được buông xuống.

Hàn Tử Tự kéo Mạc Ly lại, để y tựa trong lòng mình, tránh nhiễm gió lạnh ban đêm sẽ bị cảm.

Tất cả sự chú ý của Mạc Ly đều dành cho Tam Nương và A Thổ trong phòng, đối với hành động của Hàn Tử Tự cũng không kháng cự. Mạc Ly mang máng nghe thấy hai người đối thoại.

Giọng nói nhỏ nhẹ của Tam Nương: “Văn Sát kia nhốt chúng ta đã lâu, không biết cuối cùng là có chủ ý quỷ quái gì! Mạc Ly rốt cuộc là làm sao? Có bị thương hay bị ngược đãi không vậy? Thực rõ phiền chết lão nương ta!”

A Thổ ngồi bên cạnh, thở dài: “Muốn trách chỉ có thể trách ta không bằng người, không những không cứu được Mạc huynh đệ, còn làm nàng chịu khổ cùng…”

Tam Nương đi tới phía sau A Thổ, dùng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ A Thổ, “Nói bậy bạ gì đó! Chúng ta là phu thê, tai vạ đến nơi chẳng thể tự dưng bay mất! Muốn chết cũng phải cùng chết một chỗ…”

Tráng hán vẻ mặt hung dữ, thân hình phải gấp hai lần Tam Nương kia, khuôn mặt nhất thời ửng hồng lên, lời muốn nói cũng không phát ra được nữa.

A Thổ kéo Tam Nương lại ôm vào lòng, buồn bã nói: “Nhưng mà nàng, ai…”

Lời còn chưa dứt đã bị Tam Nương tát vào mồm, “Đừng có nói những lời xúi quẩy, ta không muốn nghe. Chàng còn sức oán giận, không bằng ngẫm xem làm thế nào để cứu Mạc Ly đi.”


Hai người kề vai áp má trong phòng hồi lâu, Mạc Ly liền thấy Tam Nương đưa tay ôm lấy cánh tay cường tráng của A Thổ, hai người sớm đã thẹn thùng thở dốc, môi lưỡi quấn nhau.

A Thổ hiên nhiên cũng động tình, bàn tay thô ráp tham nhập vào y nội Tam Nương, khum lấy khuôn tròn đầy đặn, “Có thể không Tam Nương…”

“Không sao, đừng bận tâm nhiều…”

Mạc Ly qua khe ngói nóc nhà thu hết tất thảy sự tình phát sinh vào tầm mắt, thấy một màn không phù hợp với trẻ nhỏ, nhanh chóng che mắt lại.

Tuy đã biết Tam Nương và A Thổ là một đôi, nhưng loại chuyện phu thê khuê phòng bí sự này lại để y bắt gặp thật đúng lúc, thực rõ xấu hổ.

Nhìn là bất lịch sự bất lịch sự!

Mạc Ly khuôn mặt đỏ bừng xoay người lại, dùng ánh mắt ra hiệu Hàn Tử Tự mau dẫn y đi.

Hàn Tử Tự trưng ra vẻ trêu chọc, đôi mắt vẫn không e dè nhìn xuống căn phòng, còn bật thành tiếng cười khúc khích.

Biết Hàn Tử Tự cố ý giở trò, Mạc Ly hung hăng đấm hắn mấy cái, mới nghe Hàn Tử Tự ghé vào tai mình thì thào: “Có thể mang ngươi xuống, nhưng ngươi thiếu nợ ta đấy nhé.”

Mạc Ly buồn bực không nói, nhưng tiếng rên rỉ và thở gấp càng lúc càng vang không dứt bên tai. Mạc Ly bất đắc dĩ, buộc phải gật đầu.Hàn Tử Tự tức khắc bế Mạc Ly nhanh nhẹn đánh bài chuồn.

Khi hai người đi tới một bãi cỏ dại rộng lớn rậm rạp không có người đi tuần, Hàn Tử Tự nín nhịn đã lâu rốt cuộc cũng không kiêng dè gì nữa bật cười rũ rượi.

Mạc Ly đương nhiên biết Hàn Tử Tự đang trêu chọcmình, lòng quẫn lắm, nhưng không biết phải làm gì nam nhân này. Chỉ thấy nam nhân vì cười vô biên giới mà ngã vào cả bụi cỏ, mặc cho sương đêm lá khô dính cả vào y phục, mất sạch hình ảnh.

Mạc Ly xoay lưng lại, tạm xem người nào đó đang động kinh, không thèm nhìn Hàn Tử Tự một cái.

Đợi Hàn Tử Tự cười đủ rồi, rốt cuộc cũng đã dừng lại, mới ôm Mạc Ly lại cùng ngã xuống bãi cỏ.

Mạc Ly im lặng nhìn bầu trời bao la. Trăng tối nay thật sáng, sắp tới Trung thu, cảm thấy hình tròn ngân sắc kia lớn hơn, tròn hơn so với bình thường.

Người ta nói nguyệt viên nhân đoàn viên, Mạc Ly nghĩ tới cục diện hiện giờ, các bằng hữu trời nam đất bắc, tứ phân ngũ chia, thấy cảnh mà thương tình, không khỏi lại bi ai.

[40: nguyệt viên nhân đoàn viên: trăng tròn thì người nhà đoàn viên.]

Hàn Tử Tự đương nhiên hiểu người trong lòng đang đăm chiêu suy nghĩ cái gì, hôn lên gáy Mạc Ly: “Đang nghĩ gì vậy, không bằng chúng ta bàn bạc một chút ngươi nên trả nợ ta thế nào đi.”

Thân thể Mạc Ly nhất thời căng thẳng, cứng ngắc như núi đá.


Hàn Tử Tự biết Mạc Ly sợ mình lấy danh nghĩa mà cố ý khinh bạc y. Định đổi trọng tâm câu chuyện, không để Mạc Ly nghĩ ngợi miên man nữa, lúc này lại thành khéo quá hóa vụng, khiến Mạc Ly càng căng thẳng.

“Không việc gì, ta chỉ nói bừa thôi mà, đùa ngươi thôi.”Hàn Tử Tự nắm lấy tay Mạc Ly, hôn lên lòng bàn tay y.

Mạc Ly hạ mí mắt, lông mi rung rung.

Hàn Tử Tự thấy y trầm tĩnh lại, liền chọc ghẹo: “Chưa gì đã quên ơn ta rồi, thế nào đây?”

Mạc Ly chỉ ngơ ngác nhìn mặt trăng trên trời.Hàn Tử Tự bất đắc dĩ, cũng phải nhìn lên trời với Mạc Ly.Hai người trầm mặc một hồi.

Đang lúc thất thần, Hàn Tử Tự đột nhiên cảm thấy trên mặt thật ấm áp.

Sự ấm áp nhàn nhạt mà thật mềm mại vô cùng, tuy rằng chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, như sao bănglướt qua, nhưng có thể thắp sáng cả chân trời, chớp lóe rồi biến mất.

Đây… Chẳng lẽ…?!

Hàn Tử Tự cúi đầu nhìn Mạc Ly đang co lại trong lòng mình, trái tim rung động.Ôm chặt lấy Mạc Ly, “Ly Nhi, Ly Nhi của ta…”

Hàn đại môn chủ từ trước đến nay lãnh tính tự chủ, hôm nay lại chỉ bởi một chuyện nhỏ nhoi chẳng đáng gì, thất bại thảm hại trước mặt Mạc Ly.

Mạc Ly trong ngực hắnnhắm chặt đôi mắt, không khác gì đang ngủ. Nhưng tiếng thở thoáng dồn dập lại tiết lộ tâm tình chủ nhân lúc này.

Hàn Tử Tự đang muốn bắt lấy cơ hội nói gì đó với Mạc Ly, chợt thấy ở phía tây, một tín hiệu pháo bắn lên. Hắn ngẩn ra.

Mạc Ly cũng nghe thấy âm thanh chói tai xé toác bầu trời, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đó là đạn tín hiệu chuyện dụng Văn Sát dùng để liên lạc với ta, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Sau ngày Hàn Tử Tự và Văn Sát thành đồng minh, tuy hai người đều thuộc dạng mắt cao hơn đỉnh, sẽ chẳng tùy tiện mà xin đối phương giúp đỡ đâu, nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn lập ra một ám hiệu và phương pháp liên lạc, đạn tín hiệu này chính là một trong số đó.

“Ly Nhi đừng sợ, ta đưa ngươi về tẩm cung trước.”

Mạc Ly gật đầu, để Hàn Tử Tự ôm lấy mình, phi theo đường cũ trở về.

Hàn Tử Tự đặt Mạc Ly lên giường, thu xếp ổn thỏa, bàn tay mơn trớn cái trán y, “Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì, ta đi xử lý một chút sẽ quay lại.”

Thấy Mạc Ly nhắm mắt lại, Hàn Tử Tự mới vội vã ly khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui