Khắc Tinh Của Tổng Tài

Tử Anh bảo y tá ra đón bé Nhật Hạ vào trong, Lãnh Hàn sớm được chuyển qua phòng hồi sức, khi Nhật Hạ được đưa đến bên cạnh cha, bé thấy được cảnh tượng kia thì vô cùng kinh hải, chú ấy nằm bất động, gương mặt có chút trầy xước, đầu quấn băng trắng, mặc đồ bệnh nhân, từ cửa đi vào Tử Anh nhìn bé nói.
-" Chú ấy bị thương nặng, cần máu của con ,con có thể không?"
-"Mẹ! chú ấy có phải hay không là cha con!" Bé rất muốn cứu chú, nhưng bé muốn chính miệng mẹ nói ra.
Tử Anh hơi do dự, nhưng tình thế cấp bách, cô mím môi.
-"Phải! đó là cha của con!"
Nhật Hạ nhìn mẹ, rồi quay sang Lãnh Hàn nở một nụ cười, bé dơ hai cánh tay nhỏ trắng nỏn ra trước mặt các cô y tá.
-"Hãy lấy máu của tôi! chỉ cần cha tôi sống, có lấy cạn sạch máu tôi cũng được!"
Các cô y tá kinh ngạc nhìn Nhật Hạ, thầm cảm phục sự hiếu thảo của bé.Tử Anh bước đến khom người vịn vai bé.
-"Con sẵn sàng chưa? sẽ rất đau!"

-"uhm. ....mẹ bắt đầu đi!"
Tử Anh bế con bé đặt lên chiếc giường bên cạnh Lãnh Hàn, ghim kim lên tay bé chỉ thấy bé mím chặt môi nhưng không hề phát ra âm thanh nào, gắn ống dẫn vào và mở khóa....ngay lập tức dòng máu đỏ tươi chuyền từ người Nhật Hạ sang Lãnh Hàn, tình trạng anh dần tốt hơn, qua một lúc bé nhìn gương mặt của cha, nở một nụ cười rồi ngủ thiếp đi.Các y tá thấy bé ngất đi liền khẩn trương, trên trán đều toát mồ hôi,một y tá quay sang hỏi.
-"Bác sĩ! bé còn rất nhỏ, chỉ sợ không chịu được!"
Tử Anh mím môi, hai tay cô chắp ra phía sau.
-"Thực hiện trao đổi tuần hoàng!"
-"Bác sĩ! biện pháp này rất nguy hiểm!" một y tá lên tiếng khuyên ngăn.
-"Ngay lập tức thực hiện!"
Nghe khẩu khí của cô, các y tá đều răm rắp nghe theo, họ lấy ống dẫn ghim vào Lãnh Hàn truyền ngược lại cho Nhật Hạ, đây kà cách cuối cùng cô có thể nghĩ ra, là cứ làm như thế cho đến khi cơ thể Lãnh Hàn từ từ hồi phục.Tử Anh bước đến bên giường Nhật Hạ, cô đưa tay nắm lấy bàn tay bé, dịu dàng nói.
-"Mẹ tin con có thể làm được!"
Cùng lúc đó bàn tay Nhật Hạ khẻ nhúc nhít, rồi nắm chặt lấy tay Tử Anh như muốn nói với mẹ rằng bé sẽ làm được! bé sẽ thuận lợi cứu được cha!
Thời gian cứ thế trôi đi, thoáng chốc đã qua 3 ngày, Lãnh Hàn giờ đây đã dần hồi phục, các cô y tá cũng rút hết các ống dẫn truyền máu.Tử Anh đi đến bên giường Nhật Hạ, cô đưa tay vuốt trên mặt bé.
-"Con làm tốt lắm!"
Đôi mi khẻ động, Nhật Hạ từ từ mở mắt ra, thấy mẹ, bé nôn nóng hỏi.
-"Mẹ! cha đã tỉnh chưa, cha khỏe chứ! Hạ Hạ cứu được cha rồi phải không?"
-"Hạ Hạ giỏi lắm, cứu được cha rồi! nhìn xem cha rất khỏe!" Tử Anh ân cần nói với bé, còn chỉ tay về hướng Lãnh Hàn bên cạnh vẫn chưa tỉnh.
-"Mẹ! Hạ Hạ rất vui! Hạ Hạ có cha rồi!" Bé nằm đó giương đôi mắt to tròn nhìn cô đầy vẻ nủng nịu.

-"Phải! Hạ Hạ có cha!" Tử Anh hôn lên trán bé một cái."Ngủ đi để mau khỏe lại!"
-"Dạ!" nói xong bé lại ngủ thiếp đi, khóe môi còn nở nụ cười.
Tử Anh đứng dậy bước đến bên giường Lãnh Hàn, cô cầm lấy tay anh, hốc mât vương đầy lệ.Cô nhớ lại hôm qua lúc Tề Lãng đến đây.
[ Tử Anh từ cửa bước vào liền thấy một người đàn ông ngồi trên ghế đang nhìn Lãnh Hàn trên giường, thấy cô anh ta liền đứng lên hướng phía cô đi đến nói.
-"Tử Anh, cô cứu Hàn sao?"
-"Sao anh lại biết tên tôi?" cô ngạc nhiên hỏi.
-"Cô là cô gái mà Hàn bất chấp tất cả liều mạng bảo vệ!"
-"Anh có ý gì?" Tử Anh cảm thấy khó hiểu.
Tề Lãng ngạc nhiên hỏi.
-"Sáu năm trước, cô bị bắt cóc, Hàn đã liều chết cứu cô, cô quên hết rồi sao?"
-"Anh nói sao? năm đó người cứu tôi là Lãnh Hàn?" Tử Anh bị đưa đến hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.(thì ra vết sẹo trên ngực kia là do năm đó anh cứu cô....mà có.)

-"Cô không biết hay là giả bộ quên, chính vì cứu cô,anh ta đã suýt mất mạng, cũng may tôi tới kịp, nhưng anh ta bị thương rất nặng, phải trải qua ca phẩu thuật dài mấy tiếng, về sau do di chứng thỉnh thoảng anh ta hay bị đau!" nhìn nét mặt Tử Anh dường như không hề hay biết, anh lại nói.
-"Xem ra cô đúng là không hề hay biết, Hàn vì cô liều chết, vậy mà khi tỉnh lại, cô không hề có một câu hỏi thăm!" Tề Lãng nhìn Tử Anh cười khinh bỉ.
Những lời nói của Tề Lãng như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt cô, vào tim cô, khiến cô đau như chết đi sống lại, cô đúng vô tâm, vì sao lúc đó lại thất vọng về anh, lại nghĩ anh không đến cứu mình, nhưng anh đã đến,còn vì cô suýt mất đi tính mạng...lúc tỉnh lại còn ngồi vui vẻ bên Lâm Tuyên, bỏ mặt anh bị cơn đau hành hạ, tại sao? cô tự trách bản thân vì sao không ai cho cô biết sớm hơn người cứu cô là anh!...]
Trở về thực tại, nước mắt cô không ngừng rơi, rơi trên cánh tay Lãnh Hàn.Tử Anh đưa tay sờ lên mặt anh rồi đặt một nụ hôn lên trán anh, cô khe nói bên tai anh.
- "Lãnh Hàn! anh phải tỉnh lại, em chờ anh! không phải anh rất yêu Hạ Hạ sao! nói cho anh biết, nó đúng 100% là con gái anh, anh phải nhanh tỉnh để gặp nó, gọi nó một tiếng con gái!"
sau đó xoay người bước ra khỏi phòng mà nước mắt vẫn đẫm hàng mi.
......Hết......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui