Nụ hôn tối hôm đó đối với Tử Anh chỉ là thua một vụ cá cược mà thôi,nhưng đối với Lâm Tuyên là sự ấm áp,là hy vọng,là nụ hôn ngọt ngào tuyệt vời nhất,đối với Lãnh Hàn là sự đau đớn,tuyệt vọng xé nát cõi lòng anh.
Đến bây giờ Lãnh Hàn đã thật sự xác định trong lòng Tử Anh vốn không có anh.Cô chỉ là đùa dỡn với anh,cô bây giờ không phải có Lâm Tuyên rồi sao,cô luôn câu dẫn được những người đàn ông giàu có và ưu tú nhất,anh không khỏi khinh thường cô.
Lâm Tuyên ngoài mặt lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp,anh rất dịu dàng,đặc biệt với người con gái mà anh yêu,anh cảm thấy được trong lòng Tử Anh có người khác,nhưng người đó dường như mang đến đau khổ cho cô,nên anh quyết định sẽ quan tâm cô nhiều hơn,để bản thân có thể thay thế hình bóng người kia,che chở cho cô,bảo vệ cô.
vào một buổi tối
Tử Anh cùng anh trai Diệp Tử Kỳ đến dự buổi tiệc của bạn anh.Dốn dĩ cô không định đi,nhưng anh trai năn nỉ quá với lại có thù lao nên cô mới đi,dù gì anh trai cũng không có ai để đi cùng.
Nhà hàng khách sạn đó quả thật rất sang trọng,cũng phải thôi,bạn bè anh trai cô nào có ai không giàu có cơ chứ.Tử anh thì chẳng lạ lẫm gì với mấy thứ này,đi bên cạnh Diệp Tử Kỳ vào bên trong.Khi cánh cửa mở ra,bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về hai người họ,Diệp Tử Kỳ mĩm cười dịu dàng nhìn em gái đang cau có,miệng lẫm bẩm chỉ một mình Tử Anh nghe.
-"Em có thôi cái bộ mặt đó đi không!"
-"Em là bị anh bắt đến đây!"
-"Xem như giúp anh đi,được không tiểu công chúa!"
-"Tại sao phải giúp anh,không!"
-"Vậy từ nay đừng hòng có một đồng nào tiêu vặt nữa!" Diệp Tử Kỳ buôn tay Tử Anh ra.
Aaa.giám đem chuyện tiền bạc ra hăm dọa cô,anh đúng là chán sống mà,nếu không phải tiền bạc đều bị cha cắt hết cô cũng không phải đi xin xỏ anh trai.
-"Được rồi được rồi!"cô mĩm cười gượng gạo rồi vòng tay qua khuỷu tay điệp Tử Kỳ,lại nói.
-"Anh trai đáng ghét!"
-"Dám mắng anh,tiền giảm đi một nữa!" Diệp Tử Kỳ ghé vào tai Tử Anh nói.
-"..."
Mọi người nhìn thấy một màn ân ái kia thì biết rõ hết.Các cô gái căng đôi mắt thù hằng nhìn Tử Anh,giống ngư muốn dùng ánh mắt dìm chết cô,bởi vì dám câu dẫn Diệp Tử Kỳ của bọn họ.
Vừa đi vào,đã có mấy người đi đến đối diện Diệp Tử Kỳ cười nói.
-"Đã lâu không gặp,đã có bạn gái rồi à!haha!" một anh chàng khá điển trai liếc qua Tử Anh nói.
-"Diệp Tử Kỳ nhà ta cuối cùng có bạn gái rồi!" lại một anh chàng có vẻ ngoài thư sinh nói.
Thấy anh trai cần nói chuyện với bạn,lại nhìn thấy ai đó bên kia,trái tim cô giật thót,vội vã nói.
-"Anh à!em có bạn ở đây,em đi chút nha!"
-"Được rồi,em đi đi!" nói xong Diệp Tử Kỳ cùng đám bạn cùng đến quầy bar uốn rựu.
Tử Anh rời đi đến một chổ góc tối,ngồi bên bàn ăn,lựa vài cái bánh ngọt ăn ngấu nghiến,cô đói cùng sắp chết rồi.
Lãnh Hàn ngồi ở đoa,từ khi Diệp Tử Anh đi vào, anh đã nhận ra,nhưng nhìn thấy người đàn ông bên cạnh lại không phải là Lâm Tuyên,mà lại là người buổi tối hôm đó ở quán bar,trong lòng càng thêm lửa hận( Diệp Tử Anh!rốt cuộc cô có bao nhiêu người đàn ông).
Không biết qua bao lâu,Lãnh Hàn uốn bao nhiêu rựu,anh đã không thể kiềm chế được nữa,anh phải hỏi cho ra lẽ,vừa nhìn thấy Tử Anh bước về hướng nhà vệ sinh,Lãnh Hàn liền đi theo cô.
Trên hành lang dài ngoằn nghèo,Tử Anh cảm thấy lạnh sống lưng,vẫn đi về phía trước,cô là định đi rửa mặt cho tỉnh táo.Chợt ai đó ôm cô từ phía sau,làm Tử Anh vô cùng sợ hãi.Hơi thở Ấm nóng truyền vào bên tai.
-"Đã lâu khôg gặp,không ngờ cô cao tay như vậy!" Lãnh Hàn ghì sát vào khuôn mặt nhỏ bé của Tử Anh.
Tử Anh nhận ra ngay giọng nói này,giọng nói mãi in sâu trong lòng cô.Giọng điệu run rẫy nói.
-"Anh làm gì vậy hã?buông tôi ra!" nói xong còn vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay kia.
-"Buông?hôm nay tôi sẽ cho cô nếm mùi vì đã phản bội tôi!"Lãnh Hàn nhất bỗng Tử Anh,ôm cô trong lòng,mở một phòng trên hành lang bước vào trong.
Tử Anh nằm trong lòng Lãnh Hàn nghe thấy tiếng đập của con tim anh vô cùng mãnh liệt,dồi giàu sức sống,một phen hoảng sợ ập đến,cô biết anh định làm gì.
Lãnh Hàn một phát ném Tử Anh lên chiếc giường lớn,cơ thể to lớn đè lên người cô,nhanh chóng chiếm đoạt bờ môi cô,không để cô nói một lời,anh cuồng dã xâm chiếm,bá đạo vô cùng,anh chỉ biết hôn rồi lại hôn làm Tử Anh xém không thở được nữa,đôi môi xưng lên đỏ mọng.Tử Anh vùng vẫy kịch liệt,tay không ngừng đánh lên ngực Lãnh Hàn.Lúc này Lãnh Hàn dừng lại,nhìn thấy cô nươc mắt lưng tròng,lại thấy cô thật dã tạo.Anh một tay xé toạc chiếc váy của cô,cảnh xuân dào dạt hiện lên trước mắt,cơ thể trắng như Tuyết của Tử Anh nằm trước mặt anh không ngừng vùng vẫy mắng chửi.
-"Lãnh Hàn,buông tôi ra,anh định làm gì!.....Lãnh Hàn!!!"
-"Cô không biết qua bao nhiêu đàn ông rồi!còn không biết tôi định làm gì sao?" nói xong Lãnh Hành nhanh chóng cởi đồ.Cơ thể nam giới rắn chắc lỏa thể trước mặt Tử Anh,cô không khỏi đỏ mặt tía tai.Định vùng dậy chạy ra khỏi cửa,nhưng làm sao trốn được đây,anh mạnh bạo như vậy,ngay lập tức đã đè cô xuống giường.Lãnh Hàn đang rất tức giận,vô cùng tức giận,lữa nóng trong người bừng bừng cháy lại nghe cô nói.
-"Lãnh Hàn!anh sẽ hối hận!"
-"Hối hận ư!hạng như cô không có tư cách" vừa nói anh không chút thương tình,không chút dịu dàng,không màn dạo đầu,ngược lại mạnh bạo,điên cuồng động thân một cái tiến xâu vào bên trong.Đột nhiên hoảng hốt,( vừa rồi có vật cản,không lẽ.....không lẽ....) lửa trong người bừng bừng cháy,anh không suy nghĩ nhiều điên cuồng động thân.
Một cổ đau đớn ập đến,thân dưới đau đến chết người,Tử Anh quăn quoại,nước mắt tuôn như mưa.Không ngờ lần đầu tiên của cô lại bị người mà cô yêu nhất dùng bạo lực mà tước đoạt,không một chút thương tiếc,nước mắt không ngừng rơi,Tử Anh ngất đi trong sự tuyệt vọng.
Lãnh Hàn điên cuồng hành hạ Tử Anh suốt một đêm,không biết cô ngất đi rồi tỉnh lại bao nhiêu lần,vẫn còn nhìn thấy anh cuồng dã mà động thân,như muốn giết chết cô.
Cho đến gần sáng,Lãnh Hàn mới thỏa mãn dừng lại nhìn ấn kí màu hồng trên tấm ra giường,thì thào bên tai cô.
-"Đó là sự trừng phạt!" nói xong anh xoay người đứng lên mặc quần áo,rồi nhanh chóng rời đi.
Tử Anh nằm trên giường,cơ thể đau đớn tột độ,cả người đau nhứt âm ỉ,suốt một đêm,anh ta làm suốt một đêm,vậy mà đến sáng vẫn dồi giàu sức sống,còn cô,cô nằm bẹp trên giường,khó khăn động đậy,ngồi dậy thấy trên bàn có bộ quần áo,cô không chút do dự đem vào nhà tắm,tắm rửa sạch sẽ thay bộ quần áo,rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Diệp Tử Kỳ tìm cô suốt một đêm,hỏi hết người này đến người khác,lo lắng vô cùng chạy đi khắp nơi,anh còn ngủ gục trên ghế sofa đợi cô về.Tử Anh nhìn thấy anh trai khổ sở ngủ gục,nhẹ nhàng đến gần.
-"Em đã đi đâu?" nhận biết có người đến gần,Diệp Tử Kỳ lập Tức mở mắt.
-"Em....em đến nhà một người bạn!" Tử Anh lo lắng ấp úng trả lời.
-"Tại sao không nói anh một tiếng,biết anh lo lắng lắm hay không!" Diệp Tử Kỳ bật ngồi dậy,lo lắng mà trách mắng cô.
-"Em xin lỗi,lần sau không dám nữa!"
-"Được rồi!lên phòng đi!" Nói xong lại mệt mỏi nằm xuống ngủ luôn khiến Tử Anh không khỏi buồn cười.
.........hết.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...