Tử Anh hốt hoảng ngẩn đầu,gương mặt nhăn nhó vì xấu hổ,đang định nói xin lỗi và rời đi thì người đàn ông vừa tới lên tiếng.
-"Vị này là....."
Tử Anh định nhanh chóng nói qua loa là nhận lầm rồi định chuồn đi thì giọng nói Lâm tổng kia vang lên.
-"Đây là vị hôn thê của tôi!"
Tử Anh như chết ngồi,ngây ngốc trợn mắt khó hiểu nhìn anh.(Đây là trả thù hay sao?chết tiệt chết tiệt mà!)
Người đàn ông kia sửng sốt một hồi lâu,lại hỏi.
-"Tôi chưa từng nghe nói Lâm Tổng có vị hôn thê này!"
-"Tôi có nhiệm vụ phải báo cho ngài biết sao?"
-"anh!.....ông ta cứng họng không nói lời nào.Ông ta là giám đốc Trương,định hôm nay đến đây bàn về chuyện ông muốn kết thân với Lâm tổng,muốn gã đứa con gái bảo bối cho anh ta.
Nói đến Lâm tổng kia,anh là người đàn ông độc thân 30 tuổi,ghầy dựng công ty từ hai bàn tay trắng,hiện là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn đế quốc-Lâm Tuyên.
Tử Anh đã theo cha nhiều năm,nhìn thấy màn này không lấy gì làm lạ cả,nhìn qua cô đã biết người kia là muốn gì.Cô đã làm phiền Lâm Tuyên,thì cô sẽ giúp anh một tay vậy.
Lúc này giám đốc Trương lại cố lấy lại vẻ mặt hiền hòa,cười nói.
-"Xin hỏi,cô có thật là vị hôn thê của Lâm Tổng không?"Như ông ta được biết từ khi vợ Lâm Tuyên mất,anh chưa hề yêu ai,và cũng không thấy anh ta đi với ai,nên ông ta nghĩ có thể Lâm Tuyên dùng cô gái này để lừa ông.
Tử Anh liếc mắt về phía Lâm Tuyên,thấy anh vẻ mặt vẫn như vậy,không có gì làm lo lắng, cứ như cô nói phải cũng được,mà không phải cũng chẳng sao.Cô nghĩ (Nếu đã như vậy.....)
Đôi môi tử Anh mở ra
Đối diện,Lâm Tuyên tuy vậy trong lòng cũng hơi thấp thỏm,nghe xem cô sẽ nói gì?
-"Chồng à!người này là ai vậy!em không thích ông ta một chút nào!"Tử Anh nhướn đôi mắt,giọng nói nũng nịu cố diễn y như thật.
Lâm tuyên "phụt"......khóe môi anh giật giật,thật không nghĩ cô ta lại dám nói ra những lời này,anh đã chuẩn bị sẳn nếu cô nói không phải anh tự có cách đối phó,nhưng xem ra không cần nữa,khóe môi nhếch lên tạo một đường cong.
Trương giám đốc nổi giận chỉ tay vào Tử Anh.
-"Các người!......." sau đó tức giận xoay lưng rời đi.
Lúc này chỉ còn lại hai người.Tử Anh nói.
-"Lâm tiên sinh,lúc nãy là tôi nhận nhầm người!tôi diễn một màn này giúp anh xem như xin lỗi,tôi xin phép đi trước!" Nói rồi đứng lên xoay lưng bước đi... chợt giọng nói Lâm Tuyên vang lên phía sau...
-"Cảm ơn cô!"
Tử Anh nghe thấy cũng không quay đầu lại,liền hướng phía cửa rời đi.Về phần Dương Dĩnh anh ta chờ lâu nên đã rời đi từ sớm.Hẳn cha mẹ anh ta đã gọi cho cha mẹ cô từ lâu,về đến nhà cô không chết thì cũng bị thương.
Ra khỏi nhà hàng,cô cảm thấy thoải mái hơn,không khí thoảng đảng hơn,cô quyết định đi dạo phố một lúc.
Từ xa xa,Tử Anh nhìn thấy hai đứa nhỏ chừng 7-8 tuổi đang đứng đối diện một bé trai khoảng 6 tuổi ,da trắng mịn màn,mắt to mũi ày thanh mi tú,ăn bận sạch sẽ,áo sơ my màu xanh săn lên một đoạn.Cô đi gần hơn thì nghe thấy một trong hai đứa con trai kia nói.
-"Mày đã không có mẹ,ban đêm đừng có đi ra ngoài,coi chừng bị người ta bắt thì khổ!"
nói xong hai đứa kia cười lớn.Còn đứa bé đó thần thái nghiêm nghị,hai tay ôm vai nói.
-"Ai nói tôi không có mẹ,mẹ tôi chỉ là đi xa mà thôi!"
-"Tội nghiệp,đã không có mẹ còn bị cha bỏ rơi để đi lang thang một mình!....haha!"
-"Im đi! cha tôi không có bỏ mặc tôi!" bé trai kia nổi giận,đôi mày nhíu lại,gương mặt trắng như sữa xụ xuống trông rất buồn bã.
-"Nếu mày nói mày có mẹ, thì kêu mẹ mày đến đây đi!tao xem xem mẹ mày có đẹp bằng mẹ tao không?" đứa còn lại nói giọng giễu cợt,hai đứa nó vốn là hàng xóm gần nhà bé,thường hay thấy cha bé đi công tác bỏ nó một mình ở nhà với người giúp việc,lại không thấy mẹ bé,nên tỏ ra khinh thường.
Tử Anh thấy đứa bé đó thật kiên cường, còn nhỏ mà có thái độ y như người lớn,nhìn cách ăn mặt và lời nói thì đã biết là con trai nhà có tiền, cha mẹ bận công việc không có thời gian chăm sóc đây mà.Được rồi,hôm nay cô coi như làm việc thiện vậy!cô bước đến gần 3 đứa trẻ khẻ gọi.
-"Con trai!mẹ đã trở về rồi!" giọng nói ấm áp mà cực kì dịu dàng,gương mặt tuyệt mỹ nỡ nụ cười.
Đứa bé vô cùng ngạc nhiên,đôi mắt mở to hết cở ngước lên nhìn Tử Anh.Hai đứa trẻ kia cũng vô cùng kinh ngạc,đối diện hai đứa nó là một cô gái trẻ cực kì xinh đẹp,cô bận váy voan màu xanh lục dài ngang gối,mái tóc xoăn nhẹ dài ngang lưng bay lất phất trong gió.Tử Anh khom người,véo má bé,nhẹ giọng trách mắng.
-"Tối rồi sao con không ở nhà,còn đi lung tung! tối nay về mẹ phải phạt con!" cô nở nụ cười như hoa mai mùa xuân.
Mùi hương hoa lan thoang thoảng trên người cô hòa vào làn gió xông vào mũi bé rất thơm,rất dễ chịu!sau đó Tử Anh quay sang nhìn hai đứa nhỏ.
-"Hai con lớn hơn em, lại đi bắt nạt em, mẹ các con là ai,cô phải nói với mẹ các con để dạy lại các con!" Tử Anh cô ý tỏ ra giận dữ để lấy lại công bằng cho bé.
Hai đứa nhỏ thấy thế sợ hãi, vội vàng xin lỗi rồi chạy vụt đi,có lẽ từ đây,chúng không bao giờ dám ức hiếp bé nữa.
.............hết.........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...