Khách Điếm Đại Long Môn

Trên thực tế, phạm vi đọc của Long Tiểu Hoa tương đối rộng.
Ngoài những loại sách về tình yêu nam nữ mà Long đại đương gia cấm, nàng còn
đọc cả những loại sách về võ lâm, ân oán trong giang hồ nhưng những ân oán đó
không thể không có bang phái, có đàn ông, phải có tình cảm nam nữ thắm thiết
thì nàng mới có hứng. Như thế mới càng hay! A ha ha!

Chính vì vậy mà nàng cũng có chút hiểu biết và tương đối sùng
bái những tuyệt học võ công. Nhưng nàng không thể ngờ rằng, đời mình cũng có cơ
hội bay qua chính bức tường nhà mình, nếm thử cảm giác chim nhỏ vỗ cánh.

Nhưng…

- Bạch đại hiệp, ý đại hiệp là muốn vứt tôi qua tường sao?

Đứng bên bờ tường nhà mình, nàng chống nạnh nhìn Bạch đại
hiệp áo đen đứng im trước mặt mình. Hắn không thấy là tường nhà nàng cao hơn
những nhà bình thường khác sao? Tất cả là do chủ ý của bà mẹ kế biến thái đó.
Sau khi phạt nàng lần đầu, hắn đã sai người xây tường cao lên.

- Long tiểu thư, ý tại hạ là dùng nội lực đẩy tiểu thư qua
tường. Tại hạ tuyệt đối không thể nhân cơ hội mà hủy hoại sự trong trắng của
tiểu thư được.

- Sự trong trắng của tôi đã sớm bị hủy hoại rồi. Cứ tự nhiên
đi. Mau ôm tôi bay qua tường đi. - Người này có đầu làm bằng gỗ sao? Còn dùng
nội lực đẩy nàng qua tường nữa chứ? Thế thì khác gì ném nàng qua tường đâu? Có
võ công thì hay ho lắm chắc? Hứ!

- Long tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân. Tại hạ…

- Tôi không coi đại hiệp là nam và đại hiệp cũng đừng coi tôi
là nữ nhi là được rồi. Nhanh lên nào. - Nàng giơ tay bám vào người người ta. Để
vượt tường, nàng bất chấp người đó là nam hay nữ.

- …

Bạch Vô Ưu nhẹ nhàng nghiêng mình nâng nàng lên không trung,
tay phải thúc chưởng lực vào lưng nàng. Nàng bị nâng lên bất ngờ nên vô cùng
kinh hãi. Bỗng nhiên cảm thấy có luồng khí nóng ập vào sau lưng mình, tiếp đó,
người bị bốc lên cao mấy tấc. Một làn gió mạnh thổi qua khiến nàng mất thăng
bằng, khi bình tĩnh lại đã phát hiện ra mình đang bay trong không trung. Chiếc
váy voan mỏng phấp phới trong gió, như thể tiên nữ rắc hoa giáng trần.

Nàng vẽ lên bầu trời đêm một đường uốn lượn thật hoàn mỹ. Bay
qua bức tường cao nhà họ Long, sau khi bay lên điểm cao nhất, nàng bắt đầu hạ
xuống. Tốc độ quá nhanh khiến nàng chỉ có thể bịt mắt kêu oa oa ầm ĩ:


- Oa!!! Mẹ ơi, đại hiệp ném tôi thật sao? Cứu với. Tôi không
muốn bay trở về đâu. - Đồ rơi xuống đất thì không lấy gì làm vui cả.

Câu nói vớ vẩn của Long Tiểu Hoa rõ ràng không thể đi ngược
lại với lý luận vĩ đại về lực hấp dẫn của trái đất. Nàng vẫn hạ cánh và “hưởng
thụ” hậu quả của việc vượt tường.

“Pặp” một tiếng, nàng tiếp đất.

Ồ! Sao nàng không bị đau chút nào vậy? Nàng đã chuẩn bị tâm
lý phải nằm sấp để ngủ trong mấy ngày rồi mà.

- Ta biết Vô Ưu chắc chắn sẽ đẩy cô bay lên mà. Nhìn xem, ta
đỡ được cô rồi.

Tiếng cười của Bạch Phong Ninh vang lên bên tai nàng. Nàng
vẫn bịt mắt nhưng hé khe ngón tay ra. Qua khe nhỏ đó, nàng nhìn thấy chiếc áo
trắng như tuyết đang bay trong gió đêm, ngẩng đầu lên là đôi mắt sâu đang nở nụ
cười.

Cú tiếp đất hoàn hảo. Cô gái đáng thương đã rơi vào lòng bạch
mã hoàng tử. Ông trời ơi, thật đúng là ông đã không đối xử tệ bạc với Long Tiểu
Hoa nàng.

- Buông tay xuống đi. Cô còn bịt mắt làm gì thế? Mấy ngày
không gặp, lẽ nào cô không muốn thấy ta sao? - Không lẽ có người quên sạch họ
đã thân mật đến một mức độ nào đó rồi sao?

Nàng nuốt nước bọt, tiếp tục nhìn qua kẽ tay. Bạch Phong Ninh
có chút thân thuộc mà lại có chút xa lạ. Lòng thiếu nữ tràn ngập cảm xác.

- Còn che mặt sao? Hay là cô dã làm chuyện gì có lỗi với ta
nên không còn mặt mũi nào nhìn ta? - Hắn hoàn toàn không hề có khái niệm nam nữ
thụ thụ bất thân, nâng “vật thể” trong lòng mình lên cao một chút, cúi xuống,
mắt nhìn mắt, mũi kề mũi.

- Tôi… Tôi không có. - Tuy sự trong trắng của nàng không còn
nữa nhưng trái tim chân thành của nàng vẫn đang đập loạn trong lồng ngực, đầy
sức sống. Đó là trái tim không vướng bụi trần, vô cùng hoàn mỹ. Lẽ nào nó không
đáng giá bằng thể xác sao?

- Không có? Vậy tại sao Long Hiểu Ất lại gửi thiệp mời cho ta
nói rằng hôm nay phu nhân của hắn sẽ giới thiệu bạn thân của cô ấy cho ta? -
Thật đúng là một tấm thiệp khiến hắn phải đau lòng.


- … - Mẹ kế giỏi lắm! Hắn dám mượn danh nghĩa của nàng để
chia cắt mối quan hệ của nàng và Bạch mã hoàng tử. Phì phì phì! Thật là thâm
độc, nham hiểm!

- Mấy ngày không gặp, bây giờ cô còn lấy tay che mặt, xem ra
sự thật hoàn toàn không nằm ngoài những gì ta đã nghĩ. - Câu nói ai oán kèm theo
nụ cười của Bạch Phong Ninh.

- … Ờ… Ờ… Huynh có thể quay mặt đi trước được không? - Làm
sao đây? Theo kịch bản, câu này thật sự rất lãng mạn nhưng nàng hoàn toàn chưa
từng nghĩ sẽ có một ngày thật sự có người nói với nàng câu này. Nàng sẽ tiếp
nhận nó thế nào đây?

- Không. - Khi giận thì Bạch Phong Ninh vẫn giữ nguyên nụ
cười. Hắn vuốt mấy lọn tóc của nàng xõa trên vai, nhìn thẳng vào mắt nàng: -
Nếu trong lòng cô thật sự không có ta thì chắc là chỉ đến thế thôi.

- Quay đi một chút thôi. - Ông trời ơi, hắn thực sự chưa được
chỉ bảo gì sao? Tại sao có thể nói những câu động lòng như vậy chứ? Nó khiến
lòng nàng nở hoa thật rồi nhưng: - Váy của tôi bị rách rồi. Tóc thì xõa ra. Khi
vừa rơi xuống, nước mắt nước mũi cũng chảy ra. Bộ dạng này xấu lắm! Làm sao tôi
có mặt mũi nào nhìn huynh chứ?

- … Cô nghĩ đâu ra cái lý do đáng yêu như vậy chứ? Cô mê hoặc
ta mất rồi. - Hắn mỉm cười nhìn nàng và không giữ tư thế lãng mạn đó nữa, đặt
nàng xuống đất. Sao lại có một cái lý do đáng yêu đến thế cơ chứ?

Chân vừa tiếp đất, nàng lập tức kéo váy ngồi xuống bên mép
tường, quay lưng lại với hắn. Túm lớp váy voan ngoài cùng lên, áp vào mặt lau
lấy lau để, sau đó hí hoáy chỉnh sửa mái tóc rối bù. Ra ngoài mà lại mất hình
tượng như vậy sao? Nàng thật xấu hổ về chính mình.

Nàng đang sửa tóc thì bị Bạch Phong Ninh kéo lại, giọng hắn
dịu dàng như nước chảy:

- Không cần chỉnh trang nữa. Thế này trông cô rất đẹp.

- Thế này mà đẹp sao? - Nàng tự nhủ. Chàng châm biếm kiểu gì
vậy?

- Rất đẹp! Ta nhìn quen rồi. Sao vậy? Lẽ nào cô nghĩ ta thích
cô nương biết cầm kỳ thi họa như Nội Hàm sao? - Những cô nương kiểu đó sẽ không
chơi trò hạnh đỏ vượt tường với hắn đâu.


- … - Ồ! Thật dễ chịu! Lâu lắm rồi nàng không nghe thấy những
câu nói thật lòng có lý, có tư tưởng và ý nghĩa như vậy. Không biết cầm kỳ thi
họa thì sao? Long Tiểu Hoa nàng vẫn có người ngưỡng mộ. Đâu cần phải có những
thứ đó. Ít nhất nàng và bạch mã hoàng tử của mình đã tìm được tiếng nói chung.
So với bà mẹ kế đáng sợ của nàng thì bạch mã hoàng tử này đúng là người trời hạ
phàm. Ồ! Thật tự nhiên kéo tay nàng. Chàng sánh bước bên nàng thật tao nhã lịch
thiệp.

Hả? Họ đi đâu vậy? Dù nói thế nào thì họ cũng chỉ gặp nhau
hai ba lần thôi mà. Tuy nàng không hề sợ cùng chàng ríu rít hàn huyên vui mừng
như cá gặp nước hay dũng cảm làm cành hạnh đỏ vượt tường, nhưng chàng cũng có
thể bán đứng nàng lắm chứ.

- Chúng ta đi đâu vậy?

- Đưa cô đi ăn thứ gì đó.

- Ồ! Ăn ư? - Mắt nàng sáng lên. Hỏng rồi. Có phải là nhược
điểm của nàng quá dễ dàng bị lộ trước mặt chàng không? Tại sao chàng biết chỉ
cần dùng đồ ăn là có thể dễ dàng đập trúng trái tim yếu mềm của nàng?

- Chắc lâu lắm rồi cô không ăn chè trôi nước nhỉ?

- Hả? Huynh huynh huynh, sao huynh biết?

- Lâu lắm rồi cũng không ăn kẹo hồ lô đúng không?

- Hả?

- Còn cả trà mơ nữa?

- Phải…

Hắn quay đầu lại nhìn nàng mỉm cười thật dịu dàng:

- Tối nay ta sẽ đưa cô đi ăn từ đầu phố đến cuối phố nhé.

- …

Ông trời ơi, đúng là ông trời đã ban cho nàng một người đàn
ông hiếm có. Sao chàng lại biết nàng bị bà mẹ kế quái ác kìm kẹp suốt bao nhiêu
năm nay, đã lâu lắm rồi không được ăn những viên bánh trôi xinh xắn chỉ vì bà
mẹ kế độc ác đó không thích những thứ hình tròn. Tất cả những món ăn có hình
tròn đều bị loại hết. Chiếc bàn ăn hình tròn cũng lâu lắm không được dùng. Thế
là nàng phải xa rời những món ăn đó. Chè trôi nước, kẹo hồ lô! Ôi! Lại còn
những quả mơ chua trong chén trà nữa chứ? Ôi… Chỉ cần nhắc đến chúng là nàng đã
thèm chết đi được. Nhưng vì bao nhiêu năm bị giày vò nên nàng đã quên mất mùi
vị của chúng thế nào rồi. Nước miếng của nàng nhanh chóng ứa ra. Cuối cùng,
chàng cũng biết mình đã bị bà mẹ kế hành hạ đến thế nào.

- Trứng muối!


- Hả? - Hắn nhìn nàng đang ứa nước miếng mà không hiểu gì.

- Tôi nói là tôi muốn ăn trứng muối.

- Được. - Hắn mỉm cười đáp.

- Hạnh đào.

- Được.

- Dưa hấu.

- Đến cả dưa hấu Long Hiểu Ất cũng không cho cô ăn ư? - Thế
này thì đau khổ thật! Hắn bị mắc chứng sợ vật thể hình tròn nghiêm trọng rồi.

- Có thì có nhưng đều bị bổ thành từng miếng ở bên ngoài phủ,
cắt thành những miếng nhỏ hình vuông, ăn chẳng ngon chút nào.

- Vậy cô thích ăn thế nào?

- Tất nhiên là bổ đôi quả dưa ra rồi lấy thìa xúc rồi. - Nàng
cũng đã đề nghị Long Hiểu Ất ăn theo cách đó nhưng hắn chỉ khịt mũi lạnh lùng,
nói cách ăn của nàng là thiếu lễ giáo. Hắn còn phạt nàng đội vỏ quả dưa hấu làm
mũ, đứng ở bên tường chịu phạt.

- Tóm lại, tối nay chúng ta sẽ ăn tất cả những thứ hình tròn
nhé.

- Muôn năm! - Đây là sự giải phóng. Giải phóng cả thân thể
lẫn đầu óc: - Ơ! Bạch đại hiệp mặc áo đen đâu rồi? Chúng ta không đưa người ta
đi ăn cùng sao?

- Cô đúng là tham lam, lại còn muốn đưa cả nam nhân khác đi
ăn cùng chúng ta sao? - Tham lam thật đấy!

- Không… Chỉ là tôi nghĩ, người đó đã giúp tôi ra ngoài thì
tôi cũng không thể qua cầu rút ván được.

- Cô yên tâm. Người đó không muốn đi đâu. Nếu hắn muốn thì
còn lấy được cả viên ngọc trên vương miện của hoàng đế cơ. Có điều mang thanh
kiếm đó đi hơi bất tiện nên ta bảo hắn về trước rồi.

- Thanh kiếm ư? Là báu vật gia truyền đó sao?

- Nếu ai đó biết, ta mang vật sát thân đó cùng cô đi dạo phố
thì sẽ chết khiếp mất.

- Hả? Ai đó ư? Ai cơ?

- Đi nhanh lên một chút. Ta phải cho cô kịp ăn no. - Hắn
không trả lời câu hỏi của nàng mà đi nhanh hơn. Hắn mua hết những món ngon cho
nàng nhưng lại chỉ có thể nói thế thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận