Trình Cửu Nhụ trở lại khách sạn, thấy cửa phòng Mạc Ly đóng kín. Hắn gõ ba tiếng lên cửa, hoàn toàn yên tĩnh, không ai đáp lại.Thở dài, chàng trực tiếp mở cửa vào trong.
Mạc Ly đang ngồi trên giường, thu xếp gì đó. Thấy Trình Cửu Nhụ đi vào, Mạc Ly kéo khóe môi, trưng ra bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười, “Cửu Nhụ, chúng ta về thôi.”
Trình Cửu Nhụ ngồi xuống trước chiếc bàn vuông, “Mạc Ly, Hàn Tử Tự muốn đích thân gặp ngươi một lần.”
Mạc Ly vừa nghe thấy cái tên ấy, sắc mặt đã tối đi vài phần.Không đáp lại Trình Cửu Nhụ, Mạc Ly cứ tiếp tục “sắp xếp” quần áo, lấy đồ định mặc tối nay ra rồi lại gấp gọn lại, không ngừng động tác.
Trình Cửu Nhụ đứng dậy, đưa tay ngăn y lại, “Mạc Ly, ta biết ngươi nhất định cũng có chuyện muốn nói với hắn. Chuyện này rất khó khăn với ngươi, nhưng trốn tránh không phải biện pháp.”
Hồi lâu, Mạc Ly vẫn không đáp.Trình Cửu Nhụ vẫn nắm chặt tay y, không chịu buông.
Lại thật lâu sau đó, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Trình Cửu Nhụ.Nhìn Mạc Ly như vậy, chàng rất đau lòng, kéo y vào lòng, vỗ nhẹ lưng y.
Chôn mặt trong ***g ngực Trình Cửu Nhụ, cảm giác này giống như được anh trai chăm sóc bảo vệ, khiến Mạc Ly bất giác nhớ tới cha mẹ mình.
Ngày ấy, cha mẹ rời nhân gian, buông bàn tay bé nhỏ của y ra, y chỉ muốn đi luôn theo họ.Bởi vì y không chịu nổi sự cô đơn hiu quạnh một mình giữa thế giới này.Mặc dù sau đó, chuyện bài vở và công việc giúp y tạm quên đi ý nghĩ ấy, nhưng mỗi lúc đêm xuống, nhớ tới sự ấm áp ngọt ngào của gia đình, lệ lại không ngăn được.
Sau sự kiện chữa bệnh kia, y lại càng lẻ loi, rồi lại lạc tới thời không xa lạ này.Sợ hãi, bất lực, nhưng phải tỏ ra kiên cường. Mãi cho đến khi gặp được Dược Lang và Trình Cửu Nhụ, cả đôi tình nhân Tam Nương, A Thổ.Như con thuyền trôi nổi cuối cùng cũng cập bờ, như được gia đình an ủi khiến Mạc Ly òa khóc trong lòng Trình Cửu Nhụ.Từ lặng lẽ rơi lệ đến lúc bả vai run rẩy không ngừng…
“Khóc ra tiếng đi, ngươi có quyền mà.” Trình Cửu Nhụ nói thế.
Mạc Ly đã khóc thật lớn. Chẳng biết y khóc đến bao lâu, khóc đến mệt mỏi và mơ màng.
Giọng nói dịu dàng của Trình Cửu Nhụ lại vang lên: “Nếu ngươi không muốn gặp Hàn Tử Tự cũng không sao, ta với Dược Lang, bất kể thế nào cũng sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”
Mạc Ly thoáng tỉnh táo hơn, ngẩng lên nhìn Trình Cửu Nhụ, lau nước mắt lắc đầu, “Ta cũng muốn gặp hắn một lần.”
Trình Cửu Nhụ lại hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Mạc Ly đáp: “Là ta không nghe lời huynh, chọn cứu hắn, lúc ấy đã nói không hối hận. Cục diện thành như hôm nay, tại ta gieo gió gặt bão, không oán ai được.” Y cúi đầu, tiếp: “Gặp một lần cũng tốt, nói cho hết, sau này sẽ không xuất hiện nữa. Hắn làm môn chủ của hắn, ta trở về khách điếm của ta, mỗi người một cuộc sống.”
Trình Cửu Nhụ xoa đầu y, thấp giọng: “Mạc Ly, ngươi thực sự không cần phải quá tỉnh táo như vậy.”
Mạc Ly cười: “Không còn cách nào khác, hơn hai mươi năm này, muốn thay đổi tật xấu này cũng khó.”
Trình Cửu Nhụ cảm thấy tâm tình Mạc Ly đã tốt lên, an tâm hơn.
Mạc Ly vỗ vào tay chàng: “Huynh về nghỉ trước đi, ta không sao.”
Trình Cửu Nhụ đáp: “Được rồi, ta sẽ báo cho Hàn Tử Tự một tiếng, mai hẹn gặp hắn cho ngươi.”
Mạc Ly gật đầu.
Dõi theo bóng lưng Trình Cửu Nhụ, y vẫn cảm thấy ảm đạm lắm.
Cửu Nhụ, không phải ta không muốn buông tay, mà là không ai có thể làm ta buông tay.Mạc Ly khẽ nhủ.
Vốn dĩ, cứ tưởng Sửu Nô hiền lành ít nói có thể cùng mình nắm tay cả đời. Hôm nay xem chừng là quá trông chờ rồi, mỉa mai thay.Mạc Ly ngả người xuống giường, cứ nhìn theo ánh nến xa xa. Ánh lửa như lệ đỏ, thật giống nỗi thương tâm trong lòng…
Ngày hôm sau, bên bến đò.
Đêm qua, Hàn Tử Tự đã nhận được lời nhắn của Trình Cửu Nhụ, thầm mừng rỡ.Hắn vốn định đặt một gian sương phòng tại Ngưng Thủy các, nhưng bị Mạc Ly cự tuyệt.
Mạc Ly nhờ Trình Cửu Nhụ chuyển lời, chỉ muốn nói vài câu, không cần phải phung phí, hẹn ở bến đò bờ sống là được.
Hàn Tử Tự không còn cách nào khác, đành tới sớm chờ đợi.
Đã qua Trung thu, khí hậu phương bắc băt đầu khô hanh. Thời điểm thích hợp xuất hành cũng đã qua, đội thuyền bên bến đò chỉ lác đác, mùa này hiếm khách đi đò.
Tuy ánh dương vẫn sáng rỡ, nhưng gió nam ấm áp đã hơi chuyển lạnh, thật giống trái tim lửa nóng ban đầu.
Hắn tạm bỏcông sự chất đống như núi, khiến chúng môn nhân phải có một cái nhìn khác với vị tân môn chủ bị cuồng công việc này.Kỳ thật, Hàn Tử Tự cũng không phải không muốn làm hết việc, chỉ là trong lòng cứ hiện lên hình ảnh Mạc Ly với gương mặt đẫm nước mắt. Hắn cứ băn khoăn như vậy, không thể tĩnh tâm chuyên chú giải quyết đám công văn nhàm chán.
Mệt mỏi, Hàn Tử Tự dứt khoát rời đi sớm, đứng chờ ở bến đò.
Không gian vang lên mấy tiếng nhạn kêu.Hàn Tử Tự giương mắt về phương xa, từng đàn chim di trú đang hướng về phương nam. Khí trời lạnh lẽo, chim chóc muốn bay đi. Nếu lòng người lạnh rồi, phải chăng có như chim?
Hàn Tử Tự mơ hồ cảm thấy không ổn, tâm tình rối bời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...