Khắc Tinh Của Tổng Tài

Lãnh Hàn cho Mộng Cầm một cái liếc lạnh thấu xương kèm theo một câu nói.
-"Từ nay hãy cút khỏi mắt tôi! nếu để tôi nhìn thấy, cô sẽ chết không được đẹp mắt!"sau đó đuổi theo Tử Anh chạy ra ngoài hành lang, anh đi nhanh đến trước mặt cô.
-"Tử Anh! anh xin lỗi! là anh hiểu lầm em!" Lãnh Hàn vừa nói, ánh mắt anh nhìn vào Tử anh đầy vẻ hối hận.
Đổi lại sự thành khẩn kia, chỉ là sự lạnh lùng tàn nhẫn, Tử Anh ngước lên nhìn Lãnh Hàn, cô cười nói.
-"Hiểu lầm! tôi đã từng giải thích hết lời, tại sao không tin tôi!"
-"Anh......!"
-"Mẹ!"
Nhật Hạ từ xa đã thấy cô đứng đó, bé chạy thật nhanh đến, bé thấy chú đứng cạnh mẹ nói gì đó mà trông chú buồn buồn,mẹ cũng không vui, không khỏi hoài nghi.
Tử Anh hốt hoảng khi thấy con gái chạy đến, lòng đầy lo âu (không thể để hắn biết con bé là con hắn!), Tử anh nửa quỳ xuống dịu dàng nói.

-"Bảo bối! sao con lại tới đây! gì Điềm đâu?"
-"Con đi taxi tới!" bé nhìn sang Lãnh Hàn đang đứng thất thần gọi.
-"Chú! sao chú lại ở đây! chú biết mẹ cháu sao?"
Lãnh Hàn lúc này mới tỉnh người, anh khom người xuống cười trả lời bé.
-"Chú quen mẹ cháu từ rất lâu rồi!"
Nghe thấy Nhật Hạ nói thế, Tử Anh liền thủ sủng nhược kinh,( con bé biết anh ta sao? nó gặp anh ta khi nào sao mình lại không biết?).
Lãnh Hàn cảm thấy có thứ gì đó len lỏi trong lòng, thôi thúc anh hỏi một câu.
-"Tử Anh! nó có phải là.......?"
-"Nó không phải là con của anh!"
Tử Anh biết Lãnh Hàn định hỏi gì, ngay lập tức ngắt lời anh.Điều này khiến Lãnh Hàn có chút thất vọng, nhưng thấy thái độ của cô,suy nghĩ lại quảng thời gian đó, nó đúng là con của anh mà.
Nhật Hạ nhìn mẹ rồi lại nhìn chú, cô bé nghe thấy thế liền hiểu ra, bé rất thông minh đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa bọn họ.Bé cũng biết cha bé là ai rồi! nhưng dường như mẹ đang giận cha, bé sẽ giúp cha chinh phục mẹ! Nhật Hạ bụm miệng cười gian xảo khiến Tử Anh ngớ người, Lãnh Hàn lại thấy vui vui.
-"A! con quên mất, con vẫn chưa trả tiền taxi, chú! chú trả tiền taxi cho cháu đi!" Nhật Hạ ngước nhìn Lãnh Hàn, đôi mắt long lanh vô tội.
Lãnh Hàn cười nhìn Nhật Hạ đáng yêu trước mắt,( nó nhất định là con của mình! nó chắc chắn là con của mình!), anh nắm lấy đôi tay bé nhỏ kia, đôi mắt lại hướng phía Tử Anh đang ngẩn người.
-"Đi thôi, chúng ta đi trả tiền taxi!"
Tử Anh vô cùng đau đầu, đứa nhỏ này nó định làm gì đây? cô lắc đầu rồi đưa tay lên xoa huyệt thái dương cô lại đi vào làm việc.
Đằng này Nhật Hạ nắm tay Lãnh Hàn đi đến chổ một chiếc taxi đang đỗ dưới tàn cây.Người tài xế cũng hay thật, dám tin tưởng một đứa bé 6 tuổi.Lãnh Hàn bước đến, lấy trong túi ra một cái bóp, anh không hỏi gì liền đưa cho anh tài xế

-"Không cần thối!"
Anh tài xế vui mừng cảm ơn Lãnh Hàn, quay sang nhìn bé một cái đầy tin tưởng rồi lên xe rời đi, Nhật Hạ cười tít mắt nhìn Lãnh Hàn, anh khom người bế bé lên, hôn lên má bé một cái đầy yêu thương.
-" Cháu muốn đi công viên chơi không?"
Thật ra anh rất muốn như những người cha khác, đưa con của mình đi chơi công viên, đặc biệt anh lại càng mong muốn cả gia đình đi chơi công viên, nghĩa là có cả cha mẹ và con.Nhật Hạ ngạc nhiên nhìn Lãnh Hàn, bé nở nụ cười nói.
-"Hạ Hạ muốn đi công viên!"
-"Được! chúng ta đi công viên!" Lãnh Hàn đưa tay vuốt mấy sợi tóc ra sau tai cho Nhật Hạ, một cơn gió thổi qua, vài chiếc lá vàng rơi xuống, hình ảnh trước mắt, nhu tình như nước, đẹp như một bức họa, anh bế bé đi về hướng chiếc xe của anh đậu cách đó không xa, khởi động xe về đi hướng công viên trò chơi.
Cả một buổi sáng, anh đưa Nhật Hạ đi chơi đủ thứ trò chơi, bé chơi hết trò này đến trò kia, đặc biệt là cái trò gì mà cứ xoay tròn tròn, làm anh chóng mặt muốn chết, còn trò gì mà đưa người ta lên tuốt trên cao, anh rất là sợ độ cao nha, anh bảo Nhật Hạ đừng chơi được không? nhưng nó cứ nằng nặc đòi chơi, anh cũng liều mạng chiều theo nó.Đến khi Nhật Hạ mệt không muốn chơi nữa cũng là lúc Lãnh Hàn đuối sức ngồi tựa lưng trên cái ghế dài thở hổn hển, một dòng nước nóng ập đến trong cổ họng, đó chính là dấu hiệu anh.....sắp........
Lãnh Hàn vịn tay vào một cái cây mà nôn, anh nôn thốc nôn tháo, đến xanh cả mặt.Nhật Hạ thấy thế chạy đến vỗ vỗ lưng anh.
-"Cháu xin lỗi, là cháu không tốt, nếu biết như vậy cháu sẽ không bắt chú chơi trò này!" Cái mặt nhỏ đáng yêu xụ xuống với vẻ hối lỗi vô cùng.
Lãnh Hàn đứng dậy, vịn lấy vai Nhật Hạ, nở một nụ cười, bế Nhật Hạ lên đi đến bên ghế đặt bé xuống rồi dịu dàng nói.
-"Ngồi yên ở đây! chú đi mua nước cho cháu!"

-"Dạ!" Nhật Hạ nhìn chú dịu dàng đến ngây người.Lãnh Hàn đi, Nhật Hạ ngồi yên đó, hai chân đung đưa rất vui vẻ.
Một lúc sau Lãnh Hàn quay lại trên tay sách hai chai nước suối, tay còn lại cầm một cây kẹo bông gòn to.
-"Cho cháu!" Lãnh Hàn chìa cây kẹo bông gòn về phía con bé.
Nhật Hạ vui sướng nhận lấy còn không quên cảm ơn anh, anh
ngồi xuống, lấy ra chai nước suối mở nắp đưa cho Nhật Hạ.
-"Uống từ từ thôi!" vẻ mặt ân cần không thể tưởng tượng nổi. Sau đó anh cũng lấy một chai uống.Mồ hôi trên trán lăn xuống trên má cùng mái tóc ẩm ướt bết dính vì mồ hôi, anh rất mệt, nhưng lại rất vui vẻ.
......Hết....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận