Khắc Tinh Của Tổng Tài

Trên chuyến bay Từ Pháp về Đài Loan, trong khoang hạng nhất 6 ghế có hai người, một cô gái trẻ ăn bận sang trọng đang tựa đầu vào ghế ngủ say, một người phụ nữ trung niên nằm bên phải một ghế trống, cô gái mơ màng tỉnh giậy, mắt còn chưa mở.
-" Hạ Hạ! đưa ẹ lon nước trái cây đi!"
....
-"Hạ Hạ!"
Kêu mãi không thấy động tĩnh, cô mở mắt nhìn sang ghế bên cạnh.......trống trơn.Diệp Tử Anh thở dài một hơi.
-"Cái con bé này!"
Gì Điềm cũng tỉnh lại, bà biết cô chủ nhỏ đang ở đâu, chỉ biết lắc đầu.
.........
Cùng lúc đó, trong buồng dành cho các nhân viên, một nhóm tiếp viên hàng không cả nam lẫn nữ đang vây quanh một cô bé con 6 tuổi, tóc dài xoăn màu nâu hạt dẻ, làn gia trắng mịn như ngọc, bé mặc váy yếm jean hàng hiệu màu xanh dương, mang giày convert màu trắng, tay đeo chiếc lắc ngọc thủy tinh lấp lánh số lượng có hạng trên thế giới, đôi mắt to long lanh ngập nước, sống mũi cao, đôi môi nhỏ chu ra, nét mặt vô cùng tinh nghịch, bé ngồi trên bàn đung đưa đôi chân nhỏ.
-"Lại một lần nữa được không! cô muốn nghe thêm một lần nữa!" tiếng nói của một nữ tiếp viên.
-"Phải phải! thêm một lần đi!" một nữ tiếp viên khác lên tiếng.

Đứa bé nhoẻn miệng cười, đôi mắt nhìn qua một lượt, đôi tay chống xuống bàn.
-"Cháu đã hát nhiều lần rồi, không hát nữa đâu!"
Đám tiếp viên vẻ mặt xụ xuống trông rất buồn, đáng lẻ họ đang rất chán, có đứa bé này lại làm họ bừng bừng sinh khí, ở bên nó có cảm giác vui vẻ.
Đứa bé nhìn ra bầu trời một lúc nói.
-"Cháu phải tới chỗ mẹ ! sắp hạ cánh rồi! Chào các cô chú!!!"
Vừa nói xong, bé nhảy xuống đất, chạy thẳng ra bên ngoài.
Đám nhân viên trong phòng vô cùng kinh ngạc, sao nó biết là sắp hạ cánh vậy, vừa rồi nó nhìn ra bầu trời rồi suy nghĩ cái gì.Không lẽ....nó!
Diệp Nhật Hạ chạy tới chỗ mẹ bé, vừa ngồi xuống đã nghe mẹ bé nói.
-"Con lại làm phiền các cô chú làm việc sao?"
-"Con không có! Các cô chú muốn con hát cho họ nghe!" Diệp Nhật Hạ ngước nhìn Tử Anh, nói với vẻ bình tĩnh dáng yêu.
-"Ngồi yên ẹ! sắp tới rồi!"
-"Dạ!" Bé ngửa người ra ghế, bóc một gói bánh ra ăn, đôi chân nắt chéo nhìn như một tiểu thư sang chảnh.
Tại sân bay
Tử Anh và gì Điềm đẩy gương hành lý, Diệp Nhật Hạ theo sát cô, bé mang kính đen sang trọng vào, bước đi làm ai cũng phải ngoái nhìn.Cách đó không xa, Lâm Tuyên vẫy tay với Tử Anh, Diệp Nhật Hạ cười tươi như hoa chạy đến ôm cổ Lâm Tuyên, anh bế Nhật Hạ lên hôn một cái.
-"Về rồi! Hạ Hạ có thích không?"
Diệp Nhật Hạ lại cười tươi, cái miệng nhỏ chu ra.
-" Hạ Hạ thích lắm!"
Tử Anh bước đến, cô nhìn anh cười, Lâm Tuyên cũng nhìn cô cười.
-"Đi thôi!" Lâm Tuyên bế Diệp Nhật Hạ đặt lên ghế trước, anh biết tính con bé, nó thích ngồi ở đó.Tử Anh và gì Điềm cũng yên vị trên ghế sau, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay.

Lâm Tuyên đưa hai mẹ con đến khách sạn, bởi vì bây giờ cô chưa thể đưa con bé về nhà, cô sẽ nghĩ cách nói với cha mẹ về chuyện cô có Nhật Hạ.
Diệp Tử Kỳ biết Lâm Tuyên đối với em gái anh rất tốt, nhưng em gái anh dường như chỉ coi Lâm Tuyên là anh trai mà thôi, anh không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho Lâm Tuyên.Bao năm qua Lâm Tuyên chăm sóc cô và Nhật Hạ thế nào chắc cô đều biết rõ, dù bận bịu công việc, anh vẫn đúng ngày đến thăm cô và con,anh chuẩn bị chu đáo tấc cả mọi thứ, ngay cả trường học của con bé, hay gia sư của nó anh cũng đều sắp xếp ổn thỏa.Một người đàn ông như vậy đáng để bao cô gái mơ ước,nhưng em gái anh lại không yêu, rốt cuộc cha đứa bé là người như thế nào, điều này làm Diệp Tử Kỳ rất đau đầu.
Khách sạn mà Tử Anh đang ở là thuộc tập đoàn Lãnh Thị mà cô không hề hay biết, nếu biết chắc cô sẽ không chọn ở đây.Đưa con bé lên phòng, tắm rửa nghĩ ngơi xong đã vừa chập tối.Tử Anh có việc phải đến bệnh viện một chút, cô giao Nhật Hạ cho gì Điềm trông nom.
Trong căn phòng tổng thống rộng lớn, lại một căn phòng trong căn phòng ấy, cô bé con bận chiếc váy hồng mềm mại nằm trên giường, cảm thấy vô cùng buồn chán.Bỗng nhiên bé bật ngồi dậy, sỏ đôi dép thú bông rồi mở cửa phòng, bé thò đầu ra ngoài nhìn tới nhìn lui ngó qua ngó lại, thấy gì Điềm ngồi đó coi tivi, bé rón rén bước qua,đến chổ ghế sofa, bé cúi người thấp xuống, tới được cửa chính, bé quay lại nhìn một lần, nở một nụ cười nghịch ngợm, mở cửa lén ra ngoài chơi.
Trên hành lang dài sáng rực, có vài nhân viên phục vụ lướt qua bé, họ đều quay lại nhìn một lần, hai cô nhân viên bàn tán rôm rả.
-"Đứa bé kia thật đáng yêu!"
-"Phải đó! không biết mẹ nó là ai mà khéo sinh thế! tôi cũng muốn có một đứa!"
hai cô nhân viên cười rộ lên rồi mất hút phía ngã rẽ.
Bé đi gần tới quầy tiếp tân thì nghe thấy tiếng một người Pháp đang nói gì đó với cô nhân viên,
ông ta đang nổi nóng với cô ta, cô ta cũng có thái độ rất thất lễ.
Cảm thấy bất bình cho vị khách kia, bé nhẹ nhàng lại gần họ, bé ngước lên nói với ông ta bằng tiếng pháp, ông ta nghe xong cười hiền hậu đưa tay nựng mặt bé, quay sang lườm cô nhân viên một cái rồi rời đi.Cô nhân viên vô cùng kinh ngạc, cô vừa nghe thấy bé giảng hòa giúp cô, còn nhỏ như vậy, lại nói lưu loát tiếng Pháp, không khỏi sinh lòng yêu mến bé.Bé lại quay sang nhìn cô nhân viên kia nói.
-"Là một nhân viên chuyên nghiệp, cô không nên thất lễ với khách hàng!" hai tay ôm vai, đôi mắt to long lanh chớp động.
Cô nhân viên lần nữa đứng hình, cô biết cô sai, cô rất xấu hổ vì mình lớn thế này lại để một đứa con nít giáo huấn thì rất mất mặt, cô nhìn bé nói.
-"Nhóc con còn nhỏ, biết cái gì mà bày đặc dạy đời người khác!"

-"Tôi đang nói về thái độ của nhân viên đối với khách hàng, không liên quan đến nhỏ hay lớn gì cả!" Bé thấy thái độ cô ta như vậy là không tốt, nên nhìn thẳng vào cô ta mà nói,nét lạnh lùng tỏa ra làm maya nhân viên ngây người.
-"Ranh con, tôi có thái độ như thế nào, không đến lượt cháu nói!" cô nhân viên trừng mắt nhìn Nhật Hạ như cảnh cáo.
-"Tôi cũng là một khách hàng ở đây! vì sao không thể bình luận về thái độ của cô? xem ra nên gọi quản lí của cô tới rồi!" Nhật Hạ hất mặt sang một bên làm mái tóc lay động.
Mọi người bàn tán thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ về hai người, bỗng nhiên xung quanh im bặt chỉ vì một câu nói.
-"Tôi ở đây!"
Đám đông tản ra xuất hiện một lối rẽ, Lãnh Hàn bước tới trước mặt Nhật Hạ, anh bận tây trang màu trắng sang trọng thẳng thóm, đôi mắt đen xâu thẳm nhìn thẳng vào bé, cúi người thấp xuống anh nói.
-" Tôi là quản lí ở đây!"
-" Được! tôi nói chú biết,cô nhân viên kia rất không chuyên nghiệp, nên sớm sa thải cô ta!" Nhật Hạ chỉ tay về cô nhân viên nói, vừa nói vừa nhìn Lãnh Hàn từ trên xuống dưới thầm đánh giá anh rất có khí chất lãnh đạo.
.......hết......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui