Tiết trời vào thu khiến không khí có phần hiu quạnh. Nhưng mà sắp đến ngày hội Trung thu hàng năm, khách điếm lại rất náo nhiệt, cũng bởi cả hắc bạch chưởng quỹ cũng vội trở về chung vui.
Có điều, trong nội đường của khách điếm lại mang một bầu không khí quỷ dị vô cùng.
Mạc Hắc Bạch đã tròn năm tuổi, lúc này đang quỳ gối trong đường, vẻ mặt ấm ức nhìn hai phụ thân hắc bạch đang ngồi trên chủ vị.
Văn Sát nghiêm mặt không nói gì, Hàn Tử Tự khẽ cau mày nhấp trà. Chuyện chính tà lưỡng đạo còn chưa để bọn họ phải lộ ra biểu tình như vậy.
Giới Si nhìn Mạc Hắc Bạch đáng thương cứ quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng, khó tránh khỏi có chút xót xa. Nhưng hai sư phụ ngồi chính giữa lại đang phát áp suất thấp, gan nó có lớn cũng không dám gánh họa mà bao biện cho Mạc Hắc Bạch.
Mới quỳ được một chén trà nhỏ, đầu gối nhỏ bé của Mạc Hắc Bạch đã chịu không nổi. Tuy không dám cãi lệnh phụ thân, nhưng nó vẫn trộm du di cái chân.
Nếu cóMạc ba ba thì tốt, Mạc ba ba nhất định không nỡ để nó phải chịu khổ sở thế này. Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên Mạc Hắc Bạch bị phạt quỳ.
Chú ý tới sự lén lút của Mạc Hắc Bạch, Hàn Tử Tự thở dài, đặt chén trà lên bàn, mở miệng hỏi: “Hắc Bạch, đã biết mình làm sai gì chưa?”
Mạc Hắc Bạch dẩu cái miệng nhỏ, khẽ đáp: “Con không sai…”
Văn Sát vừa nghe câu trả lời, đập bàn một cái, mạnh đến nỗi làm trản trà rơi xuống đất. Tiếng ấm chén bằng sứ vỡ, nghe thật chói tai, thân thể nhỏ bé của Mạc Hắc Bạch run lên, lúc này mới thật sự cảm thấy các phụ thân đang tức giận.
“Vì sao lại thả rắn vào phòng chúng ta? Ngươi không biết làm vậy rất nguy hiểm ư?!” Văn Sát cả giận quát.
Lúc Mạc Ly xốc chăn lên phát hiện ra rắn, kinh hãi ngã đụng đầu ngất xiu, mấy canh giờ rồi còn chưa tỉnh.
Kỳ thật, đây là chuyện ngoài ý muốn của Mạc Hắc Bạch, cũng không phải chưa áy náy, nhưng hai phụ thân chưa hỏi nguyên nhân đã chất vấn nó, tiểu hài tử hờn dỗi cũng là chuyện thường.
Bị Văn Sát hù dọa như vậy, Mạc Hắc Bạch nhè miệng, nước mắt ào ào tuôn trào.
Giới Si nhìn ba cha con căng thẳng như thế, đương lúc nhất thời lòng nóng như lửa đốt, giương mắt lên thì thấy Mạc Ly đang xoa gáy chậm rãi ra khỏi phòng, vội vàng đến dìu.
Mạc Ly vừa tỉnh lại, liền thấy Mạc Hắc Bạch đang oa oa khóc thê thảm quỳ trên đất, không nhìn Hàn Tử Tự và Văn Sát đang ngồi kia, hai bước đã tiến lại kéo Mạc Hắc Bạch lên ôm.
Tiểu Hắc Bạch ủy khuất, vừa nhìn thấy cứu *** tới, liền ôm chặt cổ Mạc Ly, khóc còn thương tâm hơn.
Mạc Ly cũng trầm mặt nhìn Hàn Tử Tự và Văn Sát, nói: “Con còn nhỏ, làm sai là chuyện bình thường, sao lại xử phạt thể xác thế này?”
Hàn Tử Tự và Văn Sát thấy Mạc Ly đã tỉnh, lập tức đứng dậy.
Mạc Ly không quan tâm, ôm Mạc Hắc Bạch ngồi một bên, “Hắc Bạch, nói cho cha biết, vì sao lại nghịch dại vậy? May mà không phải rắn độc, nếu là rắn độc sẽ thực gay go.”
Mạc Hắc Bạch dùng bàn tay nhỏ xíu sờ sờ khuôn mặt Mạc Ly: “Cha, con không cố ý, con không biết sẽ làm cha té xỉu…”
Mạc Ly cười: “Cha không trách con, nhưng muốn biết vì sao con làm vậy.”
Mạc Hắc Bạch cụp mắt, lông mi dày chớp chớp, “Bởi vì…Vì con không buốn cha bị bắt nạt…”Thằng bé nhỏ giọng giải thích, Mạc Ly chốc lát chưa nghe ra.
“Gì mà bắt nạt? Cha thế này mà bị bắt nạt sao?”
Mạc Hắc Bạch ngước đôi mắt to mọng nước nhìn Mạc Ly: “Cha, cha nói con biết đi, có phải Hắc ba ba và Bạch ba ba bắt nạt cha không?”
Mạc Ly buồn bực đáp: “Ai bảo con họ bắt nạt cha?”
Mạc Hắc Bạch lại nói: “Là con thấy mà.”
“Con thấy cái gì?”Mạc Ly hiển nhiên không nhận ra Giới Si ở bên đang nháy mắt ra hiệu, vẫn tiếp tục hỏi.
“Đêm con mơ ác mộng, tỉnh rồi không ngủ được, Giới Si ca ca lại không đểý con, con mới muốn chạy đến phòng cha tìm cha. Sau đó ở cửa phòng, con nghe thấy tiếng động rất lạ, mới lén nhìn vào… Con, con thấy Hắc ba ba và Bạch ba ba khi dễ cha…”
Mạc Ly nghe xong, trong đầu ầm một tiếng sấm nổ.
Không phải chứ, mật sự giữa ba người trong phòng đã bị Mạc Hắc Bạch trông thấy?
Nhất thời, người trong thính đường, ngoài Mạc Hắc Bạch, mặt đều nổi hắc tuyến, xấu hổ vô cùng. Ngay cả Hàn Tử Tự và Văn Sát vừa tích đầy một bụng lửa giận cũng bị sự thật ngô nghê của Mạc Hắc Bạch chọc thủng.
Mạc Ly đỏ mặt, ngắc ngứ: “Con, sao con… Sao, sao cha không biết chuyện này?”
Mạc Hắc Bạch lòng đầy căm phẫn nhanh nhảu: “Vốn con định vào ngăn HắcBạch ba bađừng khi dễ cha nữa, nhưng mà Giới Si ca ca chạy vội tới bắt con về!”
Giới Si thấy mình bị điểm danh, hận không thể lập tức đào hố nhảy xuống.
“Giới Si ca ca nói, Hắc Bạch ba ba đang yêu cha chứ không phải khi dễ.”
Không đểý tới sắc mặt xấu hổ của đám người lớn, thằng cu đắc ý dào dạt nói tiếp: “Giới Si ca ca đừng hòng gạt được con! Rõ ràng con nghe thấy cha kêu rất đau mà! Hắc Bạch ba ba sao có thể yêu cha chứ, rõ ràng là khi dễ cha!”
Mạc Ly vuốt mồ hôi lạnh trên trán: “Hóa ra là vì vậy nên mấy tối nay con cứ quấn lấy cha đòi ngủ chung hả?”
Mạc Hắc Bạch gật đầu.
Thảo nào thời gian này Mạc Hắc Bạch luôn ngoan ngoãn nghe lời lại càn quấy như vậy, để đến mức Hàn Tử Tự và Văn Sát không nhịn nổi nữa, ném nó ra ngoài. Phỏng chừng là vậy, Mạc Hắc Bạch mới nghĩ ra chuyện thả rắn lên giường.
Chỉ là không ngờ trò đùa này không dọa được Hàn Tử Tự và Văn Sát, ngược lại còn hại Mạc Ly, Mạc Hắc Bạch coi như trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Mạc Ly vỗ vỗ lưng hài tử: “Hắc Bạch, cha hỏi con nhé. Con thấy sau khi mình làm sai, Hắc Bạch ba ba mắng con phạt con, là yêu con hay khi dễ con?”
Mạc Hắc Bạch suy nghĩ, nghiêng đầu chưa đáp.
“Nếu con đã làm sai, các cha không nói cho con, ngược lại vẫn nuông chiều con, kỳ thực vậy là làm hại con. Đôi khi đánh người mắng người, chúng ta hẳn còn khó chịu hơn con, nhưng vì tốt cho con, để con nhớ rõ lời dạy, cũng chỉ có thể làm thế.Làm như thế kỳ thực muốn nói, chúng ta rất yêu con, rất quan tâm con, hy vọng con làm một đứa trẻ ngoan, đúng không nào?”
Tiểu tử nghe Mạc Ly dăn dạy, cái hiểu cái không gật đầu.
“Cho nên yêu cũng có nhiều kiểu yêu, có thể làm con thấy vui vẻ hạnh phúc, nhưng cũng có lúc làm con thấy khổ sở bực bội.”
Thằng bé toét miệng nhe hai cái răng, cười: “Hóa ra Hắc Bạch ba ba yêu cha? Ban nãy con quỳ, mới một lát đầu gối đã đau rồi mà cha xem ra còn đau hơn ha?”
Mạc Ly nghe xong, đầu lại nổ toanh phát nữa, “Thật ra, thật ra cha cũng không đau…”
Cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai cha con càng lúc càng quỷ dị, Giới Si vội vã lên tiếng nói lảng: “Đúng rồi, mai là lễ Trung thu, nghe nói có hội đèn ***g, chúng ta có nên đi xem không?”
Mạc Hắc Bạch lập tức quên phắt cái chuyện bị phạt quỳ, vui vẻ hoa chân múa tay nói, suýt nữa làm Mạc Ly ôm không nổi.
Hàn Tử Tự thấy vậy, tiếp lấy con.
Văn Sát lấy ngón trỏ búng nhẹ vào ót Mạc Hắc Bạch: “Sau này còn thả rắn nữa không?”
Mạc Hắc Bạch bắt lấy tay Văn Sát, nũng nịu đáp: “Không dám, Hắc ba ba đừng đánh con.”
Nói xong còn thơm một cái lên má Văn Sát với Hàn Tử Tự.
Hàn Tử Tự cười: “Vậy còn được, mai muốn hoa đăng gì? Cha làm cho con.”
Mạc Hắc Bạch phấn chấn nói: “Con muốn hoa đăng con rắn!”
Mọi người hắc tuyến (- -|||||).
Ngày lễ Trung thu
Tục ngữ nói, Trung thu nguyệt viên nhân đoàn viên.
[60: Trung thu nguyệt viên nhân đoàn viên: Trung thu trăng tròn, người đoàn viên.]
Sau khi đã trải qua nhiều thăng trầm như vậy, Mạc Ly cùng Hàn Tử Tự Văn Sát cuối cùng cũng bên nhau, lại còn có một đồ đệ cùng một đứa con trai.
Rốt cuộc hiện tại có hạnh phúc hay không, Mạc Ly thường bất giác nghĩ vậy, nhưng vẫn chưa tìm được đáp án. Mạc Ly có lẽ đã xác định, lúc tất cả mọi người cùng đưa Mạc Hắc Bạch đi xem hội hoa đăng, y thực vui sướng.
Đêm đến nhanh, trăng tròn lơ lửng một chấm nhỏ trên không.Bể người chơi hội hoa đăng như thủy triều cuộn lên mãnh liệt, ai cũng cầm theo đủ loại đèn ***g, cả phố đều sáng trưng.
Mạc Hắc Bạch như ngựa hoang thoát cương, sớm mang theo hoa đăng con rắn mà các cha làm cho xông xáo phía trước, Giới Si quen thói vú em đương nhiên chạy theo, biến mất trong biển người.
Hàn Tử Tự và Văn Sát cũng không nói gì, chỉ chậm rãi đi bên Mạc Ly, bất động thanh sắc dùng thân hình cao lớn ngăn những người xung quanh huých đẩy Mạc Ly.
Mạc Ly nhìn bộ mặt của hắc bạch chưởng quỹ, hai gương mặt tuấn tú và thân phận khiến người ta khiếp sợ kia, đều vì y mà cam tâm tình nguyện giấu kín. Cho nên giờ khắc này, Mạc Ly thực sự cảm thấy ba người chỉ là những người bình thường, hưởng thụ một cuộc sống bình thường.
Đi mãi, cuối cùng đến ven sông.Nơi này chỉ có ngư hỏa trên thuyền, người qua lại cũng không nhiều.
Hàn Tử Tự và Văn Sát không biết có phải trùng hợp, đống thời lén nắm lấy tay Mạc Ly. Y cúi đầu, suy nghĩ một chút, cũng không giằng ra.Hai người dịu dàng hôn lấy bàn tay đang nắm.
Mạc Ly cúi đầu, sắc đỏ lan từ mặt xuống tận cổ.
“Ta yêu ngươi.” Hàn Tử Tự nói.
“Ta yêu ngươi.” Văn Sát nói.
Bên tai đồng thời vọng lại lời thì thầm của cả hai.
Thì ra,chúng ta cuối cùng cũng hiểu thế nào là yêu…
Mạc Ly mỉm cười.Nắm chặt bàn tay hai nam nhân ấy, y thực sự hạnh phúc.
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...