Khắc Tinh Của Tổng Tài

đã 2 tuần trôi qua mà Lãnh Hàn vẫn nằm đó, anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, điều này khiến Tử Anh vô cùng đau đầu.Nhật Hạ thì đã xuất viện từ sớm, ngày ngày Tử Anh luôn tự mình chăm sóc Lãnh Hàn, trãi qua bao nhiêu chuyện cô mới nhận ra được tình cảm của mình, cô vui vì ai, buồn vì ai, lo lắng cho ai.Rốt cuộc Lãnh Hàn anh cũng có được vị trí quan trọng trong trái tim cô, ngày nào Tử Anh cũng nói chuyện với anh mặc dù không biết anh có nghe thấy hay không.
Tối hôm đó
Tử Anh lại đến xem anh, cô mở cửa ngoài ban công, ánh trăng ngoài cửa chiếu vào lấp ló sau tấm rèm màu xanh nhạt, từng đợt ánh sáng dìu dịu hắt vào gương mặt tuấn mỹ của anh, đôi mắt nhắm nghiền thư thái như đang ngủ rất say.Tử Anh lại đưa đôi tay trắng nỏn thon dài sờ lên mặt anh.
-"Lãnh Hàn! đã lâu như vậy, sao anh còn chưa tỉnh lại, em thật nhớ anh!" giọng điệu dịu dàng, thập phần nhu tình của cô cưa thế từng chút từng chút một rót vào trong tai anh.
-"Lãnh Hàn! anh có nghe thấy không? không phải anh muốn em tha thứ cho anh sao? được! chỉ cần anh tỉnh lại, em đều tha thứ cho anh!"
câu nói này khiến ngón tay út của Lãnh Hàn khẻ cử động.
Có tiếng chuông điện thoại, Tử Anh bắt máy, bên kia là giọng nói Lâm Tuyên ân cần.
-"Em còn ở bệnh viện sao? muộn rồi, nên nghĩ đi thôi, anh đến đón em!"
-"Không cần phiền anh đâu, em đón taxi về cũng được!" cô vừa nói vừa quay lưng về phía Lãnh Hàn đang nằm đó.

Không biết trong điện thoại Lâm Tuyên kia đã nói gì, mà bên này Tử Anh cười khúc khích.Hành động này làm đôi mày người đàn ông nằm im lìm kia nhíu chặt.
-"Anh đến đón em nhé?"
-"Vậy.......tút tút tút......
Điện thoại bị ai đó cướp lấy ném ra ngoài ban công rơi tự do xuống đất vỡ tan tành.Tử Anh kinh hãi quay lại, tay liền bị ai đó bắt lấy, đối diện với ai đó.
Lãnh Hàn đã tỉnh từ sớm, dốn dĩ anh muốn nghe cô nói thêm vài câu ngọt ngào với anh, nhưng nào ngờ, tên Lâm Tuyên kia lại phá hỏng mỏi chuyện.Nghe thấy cô cười khi nói chuyện với hắn, đôi tay anh nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng đã sớm không còn kiên nhẫn, vì vậy anh đã ném điện thoại cô xuống dưới.
Lúc này hai gương mặt đối diện nhau, đối diện với đôi mắt thâm sâu đang nổi đầy lửa giận, Tử Anh chỉ biết lấp bấp nói.
-"Anh......đã tỉnh!"
-"Hắn sẽ tới đây đón em? em định bỏ mặt anh?" Lãnh Hàn nói mà khí thế như bức người khác vào nơi lạnh nhất của thế giới.
-"Em.......
Chưa kịp nói môi đã bị ai đó cướp lấy, Lãnh Hàn một tay nâng cằm cô lên, đôi môi mạnh mẽ thăm dò, anh bá đạo quấn lấy môi cô như giải tỏa cơn thèm muốn bấy lâu, anh hôn nhanh, mạnh, cuồng dã như một loài quái thú vồ lấy con mồi.Lúc anh luyến tuyết buôn ra vì thấy cô không thở được nữa, nụ hôn kéo dài gần 5 phút đồng hồ.Tử Anh cũng có dùng một chút sức lực để đẩy anh ra, lí trí thì muốn đẩy nhưng con tim lại không nghe lời, nó còn muốn đáp lại anh nữ kìa.Nụ hôn kết thúc, mặt Tử Anh đã nóng ran, đỏ lên trông rất đáng yêu, Lãnh Hàn nhìn chầm chầm vào cô, anh đưa tay vuốt lấy mái tóc của cô, nói.
-"Sau này, không cho phép em rời xa anh!"
-"Anh dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy? tôi không nghe anh thì sao?" nghe Lãnh Hàn nói, Tử Anh có phần tức giận, cái gì mà không cho phép, anh nghĩ anh là ai?
-"Em nói lại một lần nữa xem?"
-"Tôi...sẽ không nghe theo anh!" Tử Anh cô làm sao mà chịu thua anh chứ, dùng hết sức bình sinh hướng anh nói một câu.
-"Dám cãi lại anh, em là người đầu tiên!" nói xong, Lãnh Hàn dùng cái nhìn dịu dàng để nhìn cô, đôi mày dãn ra, anh biết cô rất cứng đầu bà ngang bướng.Anh ngồi dậy bước xuống giường, sức khỏe anh đã rất tốt, gần như khôi phục rồi, anh đi đến bên ban công, cô cũng đi theo phía sau, anh nhìn lên bầu trời, cất giọng nhàn nhạt đượm buồn.

-"Anh biết mình sai rất nhiều, anh không tin tưởng em, anh mang đến nhiều đau khổ cho em khiến em và con phải khổ rồi!"
Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp ôm ngang eo Lãnh Hàn, anh kinh ngạt đặt tay lên bàn tay nhỏ nhắn kia.Tử Anh từ đằng sau ôm anh, cái môm thật ấm áp và chứa đựng nhiều yêu thương.Lãnh Hàn trong lòng thầm vui mừng ( cô ấy tha thứ ình sao?) anh từ từ quay lại đối diện cô, cô chỉ đứng ngang vai anh.
-"Tha thứ cho anh được không?"
Tử Anh không nói gì, vòng tay ôm anh xiết chặt hơn, kèm theo cái gật đầu nữa.Lãnh Hàn lại càng vui vẻ hơn, anh cũng vòng tay ôm lấy cô, dưới ánh trăng hai con người ôm nhau, sau bao biến cố sãy ra, giờ đây họ đã xóa hết hiểu lầm và tha thứ cho nhau.Đột nhiên Lãnh Hàn có chuyện thắc mắc muốn hỏi cô.
-"Tối hôm đó, vì sao trước cửa quán bar em lại khóc, vì sao anh trai em lại ở đó?"
Tử Anh nghe đến đây đã tức lên.
-"Anh còn nói, hôm đó anh hũy buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta là để đi ăn tối với chị xinh đẹp quyến rũ kia sao? em đã thấy anh và cô ta ăn uống rất vui vẻ!"
Lãnh Hàn giờ mới ngộ ra ( thì ra cô ấy hiểu lầm chuyện này)
-"Em hiểu lầm rồi, cô ta là thư kí của một ông chủ lớn, anh và cô ta bàn chuyện hợp đồng, nhưng hôm đó anh đã hũy hợp đồng, định quay về đón em đi ăn, nhưng.....anh thấy em trong vòng tay của người khác, nên..."
Tử Anh cắt lời...

-"Nên hôm sau, anh và cô thư ký của anh....uhm.....ưm.
bị Lãnh Hàn lấy tay che miệng lại.
-"Đừng nói nữa, tất cả là tại anh!"
-"Không! là do em hiểu lầm anh mới đúng!"
Lãnh Hàn khẻ cười, rồi một lần nữa vòng tay ôm lấy Tử Anh.
Ngoài cánh cửa phòng bệnh, một người đàn ông đứng đó thẩn thờ, anh nhìn chầm chầm vào tấm rèm kia, thấp thoáng hình ảnh hai con người ôm nhau, lúc điện thoại đột nhiên tắt, Lâm Tuyên anh đã rất lo lắng, anh lo sợ cô sãy ra chuyện, ngay lập tức chạy đến đây, nào ngờ, lại để anh thấy được cảnh tượng này, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, anh bước đi như một người mất hồn.
........hết.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui