Về đến nhà,chưa gì Tử Anh đã bị cha mẹ dần ột trận, lại dám để cho Dương đại thiếu gia leo cây,bất quá Tử Anh có giải thích là lầm người nhưng nào có ai chịu tin lời cô đâu.Về phần người anh trai tốt của cô,anh biết Dương Dĩnh không phải loại người em gái mình thích nên sớm biết kết cục.Thế là Tử Anh bị cắt hết tiền bạc,thẻ đều đóng băng,cô giờ đây muốn mua gì cũng phải xòe tay xin,nếu muốn đi đâu e là còn không có tiền taxi để mà đi.
Sáng sớm Tử Anh rầu rĩ ngồi ở trong phòng.
-"Haiz!số mình thật là khổ!"
Ngoài cửa Diệp Tử Kỳ gõ cửa bước vào.
-"Chuyện gì mà rầu rĩ vậy em gái!" Diệp Tử Kỳ mặc quần thể thao màu đen với áo ba lổ màu trắng để lộ bờ vai săn chắc quyến rũ,anh nhẹ nhàng bước đến bên chiếc ghế salon dài ngồi xuống,đôi chân thon dài đan vào nhau.
-"Cha cắt hết tiền của em,bây giờ em còn nghèo hơn ăn mày!"
-"phì........" Diệp Tử Kỳ một tay chống khủy lên ghế bàn tay ôm đầu cười nắc nẻ.
-"Anh cười cái gì chứ!" Tử Anh tức giận ném cái gối vào mặt anh trai,do mãi cười không phòng bị,Diệp Tử Kỳ bị ăn nguyên cái gối vào mặt.
-"Dám ném gối vào anh này!!!"Diệp Tử Kỳ hai tay cầm gối đi thẳng đến bên giường đánh túi bụi vào đầu Diệp Tử Anh,khiến cô nằm ôm đầu kêu la,anh trai thật đáng ghét,cô vùng dậy cầm lấy cái gối ôm quất túi bụi vào anh,đánh nhau đưicj một lúc.Diệp Tử Kỳ dùng chiêu cuối cùng,anh lấy gối đánh cô nằm bẹp dí,lấy tay nhéo mũi cô,sau đó bỏ chạy thật nhanh ra cửa.
Bóng Diệp Tử Kỳ khuất xa mà trong phòng còn vang vọng tiếng Tử Anh.
-"Đồ đáng ghét,đứng lại đó!em sẽ cho anh biết tay!"
Cô chạy đuổi theo anh trai xuống lầu,hai anh em chạy vòng quanh bàn ăn,cuối cùng một giọng nói cắt ngang sự náo loạn.
-"Có thôi đi không! sáng sớm đã làm ầm cả lên!" Diệp lão gia ngồi trên sofa nói.
Hai anh em im lặng,sau đó đi vào phòng bếp kiếm cái gì ăn,lại nghe thấy trong bếp văng vẳng một loạt âm thanh.
-"Này!cái đó của em!"
-"Em ăn cái kia đi kìa!"
.........
-"Này!đó là miếng cà chua cuối cùng rồi!"
-"Anh là con trai,ăn cà chua làm gì!"
-"Con nhỏ này!"
-"aaa!sao đánh em!".....
...........
Diệp lão gia chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
.........///////----------///////---------..........
Buổi trưa,người bạn của Tử Anh hẹn đi ăn cơm,Tử Anh đã đồng ý,cô lại tìm anh trai xin tiền.Nói đến anh cô thật là keo,cũng chỉ cho tiền đi taxi mà thôi,không biết có đủ để về không nữa.Tử Anh mặc kệ,cô liền bắt taxi đu đến điểm hẹn.
Tại một nhà hàn khách sạn tây nổi tiếng,cô bước vào nhìn qua nhìn lại,đôi mắt cô dừng ở một cậu thanh niên tóc vàng,mắt xanh,mũi cao,đang thư thái ngồi ở đằng kia.Anh ta thấy cô liền vẫy tay gọi,Tử Anh đi đến ngồi xuống.
-"Biết mình chờ cậu bao lâu rồi không?" anh ta hỏi
-"Xin lỗi đi!kẹt xe!"
-"lý do như vậy cũng nói được!" anh ta ngồi tựa vào ghế.
Tử Anh cười hề hề.
Món ăn được dọn lên,Tử anh và anh ta bắt tay vào vừa ăn vừa nói chuyện.
-"Cậu vẫn nhớ tôi thích ăn những món này sao?"Tử Anh hỏi.
-"Chúng ta chơi với nhau bao lâu chứ!cậu có người bạn như mình thật có phúc nha!" anh ta cười với cô.
Anh ấy là erick,bạn thân của Tử Anh bên Mỹ,hai đứa quen đã rất lâu,thường hay cùng ăn cơm,mua sắm,giữa hay người không có gì dấu diếm,thường tâm sự cùng nhau,tựa như tri âm tri kĩ vậy!lọ thuốc dịch dung của cô là chính người này chế tạo ra.
Đang ăn ngon lành,đột nhiên nghe thấy tiếng"xoảng" thật lớn., hai người quay sang nhìn,chỉ thấy nguyên một đám người tụ ở đó,chen chút nhau,khiến cô và erick chẳng thấy được gì.Hai người ch
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...