Mạc Ưu cơ bản không biết nên chuẩn bị gì cho bữa sáng, liền mở tủ lạnh ra xem có gì. Luộc trứng, chuẩn bị chút thịt xông khói, nướng thêm hai miếng bánh mỳ và rót một cốc sữa, liếc nhìn đồng hồ cô nhận thấy đã bảy giờ kém năm. Vội vàng bưng bữa sáng sang phòng ăn, Mặc Ưu thấy Hạ Thiên Khoát đã ngồi sẵn ở bàn nhàn hạ xem báo từ bao giờ. Hạ Thiên Khoát đưa mắt nhìn mâm thức ăn, lập tức dùng dĩa khều thử quả trứng luộc. “Tôi chỉ quen ăn trứng luộc lòng đào.”
“Để tôi làm thêm quả nữa.” Mạc Ưu quay người đi với dáng vẻ coi thường, bất đắc dĩ bưng mâm trở lại phòng bếp.
Khi trứng luộc xong rồi, Hạ Thiên Khoát lại muốn cô đi kiếm khăn ăn. Cứ như vậy vất vả chạy đi chạy lại mấy lần. Phục vụ anh ta ăn xong bữa cơm, Mặc Ưu đã sớm cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Về tới phòng bếp, Hỉ Nhạc đã sớm chầu chực bên cạnh cái bát của nó.
“Hỉ Nhạc, khẩu vị của cưng đã khôi phục rồi hả? Mẹ chuẩn bị cho cưng một bữa sáng thịnh soạn để tẩm bổ nhé.” Mạc Ưu lấy một hộp bít tết loại tiêu chuẩn cùng một cái bánh bích quy để chuẩn bị đồ ăn cho Hỉ Nhạc. Mở hộp ra, cả miếng thịt nguyên vẹn khiến cô cảm thấy thèm thuồng tới mức nhỏ dãi.
“Ồ! Xem ra thật là ngon nha.” Loại thịt hộp này nghe nói là đồ nhập khẩu được sản xuất hàng loạt ở nước ngoài, hơn nữa số lượng dự trữ trong tủ so với khẩu phần ăn của cô rõ ràng còn nhiều hơn.
“Hỉ Nhạc, đồ cưng được ăn so với Bảo Bảo còn tốt hơn nhiều!” Mạc Ưu bùi ngùi nói. Đúng là xã hội hình chữ M, dù chỉ là chó nuôi trong gia đình giàu có so với trẻ con nhà nghèo thì số phận vẫn tốt hơn nhiều.
“Xã hội hình chữ M” (M-shape society): Khái niệm được đặt ra bởi nhà kinh tế học người Nhật Kenichi Ohmae, chỉ sự phân bố thu nhập trong xã hội theo hình chữ M với hiện tượng số lượng người có thu nhập trung bình dần suy giảm và sát nhập vào một trong hai nhóm thu nhập thấp hoặc thu nhập cao, tạo nên mức chênh lệch ngày một lớn giữa giàu và nghèo. Xem thêm tại đây:en.wikipedia.org/wiki/M-shaped_society
Cô lấy tay chấm chấm thử miếng thịt bò, liếm láp đầu ngón tay thử chút hương vị của nước thịt. Đúng lúc đó, đột nhiên cửa phòng bếp mở ra.
Hạ Thiên Khoát chú ý tới hộp đồ ăn trong tay Mạc Ưu, đối với hành vi kỳ lạ của cô có chút ngạc nhiên.
“Hạ…Hạ tiên sinh…” Mạc Ưu vội vàng đem ngón tay rửa sạch sẽ, mặt đỏ lên vì lúng túng.
“Nếu trong tủ lạnh không đủ đồ ăn, hãy liên lạc với người chuyên phụ trách chi tiêu. Cô không cần tranh giành đồ ăn với Hỉ Nhạc.” Tuy anh nhịn không được trêu chọc cô, song ánh mắt lại không giấu được sự vui vẻ. “Hương vị như thế nào?”
Cô gái này có những hành động thật thật vượt ra ngoài sự tưởng tượng của anh, tuy nhiên không hề tạo cảm giác chán ghét mà ngược lại lại đầy thú vị.
Không ngờ anh lại nhân cơ hội này đùa giỡn, Mạc Ưu xấu hổ vội hướng về anh mà phản kích: “Quả thật đúng như vậy. Không hiểu Hạ tiên sinh có muốn thử một chút hay không?” Hạ Thiên Khoát không khỏi lộ ra dáng vẻ tươi cười, cùng cô tiếp tục cuộc khẩu chiến. “Không cần, cô cứ từ từ mà thưởng thức… Nhớ để lại một ít cho Hỉ Nhạc, đừng quên là nó cũng cần bồi bổ.”
Quả thật không ngờ ma vương cũng biết cười… Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên Khoát nở nụ cười khoe hàm răng trắng sáng, giây phút đó hai người đột nhiên thân thiết làm Mạc Ưu chợt cảm thấy vừa mừng vừa lo. Hơn nữa anh ta cười thật sự rất đẹp, so với dáng vẻ lạnh như băng thường ngày thì trẻ ra rất nhiều. Cô đột nhiên liên tưởng tới nụ cười của Lương Triều Vỹ.
“Sao vậy? Vừa nếm thử thức ăn cho chó liền lập tức trúng độc sao?” Thấy Mạc Ưu ngẩn người chăm chú nhìn mình, Hạ Thiên Khoát nửa cười nửa không tiếp tục trêu chọc.
“À không… Tại vì tôi ít khi được ăn đồ cao cấp nên có chút ngơ ngẩn…” Mạc Ưu nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, tự giễu bản thân, đồng thời chỉ vào túi giấy nói lảng sang chuyện khác để che giấu tâm trạng. “Đây là cái gì?”
“Đây là sổ ghi chép những chi tiêu thường nhật trong gia đình, mỗi khoản đều phải ghi chép lại, hóa đơn biên lai cũng đều phải giữ lại. Trong đó là năm vạn để chi tiêu cho tháng này. Cuối mỗi tháng đưa tôi xem qua sổ sách.”
Hạ Thiên Khoát bàn sang chuyện quan trọng cũng chuyển sang bộ mặt nghiêm túc, khiến Mạc Ưu cũng phải nghiêm mặt theo. “Tôi biết rồi.”
“Giờ tôi đến công ty. Bình thường buổi tối tôi không về ăn cơm, cô cũng không cần chuẩn bị.” Anh xoay người chuẩn bị rời phòng bếp thì Mạc Ưu đột ngột thốt ra: “Vậy buổi tối mấy giờ anh quay về?”
Lời nói vừa dứt ra khỏi miệng thì chợt nhận ra đây không phải việc cô nên hỏi đến, Mặc Ưu không khỏi oán trách mình đã xen vào việc của người khác.
Hạ Thiên Khoát lại lộ ra vẻ tươi cười: “Vậy cô mong tôi mấy giờ trở về?”
Chưa từng có người nào hỏi anh như vậy. Trước kia kể cả bạn gái cũng không dám điều tra hành tung của anh, vậy mà câu hỏi vô tình của Mặc Ưu lại nhóm lên trong anh một cảm giác lạ lùng.
“Tôi… chỉ muốn biết có nên chờ hay không mà thôi…” Mạc Ưu vội vàng bổ sung thêm một câu, lập tức nhận ra câu hỏi này đúng là thừa. Đây là nhà của anh ta, dĩ nhiên anh ta có chìa khóa và mật mã để vào rồi.
“Tôi tối nay chắc khoảng mười giờ sẽ về tới nhà…” Hạ Thiên Khoát tính toán thời gian trong đầu, sau đó nửa đùa nửa thật nói: “Tôi hi vọng lúc đó cô có thể đứng ở cửa đón chào, nói một tiếng ‘Anh đã về’.”
Không đợi cô đồng ý, Hạ Thiên Khoát rời đi với nụ cười bí ẩn.
“A?” Mạc Ưu ngơ ngẩn cả người, không hiểu anh vừa nói thật hay nói đùa, nhưng vẻ mặt của anh thì đúng là nghiêm chỉnh mà.
Thật sự Mạc Ưu không hề biết cách làm quản gia, nhưng cô cũng mặc kệ mà tự đưa ra quyết định. Kết quả là cả ngày trôi qua một cách vô cùng thích thú. Ngoại trừ dọn dẹp phòng khách, cô dành phần lớn thời gian chơi bóng với Hỉ Nhạc ở vườn hoa, cũng từ đó mà quen được bác Tín, người đã phục vụ tại Hạ gia được ba mươi năm.
“Cái nhà này sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng của người phụ nữ…” Bác làm vườn vừa thấy Mạc Ưu đã cười cực kỳ mãn nguyện, hoàn toàn không giống Hạ Thiên Khoát và bà La khó gần.
Mạc Ưu biết bác hiểu nhầm, vội vàng đính chính thân phận của mình: “Cháu chỉ tới chăm sóc Hỉ Nhạc. Sau khi nó sinh bé cưng cháu sẽ rời đi.”
“Bé cưng hả? Rất tốt… Rất tốt… Không kể Hỉ Nhạc, rốt cục cũng có người bầu bạn với cậu chủ. Như vậy cậu chủ cũng không phải ngồi buồn một mình ở hoa viên tới ngẩn người ra nữa…” Bác Tín căn bản không hề để ý tới lời giải thích của Mặc Ưu, tiếp tục nói: “Cậu chủ vẫn luôn muốn có người bên cạnh. Sống một mình ở đây, cậu chủ rất cô đơn. Thật là đáng thương.”
Bác làm vườn vừa nói vừa chỉ vào trái tim, lộ ra một vẻ thương yêu luyến tiếc. Đáng thương? Mạc Ưu căn bản không thể hình dung ma vương bằng hai chữ này.
“Đáng thương ở đâu cơ chứ? Chỉ có anh ta làm cho người khác trở nên tội nghiệp thôi…” Cô lẩm bẩm trong miệng. Lúc này bác làm vườn lại nghe được từng tiếng rõ ràng.
“Ông bà chủ quá bận rộn… Cậu chủ không có anh chị em, luôn luôn một mình trong căn nhà to lớn, chỉ có con chó nhỏ để làm bạn…” Bác Tín đứng trên chiếc thang sắt tỉa tót cây cối, cũng không nhìn tới Mạc Ưu mà lẩm bẩm nói.
Chẳng trách anh ta khó tính như vậy. Hơn nữa anh ta vô cùng yêu thương Hỉ Nhạc, hóa ra là do đã lớn lên cùng với con chó đó. Mạc Ưu không ngừng ngẫm nghĩ từng lời bác Tín nói, trong đầu hiện ra hình ảnh cậu bé vui đùa cùng con chó nhỏ ở vườn hoa mà mắt nhìn về chân trời xa, trong lòng cô chợt dâng lên chút chua xót.
Cộ chợt nhớ tới lúc sáng ở phòng bếp, câu nói cùng dáng vẻ tươi cười kia, Hạ Thiên Khoát xem ra đâu phải lúc nào cũng khoác lên mình một bộ mặt nghiêm trọng khó gần.
“Còn cha mẹ của anh ta ạ?” Mạc Ưu ngẩng đầu lên hỏi. Cô đột nhiên cảm thấy hứng thú với gia cảnh nhà Hạ Thiên Khoát, cũng coi như có thể giảm bớt ác cảm đối với anh.
“Đều qua đời rồi… Ông chủ sau khi qua đời thì một năm sau, bà chủ cũng đi theo. Chỉ còn lại một mình cậu chủ…” Bác Tín chậm rãi trở lại mặt đất, thu hồi thang sắt đi về hướng nhà kho để dụng cụ, vừa đi vừa nhắc đi nhắc lại, “Gia sản lớn như vậy để làm gì? Chỉ còn lại một mình thì điều đó có ích gì? Đời người…”
Mạc Ưu vẫn đang suy nghĩ về điều bác Tín nói. Cái gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng trách, như vậy không phải người đáng trách nhất định cũng có chỗ đáng thương đó sao? Những điều này cũng áp dụng được lên ma vương sao?
Tuy Mặc Ưu hoàn toàn không thích tính tình ngang ngược và lạnh lùng của Hạ Thiên Khoát, song cô chưa từng hận anh. Điều này rốt cuộc tới chính cô cũng không thể hiểu được.
“Hỉ Nhạc, cưng nói xem anh ta rốt cuộc là nói thật hay nói giỡn đây?” Nhưng anh ta là loại người hay đi đùa giỡn người khác sao? Chín rưỡi tối, Mạc Ưu bộ dạng uể oải ghé vào gian phòng của Hỉ Nhạc, nằm dài trên ghế sô pha. Hỉ Nhạc nằm chéo dưới cô lim dim con mắt trong khi cô vuốt ve bộ lông của nó. Nó chẳng mấy nhìn tới Mạc Ưu, có khi chỉ thoáng mở mắt ra nhìn cô rồi lại cụp mắt lại.
Nếu là tối hôm qua hoặc sáng sớm, Mạc Ưu chắc hẳn sẽ không để ý tới lời anh ta nói. Nhưng cuộc trò chuyện kỳ lạ với bác Tín hôm nay khiến cô nghĩ tới rất nhiều điều không nên nghĩ, cũng như mềm lòng đi hẳn. Cô tự nhiên cảm thấy thông cảm với sự chèn ép của ma vương, thậm chí cảm thấy tội nghiệp cho anh. Nếu như bạn bè cô biết được, chắc không khỏi chê cười cô mãi không khá lên được.
Mạc Ưu cô vốn nổi tiếng kiên cường như tấm sắt, người nào đụng đến là người đó xui xẻo; hôm nay tấm sắt lại biến thành một khối bọt biển, bị người khác chèn ép tới biến dạng, còn muốn thương cảm cho người khác, thật đúng là không biết tự lượng sức mình. Cô quả thật không khỏi lắc đầu cười khổ.
Nhưng cô có thể cảm nhận được cái cảm giác cô đơn ấy, đơn giản vì thân là con một, nên từ bé cô cũng chỉ biết bầu bạn cùng con chó cho tới lúc lớn.
Thật may cô không phát triển tính cách tới mức kỳ lạ như thế, bằng không khẳng định sẽ giống như ma vương chẳng được ai ưa thích.
“Mặc kệ nào!” Cô vươn vai thay đổi tư thế, vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Thiên Khoát đứng ở cửa phòng, nét mặt có đôi chút mất hứng.
“Hạ tiên sinh…” Mạc Ưu tranh thủ thời gian ngồi dậy, lén lút nhìn đồng hồ báo thức, mới chín giờ bốn mươi phút.
Hạ Thiên Khoát không để ý tới cô, tự mình ngồi xuống vuốt ve đón nhận Hỉ Nhạc. “Cô nàng, hôm nay cưng xem ra khá hơn nhiều… Tại sao cưng không chạy ra cửa đón papa, hay là có người không chỉ nuốt lời, còn cố ý ngăn không cho cưng đi?”
Cách nói chuyện hoàn toàn coi Mạc Ưu như người vô hình, song từng từ từng chữ lại cố tình hướng về cô, Mạc Ưu hoàn toàn không nghĩ tới việc anh có nghĩ vậy thật không, vội vàng tự mình giải thích:
“Bây giờ còn chưa tới mười giờ mà…” Hạ Thiên Khoát lại lờ đi coi như không nghe thấy.
“Papa đói bụng rồi, cưng có muốn theo papa xuống phòng bếp tìm đồ ăn không?” Nếu không biết rõ anh ta chính là một ma vương vô huyết vô lệ (vô cảm), Mạc Ưu còn tưởng rằng anh ta đang hờn dỗi cô. “Tôi… lúc tối có nấu một ít cháo mặn…” Cô có thiện chí đề nghị.
Hạ Thiên Khoát lúc này mới quay sang nhìn tới cô, nhưng lại lộ vẻ hờn giận. “Vậy còn không mau giúp tôi hâm nóng lại?”
“A!” Mạc Ưu cũng không biết anh ta đang giận cái gì, nhưng với tình huống trước mắt, xem ra rời khỏi đây có vẻ an toàn hơn.
Thấy cô rời đi, Hạ Thiên Khoát lúc này mới đứng dậy ngồi vào chỗ cô vừa nằm ở sô pha, trên bề mặt vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.
Anh bắt chước tư thế của cô nằm dài người trên ghế sô pha, lại ngửi thấy mùi hương cô lưu lại, không nhịn được hít sâu một hơi.
Người phụ nữ này quả nhiên chỉ biết nói mồm! Đâu có đứng ở cửa chào đón anh về… Đẩy cửa vào hoàn toàn vắng tanh, chỉ có một chiếc đèn phòng khách đang chiếu sáng, tuy là cảnh vật không có gì khác thường so với mọi lần, song lại làm cho anh có chút thất vọng.
“Hỉ Nhạc, cưng nói loài người dễ dàng quen với cuộc sống cô độc, hay cuộc sống có bạn bè bên cạnh hơn?” Anh nhẹ nhàng vỗ về chó yêu hỏi, dù cho trong lòng đã sớm biết đáp án rõ ràng.
Sau khi hâm nóng xong bát cháo, Mạc Ưu trở lại gian phòng thì thấy Hạ Thiên Khoát đang nằm ngủ trên ghế sa lon, tư thế giống y như cô lúc nãy, tay cũng đặt trên lưng Hỉ Nhạc. Cô chợt cảm thấy hình ảnh cậu bé cô đơn lủi thủi một mình lại tái hiện ra trong tâm trí.
“Hạ tiên sinh?” Cô tiến tới gần, cúi người xuống định đánh thức anh.
Hạ Thiên Khoát đang say sưa ngủ, toàn thân thả lỏng không hề có dáng vẻ uy hiếp như thường ngày.
Hơn nữa cô phát hiện ra khuôn mặt của anh đường nét rất sắc sảo, có lẽ có pha một chút dòng máu ngoại quốc, nhất là hốc mắt sâu, lông mày cùng lông mi dài và dày, khó trách khi trừng mắt nhìn người khác dễ tạo cảm giác hung dữ.
Mặt của cô còn cách mặt anh khoảng chừng 30 cm, đúng lúc cô bắt đầu nghiên cứu các nét tướng mạo trên mặt anh thì Hạ Thiên Khoát đột nhiên mở mắt ra, con mắt tràn ngập tơ máu trừng trừng nhìn cô.
Mạc Ưu sợ tới mức vô thức lùi lại một bước, cảm thấy được sắp ngã đè lên người Hỉ Nhạc liền vội vàng nghiêng người một chút, lấy tay chống xuống sàn nhà, cả người ngã ngồi trên mặt đất.
“Ai da…” Cổ tay truyền tới một cảm giác đau đớn kịch liệt làm cho cô không nhịn được ôm tay mà kêu lên một tiếng.
Hỉ Nhạc phản xạ nhổm người chạy tới. Ngay cả Hạ Thiên Khoát cũng bước tới bên cô, “Làm sao vậy?”
“Tay của tôi… giống như đã gãy rồi vậy.” Cô chỉ có thể giữ cổ tay không dám cử động.
“Sao lại không cẩn thận như vậy!” Hạ Thiên Khoát nâng tay cô lên, khẽ vuốt ve chỗ khớp xương, động tác dịu dàng lạ thường, nhưng miệng vẫn không buông tha cô, “Lớn như vậy rồi mà còn có thể té ngã…”
“Đều tại anh đột nhiên mở mắt, khiến tôi sợ hãi lùi lại, chỉ chút nữa đã ngã lên người Hỉ Nhạc…” Tên ma vương này quả thật không biết thông cảm là gì cả. Cô đã bị thương lại còn dựa vào đó chế nhạo cô.
“Tôi cũng không phải pho tượng cho cô ở đó nghiên cứu cả buổi…” Anh liếc mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến mức khiến Mạc Ưu chột dạ cúi đầu.
“Tôi tưởng anh đang ngủ, muốn gọi anh tỉnh dậy…” Mạc Ưu thấp giọng lầu bầu. Hạ Thiên Khoát lúc này đang đung đưa bàn tay cô trước trước sau sau, khiến cô đau đến mức kinh sợ kêu lên một tiếng rồi vội rút tay về, ánh mắt lên án nhìn trừng nhìn vào anh, nhận định dứt khoát là anh cố tình làm như vậy.
“Nhìn tôi làm cái gì? Nếu tôi thực muốn làm hại cô thì tay cô đã sớm bị bẻ gẫy rồi!” Hạ Thiên Khoát cố tình lộ ra dáng vẻ hung dữ cười cợt hù dọa cô, sau đó bỗng nhiên đứng dậy kéo cô lên, “Đi”.
Mạc Ưu ôm cổ tay bị thương cố gắng ổn định thân thể nhưng Hạ Thiên Khoát lại kéo cô đi ra khỏi phòng. Mạc Uu có chút thấp thỏm, bất an hỏi: “Anh muốn đi đâu nữa?”
“Đi bệnh viện để điều trị gấp chứ còn gì nữa! Bằng không cô lại cho rằng tôi cố ý gây thương tích cho cô…” Anh đáp xong liền im lặng, như thể việc bị cô hiểu lầm khiến cho anh rất tổn thương, điều này khiến cô bỗng chốc trở nên mềm lòng.
“Tôi… Không có ý đó.” Cô xấu hổ nói lẩm bẩm, Hạ Thiên Khoát cũng không nói thêm lời nào, chỉ một mạch lôi cô đi ra xe Porche thể thao, phóng như bay tới bệnh viện gần nhất.
Một giờ sau, Mạc Ưu quay về với cổ tay đã được quấn cố định bằng băng vải co dãn. Vừa về tới nhà, cô lập tức nghĩ tới bát cháo mặn lúc nãy hâm nóng.
“À, trong phòng còn bát cháo mặn, anh còn muốn ăn không?” Nghĩ đến anh khi nãy đang đói bụng còn phải đưa cô đi bệnh viện, tuy trên đường đi anh luôn mang vẻ mặt nghiêm nghị, song trong lòng Mạc Ưu vẫn có chút không yên tâm.
“Ăn!” Hạ Thiên Khoát đặt chìa khóa xe xuống, hướng về phía phòng ăn, chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống bưng bát cháo lạnh lên ăn.
Mạc Ưu vội vàng theo sau, hấp tấp hỏi: “Có cần tôi giúp hâm nóng lại bát cháo không? Nguội như vậy thì sao ăn được…”
Hạ Thiên Khoát không vừa lòng nhìn tay của cô. “Cô đừng mang phiền toái tới cho tôi thêm một lần nữa là tốt rồi.”
Anh tiếp tục ăn bát cháo không để ý tới cô, nhìn thấy Mạc Ưu còn đứng ở một bên, anh ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vẫn còn đứng ngẩn người ở đó?”
“Tôi muốn chờ anh ăn xong còn rửa bát mà!” Mạc Ưu trả lời theo lẽ tự nhiên, chỉ thấy Hạ Thiên Khoát lại hừ một tiếng. “Chẳng phải bác sĩ đã nói mấy ngày nay đừng động tới tay phải đó sao? Chỉ sử dụng một tay thì rửa chén thế nào được?”
Mạc Ưu vô cùng kinh ngạc. Vừa rồi lúc khám bệnh không phải anh luôn luôn mang một bộ mặt bất cần đời đứng bên cạnh đó sao, cô còn tưởng rằng anh căn bản không hề để ý bác sĩ nói cái gì.
“Nhưng mà…” Cô bị băng bó như vậy thì vẫn có thể chăm sóc Hỉ Nhạc, làm việc nhà chắc cũng có đôi chút khó khăn, nhưng toàn bộ bát đĩa sẽ có người rửa thay à?
“Tôi không phải là loại công tử bát ăn xong cũng không biết rửa.” Hạ Thiên Khoát liếc nhìn cô một cái, thần sắc có chút bực mình, nhưng Mạc Ưu lại cảm thấy anh cũng không phải dạng người không biết lý lẽ.
“Vậy làm phiền công tử đích thân rửa bát, tiểu nhân xin cáo lưu.” Cô liều mạng nói đùa một câu rồi bỏ chạy luôn khỏi phòng ăn, cũng không nhìn lại sau lưng có mấy mũi tên nhọn đang phóng tới.
Người phụ nữ này… Hạ Thiên Khoát trừng mắt nhìn cô, khóe miệng cũng bất giác nở ra nụ cười.
“Thôi chết!” Sáng ngày thứ hai, Mạc Ưu giật mình tỉnh giấc thì đã thấy ánh mắt trời đã chiếu nghiêng vào nhà. Cô vội vàng đứng lên thay quần áo, không kịp rửa mặt chải đầu liền chạy vội vào bếp thì chẳng thấy ai ở đó. Đã chín giờ, Ma vương làm thế nào lại không đánh thức cô dậy để làm bữa sáng. Cô thấp thỏm đi vào bếp, trên bàn có cái mâm đậy lên khiến cô chú ý. Vừa mở ra, bên trong có hai miếng thịt xông khói cùng một quả trứng luộc, bên cạnh còn đặt hai miếng bánh mỳ nướng.
Cái này… Là ai làm bữa sáng? Để lại cho cô sao? Mạc Ưu có chút khó tin, thậm chí còn vô cùng lo sợ.
Ở bồn rửa bát sao không thấy chút bát đũa nào? Cái bát của Hỉ Nhạc cũng trống trơn chứng tỏ nó đã ăn sáng xong. Cô hoài nghi rời khỏi phòng bếp chạy lên tầng, cửa phòng ngủ mở ra, căn phòng giường chiếu trải chỉnh tề song lại không có một bóng người.
Rốt cuộc là ai đã làm? Cô lòng đầy nghi vấn bước xuống tầng, Hỉ Nhạc không biết từ đâu chạy đến, ở dưới tầng vẫy vẫy đuôi với cô.
“Chào buổi sáng, cô nàng! Xem ra hôm nay tinh thần cưng còn tốt hơn nhiều nha…” Cô không tự chủ mà học Hạ Thiên Khoát cách gọi yêu Hỉ Nhạc. Nó cũng khôi phục phần nào sức sống so với ngày trước, bắt đầu cùng cô vui đùa.
Mạc Ưu trong đầu vẫn luẩn quẩn câu hỏi về việc lạ lùng vừa rồi, chỉ biết hỏi chó yêu: “Hỉ Nhạc, cưng biết chuyện gì vừa xảy ra không?” Hỉ Nhạc nghiêng nghiêng đầu, trong lòng thầm nghĩ: Mẹ còn không nhìn ra được sao?
Cả buổi sáng Mạc Ưu không thể tập trung vào việc gì, dù vậy, cô vẫn cùng Hỉ Nhạc chơi bóng tại hoa viên. Sau khi giai đoạn nghén đã qua đi, chó cái sẽ bắt đầu thèm ăn hơn, trọng lượng cơ thể cũng theo đó mà tăng theo, nên vẫn phải duy trì các hoạt động nhẹ nhàng mỗi ngày, có như vậy khi sinh con mới không tốn sức.
Đã sang buổi trưa. Hỉ Nhạc đương nhiên cảm thấy đói bụng, Mạc Ưu cũng cảm thấy có chút đói nên phân vân không biết có nên nấu mỳ tôm hay không. Cô vừa đi vào phòng thì ngoài cửa có tiếng xe đỗ lại. Cô mở cửa đi ra ngoài xem, hóa ra là Hạ Thiên Khoát cùng anh Xương lái xe. Anh Xương tay cầm túi giấy đang rời khỏi xe.
“Cô Mạc, đây là cơm trưa của cô.”
“Tôi cám ơn.” Mạc Ưu mặt lộ vẻ kinh ngạc, vui mừng cầm lấy túi giấy, “Anh làm sao mà biết…”
Cô cùng anh Xương mới chỉ gặp mặt nhau có hai lần, anh làm sao có thể quan tâm tới cô như thế. Thấy cô cảm động, anh Xương vội vàng bổ sung một câu: “Ngài Hạ bảo tôi mang tới.” Anh Xương vừa nói vừa bước lên xe lái đi, để lại Mạc Ưu với bộ mặt khó hiểu. Cô trở lại phòng bếp mở túi giấy ra, bên trong là đồ mua ở cửa hàng đồ ăn nhanh Hòa Phong tại Quảng Trường, có gà rán với salad, bánh mỳ Ý, đủ để cô ăn hai bữa.
Lúc này, cô bắt đầu đại khái đoán được bữa sáng nay cùng một số chuyện là do ai làm.
Ma vương, làm sao anh có thể trở nên tốt bụng như vậy? Cô nhẹ vỗ về cánh tay phải đang băng bó của mình, cuối cùng cảm thấy hẳn xung quanh mình có một thứ phép thuật kỳ lạ nào đó vừa xảy ra mới có thể khiến mọi thứ đều trở nên vô lý như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...