Sau khi hai đứa trẻ kia chạy đi, Tử Anh quay sang bé nở một nụ cười, dơ tay chỉnh lại cổ áo cho bé, cử chỉ dịu dàng hệt như người mẹ đang giúp con trai. Bé lại tròn xoe đôi mắt ngấn lệ, chăm chú nhìn người vừa nhận là mẹ nó, nó thầm nghĩ (là mẹ mình thật sao?không! mẹ đã chết,không thể nào sống lại được!) gương mặt lạnh lùng trở lại,bé gạt nước mắt.
-"Cảm ơn cô đã giúp cháu!" gương mặt ngây thơ đã không còn, thay vào đó là thần thái kiên định, lạnh lùng như một ông cụ non.
Tử Anh hết sức ngạt nhiên, vừa rồi nó vừa nhìn cô bằng ánh mắt thương nhớ vô cùng,giống như nhìn mẹ vậy, mà bây giờ lại thay đổi quá nhanh,cảm xúc này không nên có ở trên người một bé con 6 tuổi.Cô nhìn gương mặt cùng với thần thái này rất quen,dường như đã gặp qua,nhưng không nhớ rõ.
-"Không có gì!nhà con ở đâu,cô đưa con về!"Tử Anh cũng thắc mắc, không biết làm cha mẹ kiểu gì lại để con cái ra đường một mình giờ này.
Bé lại ngước lên nhìn Tử Anh bằng ánh mắt mà có lẽ trước đây bé chưa từng có.Bé vừa định nói gì đó thì......
-"Lâm Thiên Hào!" một giọng nói đầy vẻ tức giận vang lên bên tai hai người.Cô nắm tay bé cùng quay sang, cô thấy tay bé bỗng nhiên trở nên rung rẫy.
Đối diện họ là một người đàn ông mặc tây trang màu đen vô cùng sạch sẽ, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng,đôi mày nhiếu chặt thể hiện rõ sự tức giận.Trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi....
Tử Anh nhìn thấy anh ta liền nhận ra,đó là Lâm Tuyên vừa gặp khi nảy.Anh ta gọi đứa bé này là Lâm Thiên Hào, trên trán đầy mồ hôi,sự tức giận kia,và hai gương mặt kia....Tử Anh sâu chuỗi các sự kiện lại thì liền biết được....đứa bé này tên là Lâm Thiên Hào,và là con trai của Lâm Tuyên kia.
Lâm Thiên Hào mặt xụ xuống, buông tay Tử Anh bước thẳng về phía Lâm Tuyên,đầu cúi thấp.Nó biết cha nó sẽ phạt nó vì lại làm cha lo lắng.Lâm Tuyên nhìn nó nhíu mày rồi lại nhìn sang Tử Anh.
-"Cảm ơn cô đã giúp con trai tôi!" Anh ta nhìn thẳng vào cô lạnh lùng nói.
-"Không cần cảm ơn!"cô đáp lại sự lạnh lùng là sự lạnh lùng.Tử Anh lại nhìn sàn Lâm Thiên Hào,cô nở một nụ cười rồi xoay người rời đi.Bỗng nhiên anh lại cất tiếng nói từ phía sau.
-"Tôi đưa cô về!"
Tử Anh quay mặt lại,anh một tay nắm tay Lâm Thiên Hào,một tay bỏ vào túi quần,hai cha con đẹp như thiên sứ,nhìn cảnh này cứ như đang đóng quảng cáo vậy.Cô nhẹ giọng nói.
-"Không cần đâu!"
-"Xem như cảm ơn cô! xe tôi ở đằng kia!"vừa nói vừa chỉ tay,xe anh cách đó không xa.
-"Vậy làm phiền anh!"cô đứng đó chờ anh mang xe tới.
.........
chiếc xe từ từ dừng lại,Tử Anh định mở cửa sau vào nhưng anh đã mở cửa sổ và nói
-"Cô ngồi đằng trước!"
Tử Anh ngạc nhiên nhìn vào trong liền thấy Lâm Thiên Hào ngồi ghế sau,mặt buồn thê thảm,cô nghĩ chắc nó sẽ bị cha nó la ột trận.Tử Anh nghe thế liền mở cửa trước ngồi vào trong,thắt dây an toàn.Lâm Tuyên nhìn một loạt các hành động của cô,rồi quay sang khởi động xe rời đi.Xe băng băng trên đường,không ai nói với ai một câu,chỉ nghe thấy âm thanh động cơ xe mà thôi.
Tử Anh quay sang Lâm Tuyên đang chú tâm lái xe,nói một câu làm anh đơ một lúc...
-"Anh đừng đánh nó có được không!"
Câu nói này khiến Lâm Thiên Hào phía sau phải ngẩn đầu lên nhìn cô.
-"Cô nghĩ tôi là người cha hay đánh con sao!" Vẽ mặt anh có chút buồn cười nhìn cô.
-"Tôi!...tôi không có ý đó!"
-"Vậy là ý gì?"Lâm Tuyên ý cười đầy mặt, chốc chốc lại quay sang nhìn cô.
-"Không ......không có gì!"Tử Anh nhìn một loạt biểu hiện kia thì ngây người, nếu nhìn anh ta lâu chắc chết, vì biểu hiện kia quá đổi đẹp đi! thật không thể dùng cách nào miêu tả.
Lâm Tuyên lại chú tâm lái xe, cả đoạn đường vẫn là sự im lặng ngượng ngịu.
Chiếc xe dừng trước cổng nhà Tử Anh,cô xuống xe không quên nói cảm ơn.Lâm Tuyên mở cửa kính xe,nhìn cô vào trong ,trên mặt hiện rõ ý cười.
Sau đó,Lâm Tuyên lại cho xe chạy,trên xe chỉ còn lại anh và Lâm thiên Hào,nó vẫn không dám nói câu nào,chỉ biết cúi đầu.Nó biết nó sai rồi,nó không nên chạy đi tìm cha,nó biết cha nó có công việc,không thể suốt ngày ở bên nó.Nhưng cha suốt ngày bận công việc,cả tháng cha ở bên nó cũng chỉ được mấy ngày,nó cảm thấy rất buồn và cô đơn nên mới chạy đi tìm anh.Đột nhiên Lâm Tuyên lên tiếng làm Lâm Thiên Hào đầu đầy mồ hôi.
-"về nhà chép 10 lần từ điển Tiếng Anh, 2 ngày sau cha sẽ kiểm tra!"
-"Dạ!"Lâm Thiên Hào nhỏ giọng đáp.Nó biết nó không thể có ý kiến gì,bởi vì nó sai.
Lâm Tuyên cũng không ngạc nhiên vì sự chấp nhận của nó,vì anh không cho phép nó phản kháng anh.Lúc quản gia gọi cho anh nói Lâm Thiên Hào mất tích,anh đã rất lo lắng,từ trong nhà hàng anh lao ra như tên bắn,chạy bộ khắp nơi đi tìm,mồ hôi lấm tấm ướt trán. sự tức giận lại tràn ngập trong lòng khi nghĩ đến Lâm Thiên Hào ban đêm chạy ra khỏi nhà, đi lung tung khắp nơi tìm anh.
Cuối cùng từ xa anh nhìn thấy nó bị hai đứa trẻ bắt nạt,anh định chạy tới thì cô đã nhanh chân hơn anh.Anh liền đứng một bên xem cô định làm gì,không ngờ thấy được cảnh tượng kia,khiến anh không khỏi cảm thấy vui vẻ.
.........hết.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...