Khắc Tinh Của Tổng Tài

Tại bệnh viện
Trong phòng vip,mọi thiết bị kĩ thuật đều tân tiến nhất,máy móc đều là mới nhất,tất cả đều là một màu trắng,màu trắng thuần khiết sạch sẽ,giường lớn bàn lớn,nhìn sang trọng như phòng tổng thống.Một người phụ nữ nằm im trên giường,mũi thở oxi,nhịp tim đều đặn,đôi mắt nhắm nghiền,trông bà ngủ rất thư thái.Một cô gái trẻ đang im lặng quan sát bác sĩ xắp xếp,cô nôn nóng hỏi.
-"Bác sĩ!bà ấy có sao không?"
-"Bây giờ không sao nữa rồi,nghĩ ngơi tẩm bổ sẽ khỏe rất nhanh,cô đừng qua lo lắng,một chút theo y tá xuống quầy thu ngân đóng viện phí!" Nói xong,vị bác sĩ xoay người cùng hai cô y tá ra khỏi phòng.Đi được một đoạn,ông ta lại gặp một vị bác sĩ trẻ tuổi khác,ông kêu anh ta lại,hỏi.
-"Bác sĩ Tiền! bệnh nhân lúc nảy cậu đưa vào,là ai đã sơ cứu cho bà ta?"
-"Tôi nghe nói là một cô gái trẻ,không rõ lai lịch!có chuyện gì vậy ạ?"
-"Cô ta sơ cứu rất tốt,có lẽ là một vị cao nhân,từ trước tới nay chưa có ca nào xử lí tốt như vậy,nếu không có tay nghề cao, dù có làm đúng phương pháp bà ta cũng khó sống!"vị bác sĩ lớn tuổi tán thưởng hết mình.
-"Thật may mắn cho vị phu nhân kia!"

-"Cậu điều tra giúp tôi về cô gái này,có lẽ là một bác sĩ tài năng,nếu mời được cô ta,bệnh viện chúng ta chỉ có lợi không có hại!"
-"Tôi sẽ điều tra,thưa viện trưởng!"
-"Tốt!"Nói xong,ông đi lướt qua,bóng dáng khuất xa cuối hành lang.
Lúc này bên cạnh góc rẽ, cô gái đi đóng viện phí nghe được,cô thầm cảm ơn vị bác sĩ kia.
.........
Một người đàn ông bận tây trang màu đen mang theo đứa bé trai đi nhanh vào trong phòng -nơi vị phu nhân kia đang nằm,anh ta đến bên giường ngồi xuống,nhấc cánh tay bà ta đặt lên tay mình,bộ dáng đó không ai khác ngoài Lâm Tuyên.Đứa bé hỏi...
-"Cha!bà nội bị sao vậy ạ!"
-"Bà bị thương ở khách sạn do bóng đèn rơi trúng!"Lâm Tuyên lạnh nhạt kể.
-"Bà đã khỏe chưa ạ!"Lâm Thiên Hào nhìn bà nội rồi lại nhìn Lâm Tuyên.
-"Đã khỏe!"
Cô gái trẻ vừa đi đóng viện phí về,nhìn thấy Lâm Tuyên cùng Lâm Thiên Hào thì đôi mắt sáng rỡ,cô chạy đến ôm cánh tay Lâm Tuyên.
-"Bác đã không sao rồi,anh đừng quá lo lắng!"
-"Không cần cô quan tâm!"Lâm Tuyên Lạnh nhạt gỡ bàn tay cô gái ra.

Cô gái thấy thế liền đi đến ôm Lâm Thiên Hào.
-"Con lo cho bà lắm phải không!không cần lo lắng nữa!"
Lâm Thiên Hào chán ghét vùng vẫy không cho cô ta ôm được.
Cô ta là Lý Gia Linh,con gái một người bạn của mẹ Lâm Tuyên,hai người thông đồng định tác hợp Lâm Tuyên và Gia Linh,Lâm Tuyên chẳng thèm để ý,đến nhìn cô anh cũng chưa hề nhìn tử tế một lần,nhưng Gia Linh cô ta thì khác,khi nhìn thấy Lâm Tuyên ngay lần đầu tiên đã yêu say đắm.Cô mặc kệ Lâm Tuyên từng có vợ và con trai,một người đàn ông tuấn mỹ đẹp trai lại giàu có và tài năng như thế ai thấy đều muốn có còn không kịp.Hai người họ không thích cô nên cô tìm cách tiếp cận mẹ Lâm Tuyên trước,rồi từ từ cô sẽ làm Lâm Tuyên yêu cô, Lâm Thiên Hào chấp nhận người mẹ là cô.Lý Gia Linh là cô gái thông minh,lại lương thiện, là con nhà giàu có nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn, rất được lòng mọi người.
Lâm Tuyên đã biết chuyện Tử Anh ra tay giúp đỡ mẹ anh,anh còn sai người điều tra,thì ra Diệp Tử Anh,tiểu thư tập đoàn Diệp thị là sinh viên ưu tú của Đại học Y khoa Harvard,thành tích rất xuất sắc.Với việc cô hết lần này đến lần khác giúp đỡ anh,trong lòng sớm hình thành hảo cảm,có lẽ anh đã tìm được người có thể lấp đầy khoảng trống trong tim mình.
Tối hôm đó Lâm Tuyên gọi điện cho Tử Anh mời cô cùng ăn tối để cảm ơn cô,anh còn lái xe đến tận nơi để đón cô.Tử Anh vui vẻ cùng đi ăn với anh,hai người nói chuyện rất vui vẻ.Cho đến lúc trở về,đột nhiên Lâm Tuyên dừng xe bên đường,quay sang nhìn Tử Anh.
Tử Anh cũng nhìn Lâm Tuyên,tâm trạng thấp thỏm nghĩ (chuyện gì đây!chuyện gì đây!) lúc này Lâm Tuyên càng nhìn chăm chú hơn,bầu không khí trong xe trở nên căng thẳng lạ lùng,Tử Anh không chịu nổi lên tiếng.
-"Anh nhìn tôi như vậy làm gì!sao không đi tiếp!" giọng nói có phần run rẫy.
-"Tôi thích em!" Lâm Tuyên nói ra chỉ vỏn vẹn 3 chữ, nhưng 3 chữ này làm Tử Anh ngây ra,cô không tin vào tai mình,một lúc sau lấy lại bình tỉnh,Tử Anh hỏi.

-"Sao cơ?"Tử Anh không tin được,cô như đang nằm mơ.Người đàn ông tuấn mỹ trước mặt lại nói thích cô,một cổ quen thuộc gợi lên trong đầu,làm cô nhớ lại trước đây đã từng có một người đàn ông,cũng trong màn đêm tĩnh lặng,anh ôm cô ngồi trên đùi anh,bá đạo nói vào tai cô "Tôi cho phép em thích tôi!" tuy không phải là "Tôi thích em" nhưng lúc đó trái tim cô đập rất nhanh,vui như muốn nổ tung,cô cảm thấy rất hạnh phúc rất vui sướng.Nhưng bây giờ,tại giờ phút này,cảnh tượng ấy lại diễn ra lần nữa,cũng là một người đàn ông ấm áp đẹp trai,đang ở trước mặt cô bày tỏ,trái tim cô cũng đập rất nhanh,nhưng cảm giác vui sướng hạnh phúc dường như không tồn tại.
Lâm Tuyên thấy cô đơ một lúc,anh biết cô khó lòng chấp nhận nên nói.
-"Anh cho em thời gian!"
-"Được!"Cô nghe thấy Lâm Tuyên nói thế,trong lòng một cổ ấm áp dâng trào liền nở một nụ cười.
Lâm Tuyên thấy Tử Anh vui vẻ,anh biết cô cũng có tình cảm với anh,nên trong lòng cảm thấy rất thoải mái,anh tiếng sát lại gần cô,tim Tử Anh đập liên hồi,nhưng anh chỉ đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ,nụ hôn của sự tin tưởng.
........hết......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui